Hệ thống nhà ma

Chương 184: Không kìm lòng được (1)

Chương 184: Không kìm lòng được (1)

Trong lòng Trần Ca còn rất nhiều câu hỏi, đáng tiếc cậu bé không để anh có cơ hội dò hỏi, bắt đầu đếm ngược thời gian.
Có thể thấy cậu bé cũng đang miễn cưỡng chống đỡ, thân thể cậu ta chưa khôi phục hoàn toàn, bộ đồ màu đỏ trên người cũng dần trở nên ảm đạm: “Đừng lề mề nữa, nhanh lên!”
Khi đi tới gần, Trần Ca mới phát hiện trên cánh cửa có đầy vết nứt, trong đó có vô số tơ máu đang xen kẽ vào đó để tu bổ lại.
Anh nghĩ đến tiếng nổ lúc Trương Nhã tới, cảm thấy kỳ lạ: “Ông lão kia đưa Trương Nhã ra khỏi cửa, Trương Nhã lại phá cửa vào. Bởi vậy cửa mới bị phá hỏng, nhưng nó cũng có thể tự chữa trị.”
Anh đưa tay đẩy cửa ra, thế giới bên ngoài không còn là thế giới toàn máu nữa, hành lang tối thui lúc này lại khiến anh cảm thấy khá thân thiết.
“Meo?” Một con mèo trắng ngồi chồm hổm ở cửa, nó thấy Trần Ca thì hơi nghiêng đầu, trong cặp mắt khác màu tràn đầy vẻ tò mò.
Trần Ca đi ra khỏi cửa phòng, anh còn đang muốn quay đầu lại chào cậu bé một câu, không ngờ đối phương đóng cửa cái “rầm”, không cho anh có cơ hội mở miệng nói câu nào.
“Mình luôn cảm thấy đứa bé này che giấu cái gì đó. Lẽ nào nó sợ Trương Nhã sao?” Bộ quần áo màu đỏ hiện lên trong đầu, Trần Ca rùng mình một cái, nhiệm vụ tập luyện ba sao lần này khiến anh có cái nhìn mới về Trương Nhã.
Lệ quỷ áo đỏ Trương Nhã có tính cách trái ngược hẳn với lúc còn sống, tàn nhẫn và bạo ngược. Đánh từ ngoài cửa đến trong cửa, ai cản trở thì ăn kẻ đó, thấy ngứa mắt thì lập tức xé nát.
“Hẳn là Trương Nhã đi ra cùng mình nhỉ?” Trần Ca xoay người lại nhìn, Trương Nhã đứng cách anh khoảng một mét, áo đỏ trên người càng thêm tươi đẹp hơn so với lúc trước.
Ngón tay như bị chuột rút khẽ run lên, Trần Ca cười gượng, dùng điều này để che giấu sự sợ hãi trong lòng mình: “Cô xem việc này đi, tôi vốn lo lắng cho cô nên mới chẳng hề do dự đi vào tìm cô, không ngờ cuối cùng lại được cô cứu ra.”
Trương Nhã lặng thinh không nói tiếng nào, đôi mắt nhìn Trần Ca chăm chú.
Trần Ca bị cô nhìn chằm chằm khiến toàn thân cứng ngắc, không dám cử động chút nào. Anh đang suy tư làm thế nào để khiến không khí bớt căng thẳng, nhưng nghĩ mãi mới phát hiện ra, mình sống hơn hai mươi năm nhưng kinh nghiệm nói chuyện với con gái lại là số 0.
“Mẹ kiếp, hơn hai mươi năm nay mình làm được cái gì?”
Trần Ca vắt hết óc, cuối cùng phun ra một câu: “Chuyện bên này đã giải quyết xong, chúng ta về nhà đi.”
Trương Nhã vẫn không trả lời, cô đi về phía trước một bước, lúc khuôn mặt sắp áp sát vào người Trần Ca, đột nhiên cô tăng tốc độ xuyên qua thân thể anh, chui vào trong cái bóng của Trần Ca.
Điện thoại màu đen trong túi rung lên một cái, Trần Ca dựa vào tường ngồi xuống, trên trán bất giác đổ mồ hôi lạnh, áp lực mà Trương Nhã đem đến cho anh rất lớn.
“Điện thoại di động rung lên, chẳng lẽ nhiệm vụ của mình hoàn thành rồi sao?” Trần Ca thở hồn hển, lấy điện thoại ra, mở thông báo ra đọc.
[Độ thiện cảm của Trương Nhã tăng lên mức nhỏ! Gần đột phá cấp 1 – Không kìm lòng được!]
Chữ trên màn hình điện thoại di động khiến Trần Ca hít một hơi lạnh: “Không kìm lòng được, sao từ này lại khiến người ta thấy nguy hiểm thế? Tình cảm sâu đậm đến mức không khống chế được, có khi nào Trương Nhã kích động xé nát mình không?”
Trần Ca ôm đầu, rầu rĩ khổ não, mèo trắng nằm úp trên ba lô, lười biếng, như kiểu đã quen với những sự khác thường của người chủ nhân này.
“Xe đến trước núi tất có đường, không cần nghĩ nhiều vậy làm gì.” Trần Ca đứng lên, lấy điện thoại của mình ra nhìn thoáng qua, sau khi vào cửa tất cả các tín hiệu đều bị ngăn lại.
Lúc này, anh mới nhớ tới mình vẫn đang livestream, bèn vào trang chủ của trang web để xem thử, anh thấy kênh livestream của bản thân đang bị đóng tạm thời nhưng tài khoản không bị khóa hẳn, vẫn có thể thao tác và bình luận.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh liếc nhìn số người theo dõi, chỉ trong một buổi tối livestream, lượng fan đã tăng lên tới một trăm năm mươi nghìn người. Vào bừa một kênh livestream hơi lớn một chút đều đang bàn tán về chuyện của anh và Tần Quảng.
