Chương 191: Có phải hôm nay mình quên hóa trang không?
“Bảo vệ đưa diễn viên trong tủ sắt đi ra ngoài rồi à?” Trần Ca đứng ở cửa phòng giải phẫu, nhìn về con đường khi đi tới, con ngươi từ từ híp lại, hoàn cảnh mờ tối không ảnh hưởng quá lớn đối với anh: “Không nghe thấy tiếng bức tường chuyển động, hẳn chỉ là trốn đi mất.”
Anh đóng cửa phòng giải phẫu, trên ván cửa rơi xuống vài vết gỉ, xem ra đạo cụ bên trong nhà ma Điền Đằng có hơi cũ kĩ.
Trần Ca sờ vết gỉ sét trên mặt đất, nhớ lại các loại dụng cụ bên trong phòng giải phẫu: “Không giống như cố ý làm cũ, chắc là trực tiếp chuyển ra từ trong bệnh viện bỏ hoang.”
Để tái hiện lại mức độ chân thực cao nhất của cảnh tượng, một vài nhà ma còn dùng giá thấp để thu mua các loại dụng cụ vứt đi, tiến hành gia công xử lí lần hai, ví dụ như giường giải phẫu và máy điện tâm đồ trong phòng giải phẫu Trần Ca nhìn thấy ban nãy.
Sở dĩ anh phát hiện được là bởi vì ở vị trí khó thấy phía sau vỏ điện tâm đồ có đánh dấu một chuỗi chữ số: 2 - 2 - 1- 15.
Những con số này là số thứ tự do bệnh viện đánh dấu để sắp xếp thiết bị điều trị nội bộ, thể hiện chủng loại thiết bị điều trị, chức năng kiểm tra thiết bị, máy điện tâm đồ là chiếc thứ 15.
Bệnh viện khác nhau, cách đánh thứ tự không nhất định giống nhau, nhưng cơ bản đều không khác mấy.
“Thông thường, tàn niệm hay bám lên thứ khiến nó tử vong hoặc trên đồ vật gần nơi nó tử vong nhất. Nếu như toàn bộ đạo cụ trong nhà ma đều thực sự được lấy ra từ bệnh viện, vậy thì rất có khả năng những đồ vật bị tàn niệm bám lên cũng bị bọn họ đưa ra ngoài.”
Trần Ca chỉ đang suy đoán, anh không có bất kì chứng cứ nào, cũng không loại trừ đây là cảnh tượng do Bệnh Viện Điền Đằng thiết kế, dù sao độ khó anh thử thách là cao nhất.
Bên cạnh phòng giải phẫu còn có một phòng bệnh khác, bên trong treo đầy vải trắng, cũng không biết là dùng để làm gì. Trần Ca không có hứng thú đi vào trải nghiệm, bèn đi thẳng về phía trước.
Đèn hành lang phát ra ánh sáng xanh mờ tối, phía cuối là một cánh cửa sắt khép chặt, trên cửa treo một cái ổ khóa lớn.
“Xem ra phải tìm được chìa khóa mới có thể đi vào ải kế tiếp.” Con đường phía trước bị ngăn chặn, phòng giải phẫu đã bị lục soát, Trần Ca chỉ còn cách quay về đường cũ, chui vào căn phòng đầy vải trắng kia.
Vải trắng từ trần phòng rủ xuống, bên trên chảy xuống vết máu lớn, trông như một hiện trường giết người bình thường.
Anh thuận tay xốc lên lớp vải trắng dày, ánh sáng bên trong càng thêm mờ tối, cảnh tượng được bố trí khiến người ta có phần không thoải mái.
Những cơ quan nội tạng với tứ chi bị gãy của mô hình con rối trong phòng giải phẫu bị chất lộn xộn ở bên này, trong đó còn lẫn lộn vài cái mô hình đầu người.
“Có cố gắng thật đấy.” Trần Ca là người đầu tiên đi vào thử thách trong ngày khai trương, máu nhân tạo trên đất còn chưa khô, khi dẫm lên chúng, dưới giày cứ dính dính, loại cảm giác này rất khó chịu.
“Phòng này và phòng giải phẫu liền với nhau, TV trong phòng bảo vệ nói bệnh viện này tồn tại hiện tượng mua bán nội tạng, nơi đây hẳn là chỗ giao dịch phi pháp.”
Bệnh Viện Điền Đằng mời đội ngũ từ Nhật Bản đến chế tạo, để theo đuổi cảm giác đánh vào thị giác sẽ làm ra vô số chuyện không giới hạn, nếu đổi thành nhân viên hành nghề trong nước làm, tuyệt đối sẽ không thiết kế ra cảnh tượng như vậy.
Trần Ca đi tới bên cạnh một đống tứ chi gãy và nội tạng, liếc qua một lượt, hơi sững sờ, anh phát hiện ra một ít dị thường, có điều anh không biểu hiện ra ngoài.
“Mô hình giới tính nữ nằm trên giường của phòng giải phẫu bị mất một quả tim, những mô hình con rối khác tuy cũng bị thiếu một vài bộ phận và tứ chi nhưng đều không quan trọng bằng tim. Mình vừa nhìn lướt qua, trong đống bộ phận này không phát hiện trái tim, xem ra chìa khóa rất có thể giấu trong quả tim.”
Quả tim của mô hình thiếu nữ ở đâu rồi?
Trần Ca nhìn một đống mô hình bộ phận và tứ chi, trong lòng có một suy đoán. Anh cúi người xuống, chuẩn bị đi tìm kiếm trong đống bộ phận đó.
Trong quá trình cơ thể chầm chậm cúi xuống dưới, một cái đầu người giấu trong đống bộ phận đột nhiên mở mắt, hét ầm rồi đứng lên!
Mặt quỷ méo mó, toàn là vết sẹo, hai mắt nhỏ máu nhân tạo đỏ tươi, tóc tai dính trên cổ.
Nội tạng, phần khuyết thiếu của tứ chi lăn xuống, cô ta đứng dậy, nhưng mới chỉ đứng được một nửa đã bị người ta đè đầu xuống!
“Đừng nghịch!”
Trần Ca nhấn “nữ quỷ” trở về, thị lực của anh cực kì tốt, hoàn cảnh mờ tối đối với anh mà nói như cá gặp nước, vừa bước vào đã phát hiện cái đầu người không bình thường này.
Bởi vì số lượng nội tạng và phần khuyết thiếu của tứ chi không nhiều, cho nên giả quỷ trốn ở bên trong là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, cô bị Trần Ca ấn đầu xuống, đột nhiên không biết phải làm gì?
Bị du khách xoa đầu hạ gục? Trong sổ tay của diễn viên nhà ma hình như không có biện pháp ứng cứu tương tự!
Nữ quỷ thuận thế ngồi trên đất, hai tay không biết đặt vào đâu, đầu bị bàn tay lớn của Trần Ca ấn xuống, ngay cả lời thoại tiếp theo cũng quên nói.
“Quả tim, quả tim... tim ở đâu?” Người ta thường nói dáng vẻ người đàn ông khi nghiêm túc rất tuấn tú, nhưng “nữ quỷ” nhìn thấy Trần Ca cứ lẩm bẩm trong miệng “quả tim”, vẻ mặt chăm chú tìm kiếm trong đống nội tạng, cô rùng mình một cái, cảm thấy trong nhà ma của mình lẫn vào thứ gì kì dị.
“Tìm được rồi.”
Trần Ca mở mô hình trái tim giấu sau người cô gái ra, bên trong cất một chiếc chìa khóa có tạo hình rất khác biệt.
Trần Ca cầm chìa khóa, không ở lại mà trực tiếp bỏ đi, để lại “nữ quỷ” đang không biết phải làm sao.
Cô nhìn bóng lưng của Trần Ca, mấy lần mở miệng muốn nói nhưng nói không nên lời.
Mãi đến khi Trần Ca rời đi, cô mới yên lặng nằm xuống, dọn đống nội tạng ở xung quanh đến bên người, lại vùi mình xuống.
“Có phải hôm nay mình quên hóa trang không?”
Trần Ca mở cánh cửa giữa lối đi ra, cảnh tượng trước mắt càng trở nên âm u, khu vực bị giới hạn, thiết kế của Bệnh Viện Điền Đằng càng thêm chú trọng vào chi tiết nhỏ, mỗi điểm gây hoảng sợ đều cách nhau tương đối gần.
Đi qua cánh cửa sắt, đèn hành lang xanh biếc sáng tối chập chờn, trên hành lang loáng thoáng có bóng áo trắng bay qua.
“Chiều rộng lối đi giảm bớt nửa mét, hẳn là trong vách tường có cơ quan.” Trần Ca gõ vách tường: “Không sai, bên trong vách tường bên trái trống không.”
Trần Ca đi lên phía trước không bao xa thì thấy được căn phòng thứ ba, trong phòng đặt đầy mô hình nôi trẻ sơ sinh.
“Phòng sinh?” Trần Ca ở ngoài cửa nhìn nhìn, vừa chuẩn bị đi vào, trong phòng đã vang lên tiếng trẻ con khóc.
“Đừng khóc nữa, để chú xem cháu đang ở đâu.”
Trong phòng không chỉ lắp một cái loa, cho nên âm thanh cứ lơ lửng không cố định.
“Trong mỗi căn phòng ở Bệnh Viện Điền Đằng đều có ý nghĩa nhất định, phòng giải phẫu cung cấp manh mối về quả tim, trong phòng vải trắng giấu quả tim, mà quả tim là mấu chốt để mở được lối đi tới cửa ải kế tiếp. Nói như thế, trong căn phòng này chắc hẳn cũng có thứ mình cần.”
Trần Ca đi tới giữa phòng, anh bất chợt cảm thấy vạt áo dưới bị thứ gì nắm lấy, quay đầu nhìn lại, trong nôi trẻ em ở bên cạnh có một đứa bé thò tay móc lấy góc áo của anh.
Trên mặt đứa bé sơ sinh này tràn ngập thù hận, trang điểm được cố ý vẽ lên rất tinh tế.
“Khớp xương cánh tay con rối sử dụng không phải hình cầu, kết cấu nối liền kiểu này chứng minh trong cánh tay con rối có thể là rỗng, chắc hẳn có lắp mạch điện máy móc.” Trần Ca nhìn ra bốn phía: “Có thể canh chuẩn thời gian nắm lấy áo của mình đúng lúc mình đi qua, chắc chắn người điều khiển đứa trẻ sơ sinh không cách quá xa, xác suất điều khiển thông qua camera giám sát không lớn, nếu nghĩ như vậy, hẳn là hắn ta trốn dưới nôi trẻ sơ sinh.”