Chương 183: Trở về
“Bình tĩnh!” Trần Ca nhanh chóng chạy đến giữa hành lang: “Đều là người một nhà, tuyệt đối đừng làm ngộ thương!”
Bị kẹp ở giữa hai lệ quỷ áo đỏ, sau lưng anh ướt đẫm mồ hôi, cảnh tượng này đến bản thân anh cũng cảm thấy quỷ dị, lệ quỷ chém giết nhau, người sống liều mạng chạy tới khuyên can.
Hai bên giương cung bạt kiếm, Trần Ca nói hết lời, cậu bé và Trương Nhã mới không động thủ ngay lần đầu gặp mặt.
Trên thực tế là do mình cậu bé đơn phương nhượng bộ, sau khi cậu ta thức dậy, tơ máu ở Khu Nội Trú Số Ba liên tiếp tiến vào cơ thể cậu ta, càng về sau, sức mạnh của cậu ta sẽ càng lớn.
“Vậy thân thể của lão già kia tôi có thể không cần, nhưng đầu của ông ta thì bắt buộc phải cho tôi.” Cậu bé và Khu Nội Trú Số Ba có mối liên hệ đặc biệt, nếu ví Khu Nội Trú Số Ba như một con quái vật ngủ say, vậy thì cậu ta giống như là đứa con do quái vật sinh ra, nắm quyền kiểm soát rất nhiều thứ ở đây.
Nhưng sợi tơ máu dày xuất hiện trên tường và mặt đất, quấn lên đầu của ông lão.
Ông lão vốn đang nằm liệt trên mặt đất không có phản ứng gì với bên ngoài bỗng mở to hai mắt, phản ứng kịch liệt. Đáng tiếc cả người ông ta bị Trương Nhã đạp lên, muốn động cũng không có cách nào động được.
Tơ máu siết chặt cổ ông lão, bọc ông ta vào trong, cảnh tượng sau đó khá tàn nhẫn, trên hành lang vang lên những tiếng kêu thảm thiết của ông lão.
Các tơ máu từ bốn phương tám hướng nâng đầu ông lão lên, đưa nó đến bên cạnh cậu bé.
“Trước đây ông lão này đã làm sai điều gì thế?” Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận, Trần Ca đã qua cái độ tuổi có trái tim dễ đồng cảm từ lâu.
“Lúc cửa vừa mới mở ra, ông ta từng dùng bệnh nhân làm thí nghiệm.” Hốc mắt đen trống rỗng của cậu bé nhìn về cái đầu trong tay mình: “Ông ta ép buộc bệnh nhân tiến vào trong cánh cửa, trong đó có cả mẹ tôi.”
Cậu bé ôm đầu của ông lão, cười rất ngọt ngào: “Ông ta là một người rất ích kỉ và dối trá, tôi rơi vào trạng thái ngủ say cũng là màn kịch của ông ta và vài bệnh nhân làm ra thôi.”
“Ông ta và vài bệnh nhân? Trong cửa còn có người khác?” Trần Ca di chuyển hai bước về phía Trương Nhã, so ra thì ở gần Trương Nhã vẫn có cảm giác an toàn hơn.
“Tôi đã đồng ý với bác sĩ Trần, sau khi vào cửa sẽ luôn canh giữ tại nơi này, cho đến tận bốn năm trước cánh cửa bị người bên ngoài mở ra.” Cậu bé tường thuật lại chuyện phát sinh ở trong cánh cửa bốn năm trước: “Ông lão mắc bệnh ung thư, tự biết bản thân không sống được bao lâu nữa, ông ta muốn kéo dài sinh mệnh nên muốn tiến vào thế giới đằng sau cánh cửa.”
“Lá gan ông ta rất nhỏ, vì thế vẫn giống với nhiều năm trước, để bệnh nhân vào trong cửa trước.”
“Khu Nội Trú Số Ba là khu cách ly, mấy bệnh nhân ở đó cũng chẳng có chống lưng gì, cả quá trình đều diễn ra một cách bí mật.”
“Sau một tuần thử nghiệm, chắc chắn là không có nguy hiểm gì, viện trưởng mới cùng mấy bệnh nhân đó tiến vào sau cánh cửa.” Nụ cười trên gương mặt cậu bé vẫn như cũ, cậu ta ôm lấy cái đầu đang khóc thét của ông lão: “Đợi sau khi cửa đóng lại, ở đây lập tức biến thành thế giới của tôi, trong cả Khu Nội Trú Số Ba không có bất kì thứ gì có thể uy hiếp tới tôi.”
“Tôi cũng không làm bọn họ bị thương, chỉ muốn tìm chút thú vui trong cuộc sống bình lặng, nhưng điều khiến tôi không ngờ được là, những người này vì muốn rời đi nên đã thả con quái vật bên ngoài Khu Nội Trú Số Ba vào trong, trong số bọn họ còn có người bị quái vật chiếm giữ thân thể.”
“Tất cả những điều đó đều nằm ngoài dự liệu của tôi, đợi đến khi tôi phát hiện thì đã muộn rồi. Bọn họ thiết lập cái bẫy nhốt tôi vào phòng trị liệu sốc điện, để cho viện trưởng không còn sống được bao lâu ở lại canh chừng, mấy người khác mang theo sợ hãi và tà niệm chạy ra ngoài.”
Nghe xong lời cậu bé nói, Trần Ca gật nhẹ đầu: “Ở thế giới bên ngoài cửa tôi đã gặp vài bệnh nhân ở Khu Nội Trú Số Ba, bọn họ bị một loại quái vật cao gầy chiếm giữ, ông lão nói đó thể hiện sự ham muốn của con người.”
“Không sai, đó chính là con quái vật ở thế giới trong cánh cửa, có điều chúng chỉ là cấp thấp nhất thôi.” Lời nói của cậu bé làm Trần Ca kinh ngạc, không ngờ quái vật cao gầy lại thuộc về cấp thấp nhất, anh vốn tưởng rằng ma gương đã là cấp thấp nhất rồi.
“Bốn năm trước tổng cộng có bảy bệnh nhân tiến vào trong cánh cửa, trong đó có bốn người bị quái vật cấp thấp nhất chiếm giữ, ba người còn lại tôi cũng không rõ.” Cậu bé nhìn Trần Ca một cái: “Anh có thể tiến vào sau cánh cửa, hiển nhiên là đã xảy ra xung đột với họ, những người còn lại rất có khả năng sẽ tìm anh gây phiền phức.”
“Cậu còn nhớ ba tên nguy hiểm nhất trông như thế nào không?”
“Một người phụ nữ rất đẹp, một người đàn ông bị hủy dung, còn một người tên gọi Ngô Phi.” Cậu bé nhắc đến Ngô Phi thì cắn chặt răng lại: “Kẻ đặt bẫy hại tôi chính là Ngô Phi này.”
Dường như là sợ Trần Ca sơ suất, cậu bé lại bổ sung thêm một câu: “Ngô Phi vẫn chưa phải là tên khó đối phó nhất, kẻ anh cần cẩn thận nhất là cái tên bị hủy dung kia, hắn ta vô cùng nguy hiểm.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Không cần cảm ơn tôi, thực ra tôi còn có một việc muốn làm phiền anh.” Cậu bé quan sát Trần Ca một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự của mình: “Tôi đây chỉ là ý niệm của một nhân cách, lấy phía sau cánh cửa của Khu Nội Trú Số Ba làm thân thể. Bởi vì đã dừng lại ở đây quá lâu, theo một ý nghĩa nào đó, tôi và Khu Nội Trú Số Ba đã hòa làm một. Người ngoài không thể thật sự giết tôi, chỉ có thể làm tôi trở nên yếu ớt, rơi vào giấc ngủ sâu.”
“Bọn họ không giết chết được tôi, nhưng có thể thông qua nhân cách phụ gây ảnh hưởng tới tôi, thậm chí có thể gián tiếp điều khiển tôi, đây cũng là việc tôi lo lắng nhất. Vì thế tôi hi vọng anh có thể bảo vệ nhân cách phụ của tôi vào những lúc cần thiết. Tôi ở thế giới này không có bất kì người thân nào, bạn bè cũng chỉ có mình cậu ấy.”
“Không thành vấn đề, tôi và nhân cách phụ của cậu cũng là bạn bè, tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu đâu.” Trần Ca nghĩ đủ mọi cách tạo mối quan hệ tốt đẹp với cậu bé, trong lòng đã suy nghĩ đến ngày nào đó lừa cậu đến làm nhân viên trong nhà ma, trong nhà ma của anh còn chưa có quỷ quái ở độ tuổi này.
“Hi vọng anh có thể giữ đúng lời hứa.” Cậu bé ôm đầu ông lão đến phòng bệnh số ba dưới tầng một: “Ở thế giới này lâu rồi, thân thể sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, tràn đầy cảm xúc tự hủy hoại bản thân. Nếu như không trút những cảm xúc này ra ngoài kịp thời, dần dần anh cũng sẽ biến thành một tên điên.”
Cậu ta đẩy cửa phòng bệnh số ba, đặt đầu của ông lão bên cạnh giường bệnh: “Tôi tiễn mọi người rời đi nhé, nếu như gặp phải chuyện gì không có cách giải quyết, có thể đến bên kia cửa đợi tôi lúc 0 giờ sáng, tôi sẽ mở cửa trong thời gian một phút.”
“Thời gian một phút?” Trần Ca nheo mắt.
“Cực hạn điều khiển của tôi là một phút.” Cậu bé cất lời: “Thế giới này vô cùng to lớn, có lẽ vẫn còn tồn tại cánh cửa khác, có thể có cánh cửa được người ở đó bảo vệ giống tôi, một số cánh cửa có thể ở trạng thái bị bỏ mặc, không ai quản. Thường thì nếu như sau cánh cửa có người điều khiển, vậy mỗi lần mở cửa đều là một phút.”
“Được, tôi biết rồi.” Trần Ca cúi đầu xuống, trong lòng đang nghĩ về cánh cửa phòng vệ sinh trong nhà ma của mình.
Đợi đến khi Trần Ca và Trương Nhã đều tiến vào phòng bệnh số ba, cậu bé đóng cửa lại, cậu ta đứng bên cạnh cửa: “Các anh có thể quay về rồi.”
“Làm sao để quay về?”
Cậu bé chỉ tay vào cửa phòng bệnh số ba: “Đẩy nó ra, các anh chỉ có thời gian một phút.”