Trần Ca tỉnh táo lại, anh vào kênh livestream của Tần Quảng xem thử, phát hiện ra người anh em này cũng bị đóng.
“Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?” Trần Ca gọi điện cho Lưu Đao, sau sáu đến bảy hồi chuông thì mới có người bắt máy: “Lưu Đao à? Vì sao kênh livestream của tôi và Tần Quảng đều bị đóng rồi? Là vì thời gian để màn hình đen quá dài sao?”
Vài giây sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông xa lạ: “Chúng tôi là Đội Điều tra Hình sự thuộc Chi cục thành phố, lập tức báo vị trí của anh, đứng nguyên tại chỗ, đừng có lộn xộn.”
Cảnh sát tới từ lúc nào vậy? Sao bọn họ biết mình ở Khu Nội Trú Số Ba?
Trần Ca nhìn thoáng qua thời gian theo bản năng, đã 3 giờ 50 phút sáng, anh cảm thấy chỉ ở trong thế giới sau cánh cửa một lúc mà thôi, không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.
Có lẽ sau khi anh vào thế giới sau cửa, livestream bị gián đoạn, đám Lưu Đao mới báo cảnh sát.
Khác với những khán giả đang ồn ào trên mạng, Lưu Đao biết chuyện này nghiêm trọng, cũng biết địa điểm cụ thể xảy ra chuyện.
“Tôi ở tầng một của Khu Nội Trú Số Ba trung tâm phục hồi chức năng, trong phòng giặt của Khu Nội Trú Số Hai có hai người bị hại, bây giờ tôi đang tìm những đồ vật của nghi phạm.”
“Hai người bị hại kia đã được cứu rồi, anh không nên phá hỏng hiện trường, chúng tôi sẽ đến ngay, xin hãy giữ liên lạc.”
“Điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, sợ rằng không giữ được lâu đâu.” Trần Ca nói xong bèn ngừng một hồi rồi cúp điện thoại, anh tranh thủ thời gian giấu dao mổ heo và cây búa của bác sĩ nát sọ đi.
“Những thứ trong tủ của viện trưởng cũng phải giấu đi.” Anh chạy như điên đến phòng làm việc của viện trưởng ở tầng hai, đem những tư liệu trong tủ quần áo của viện trưởng đi, khi cầm lấy phong thư, Trần Ca vô tình phát hiện trong tủ quần áo có một bí mật.
Tấm ngăn phía sau tủ quần áo của viện trưởng có thể mở được, là một lối đi bí ẩn, đi xuống phía dọc theo lối đi này, cuối đường là một cánh cửa sắt.
Ổ khóa của cửa này khớp với chìa khóa mà Trần Ca đang giữ, anh mở cửa, đẩy vật che phía sau cửa ra, Trần Ca ngạc nhiên phát hiện mình trở về phòng bệnh số ba.
“Đây chính là con đường bí mật trong phòng số ba mà Vương Hải Minh nói, con đường này nối liền với phòng làm việc của viện trưởng, chỉ có viện trưởng mới biết.”
Anh nhìn giường bệnh đối diện cửa của lối đi bí mật, nhớ tới đây từng là chỗ ở của mẹ Môn Nam, Trần Ca dường như hiểu được một nguyên nhân vì sao cậu bé lại hành hạ lão viện trưởng.
“Vương Hải Minh đã từng ở phòng bệnh số ba, chìa khóa này chắc là ông ta và ma gương phối hợp với nhau, ăn trộm từ chỗ viện trưởng.” Chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ tới đây, Trần Ca cất chìa khóa đi, xử lý tốt tất cả, im lặng đứng ở cửa phòng bệnh.
4 giờ sáng, cửa Khu Nội Trú Số Ba bị người ta phá vỡ, Trần Ca đợi đã lâu, anh chủ động đi tới. Trên người anh đeo ba lô, trong tay xách một con gà trống, trên vai có một con mèo trắng đang nằm.
“Người một nhà cả, tôi đã phát hiện một số đồ nghi phạm để lại ở đây.” Không đợi Trần Ca tới gần, cảnh sát đã bao vây anh, tất cả đều là những khuôn mặt lạ hoắc.
Sau khi bị thẩm vấn, Trần Ca đưa cảnh sát vào Khu Nội Trú Số Ba, cắt bỏ một số chi tiết liên quan tới quái vật, anh kể lại quá trình mình truy đuổi kẻ có khuôn mặt dị dạng, cuối cùng bị khóa trái trong Khu Nội Trú Số Ba.
“Trên cửa sắt của tầng bốn có vân tay của nghi phạm, bọn họ có tổng cộng ba người, đều từng là bệnh nhân của Khu Nội Trú Số Ba.”
Kéo dài thời gian tới hừng đông, chờ khi nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ ở chiếc điện thoại màu đen, Trần Ca mới theo cảnh sát rời khỏi trung tâm phục hồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất