Chương 192: Cô diễn cũng khá giống ma đấy!
Trần Ca phát hiện ra con “quỷ” đang núp ở dưới cái nôi và hình như con “quỷ” đó còn chưa nhận ra được.
“Đi ra đi, người anh em.”
Trần Ca cố gắng đẩy cái nôi em bé ra xa, sợi dây điện dưới cơ thể búp bê sơ sinh bị kéo căng, một người đàn ông gầy gò núp ở dưới nôi, cầm điều khiển từ xa trong tay.
Người đàn ông đó có một gương mặt được trang điểm nhìn thật kinh khủng, trên người thì bôi đầy máu đỏ nhân tạo.
“Tôi muốn hỏi anh chút chuyện, trong phòng này có giấu đạo cụ gì không vậy?” Trần Ca nghĩ hình như mình cũng hơi mạo phạm: “Lúc tôi đi vào đây bảo vệ chẳng nói cái gì cả, nếu mà tự đi tìm thì cũng khá là phiền toái.”
“Quỷ nam” trốn phía dưới nôi không nói một câu nào, chỉ quay đầu chạy ra phía ngoài, hành động đột ngột này khiến Trần Ca cảm thấy hơi bất ngờ.
“Chạy cái gì chứ?” Để duy trì nhịp tim, Trần Ca không chạy theo, anh chỉ bước chậm rãi tới chỗ cái nôi: “Con búp bê này dùng tay nắm lấy quần áo, điểm gây sợ này cũng khá bình thường, có lẽ phía sau còn chuẩn bị cái gì đó, chắc là diễn viên đang đợi đến lúc mình chuẩn bị rời đi thì đột ngột chui ra.”
Anh bế búp bê trên giường lên, kỹ thuật trang điểm của đối phương vẫn còn có sự chênh lệch nhất định so với Trần Ca.
“Hứa Trân Trân?” Cái tên này được viết trên chăn mỏng đặt phía dưới con búp bê: “Tại sao lại là cô ta?”
Trần Ca ôm toàn bộ mấy con búp bê sơ sinh ở xung quanh lên, phía dưới mỗi con búp bê đều được viết cái tên này.
“Từ sau khi đi vào nhà ma thì cái tên này luôn luôn xuất hiện, có phải nó đang tạo ra ám thị tâm lý gì cho người ta không?” Anh tìm kiếm trong phòng sinh, cuối cùng cũng phát hiện ra đầu mối ở trên một cái nôi nào đó.
Đó là một sợi dây chuyền có hình chiếc chìa khóa, phía dưới dây chuyền còn treo một tờ giấy, trên đó viết: “Tặng cho con gái của mẹ - Hứa Trân Trân.”
“Tự ý lấy đồ từ người chết sẽ cho con người sinh ra ảo tưởng về việc bị người chết bám theo, bước này là để củng cố nỗi sợ hãi của du khách đối với Hứa Trân Trân.” Sợi dây chuyền hình chìa khóa này chính là một đạo cụ cần thiết để đi sang được cửa tiếp theo, không cầm theo thì không thể nào qua cửa được, cho nên đây chính là mưu kế của nhà ma này.
Trần Ca tiện tay cầm lấy sợi dây chuyền hình chìa khóa, nhìn tờ giấy kia, lấy Bút Tiên đang ở nhờ trong bút bi ra, bắt chước chữ viết tay ở trên, viết thêm một vài từ ở mặt sau của tờ giấy: “Tôi đã trở lại.”
“Để lại cho bọn họ một bất ngờ nho nhỏ vậy.”
Điểm gây sợ hãi trong căn phòng này đã bị Trần Ca nhìn thấu, anh đi ra cửa, vừa bước ra khỏi phòng sinh, trong bóng tối trước mặt anh bất ngờ vang lên âm thanh của thứ gì đó, ngay sau đó có một người phụ nữ tóc tai bù xù, máu me đầy mặt, cái bụng nhô to đang đẩy một chiếc xe đẩy có đầy trẻ sơ sinh và lao về phía Trần Ca!
Điều kinh khủng nhất chính là người phụ nữ này không có hai chân.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh này, nhịp tim của Trần Ca cũng hơi tăng lên một chút, chẳng qua là anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Cơ thể người phụ nữ dán chặt lấy tường bên trái, từ trước khi anh bước vào phòng sinh cũng đã đoán được là bên trong vách tường bên trái chắc chắn có giấu một điều bất ngờ nào đó.
Thay vì nói rằng người phụ nữ kia đang đẩy xe thì nên nói là hơn phân nửa cơ thể của cô ta đều đặt trên xe, và hiện tại đang được cái xe đó kéo đi.
Trong đường đi chật hẹp, tốc độ của xe đẩy rất nhanh, con “quỷ nữ mang thai” gần như là bay lướt qua cơ thể của Trần Ca.
Cô ta dùng ánh mắt chứa đầy sự oán hận nhìn chằm chằm Trần Ca, hai gương mặt gần như chỉ cách nhau khoảng hai mươi centimet.
“Thì ra thứ kinh khủng nhất nằm ở ngoài cửa, cái này được thiết kế tinh xảo phết.”
Du khách nơm nớp lo sợ tìm kiếm chìa khóa trong phòng sinh, sau khi thật vất vả mới tìm được, vừa mới thở phào nhẹ nhõm đi ra khỏi phòng thì kết quả lại nhìn thấy một nữ quỷ kinh khủng như thế đi lướt qua, không hề phòng bị gì.
“Trên nền nhà không nhìn thấy đường ray, chẳng lẽ trong vách tường có cơ quan để điều khiển xe sao?” Trần Ca đi theo “nữ quỷ”, bước chân của anh rất nhẹ.
“Nữ quỷ” chạy lướt ở một bên hành lang cũng không biết có người sau lưng, cô ta rất hưởng thụ quá trình dọa người này, điều chỉnh vị trí cơ thể, còn đang chuẩn bị quay lại dọa một lần nữa.
Nhưng mà cô ta vừa mới nghiêng đầu đã nhìn thấy gương mặt đang vô cùng tò mò của Trần Ca, đột nhiên không kịp chuẩn bị gì cả nên khuôn mặt của cô ta cũng cứng đờ.
“Thì ra là cô luôn ngồi xổm ở trên xe, rất có sáng tạo đấy.” Chiếc xe đẩy được điều khiển bằng điện, người phụ nữ tương đương với người điều khiển nó, để đảm bảo an toàn cho du khách và đề phòng cho nó không đâm vào du khách, nên Bệnh Viện Điền Đằng đã gắn nửa phần dưới của chiếc xe đẩy với cơ quan trong vách tường, kiểm soát khoảng cách phanh trong khoảng mười centimet.
“Thiết kế của điểm gây sợ hãi này đúng là thật bất ngờ, ánh mắt của cô vừa nãy cũng làm tôi cảm thấy nỗi căm hận phát ra trong sự oán độc ấy, gần giống như một con ma thực sự vậy.” Trần Ca không bao giờ keo kiệt khi khen ngợi người khác.
Nhận được lời khen ngợi của Trần Ca, “nữ quỷ” cũng không biết nên trả lời thế nào, cô ta hành nghề đã được mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên được khách tham quan khen ngợi kỹ thuật diễn như thế này.
Những du khách bình thường chưa từng để ý đến những thứ này, mấy cô giống như là những vũ công trong bóng tối, cố gắng biểu diễn cũng không có người tán thưởng, thậm chí có vài du khách còn tay đấm chân đá đối với bọn họ.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng quả thật cô đã sinh ra một loại cảm giác cao sơn lưu thủy mịch tri âm* đối với Trần Ca.
(*) Cao sơn lưu thủy mịch tri âm: Tìm thấy người tri âm khó gặp trước cảnh núi cao nước chảy.
“May mà...” Có lẽ do việc giả ma quỷ quá lâu mà giọng nói của cô gái ấy hơi u ám.
“Thật sự, ánh mắt kia rất giống với quỷ, cô diễn rất tốt.”
Trần Ca cầm chìa khóa tiếp tục đi đến cảnh tiếp theo, chờ đến khi anh đi xa thì nữ diễn viên ấy đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng: “Cái gì mà giống với quỷ chứ, nói cứ như anh đã thực sự nhìn thấy quỷ rồi vậy...”
Phía trước phòng sinh là nhà vệ sinh, bên trong treo ngược mấy người, điểm gây sợ hãi ở Bệnh Viện Điền Đằng đều trực quan như thế này, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy sợ, cho nên du khách tham quan nhà ma của bọn họ sẽ hét lên không ngừng.
Ngoài những cảnh như nhà ma của Bệnh Viện Điền Đằng thì nhà ma của Trần Ca còn có một loại cảnh độc đáo khác, thông qua việc khuếch đại bầu không khí lên, sau đó không ngừng làm cho những điểm kỳ lạ nhỏ cùng sự sợ hãi tích lũy lại, và cuối cùng những thứ đó bùng phát cùng một lúc, mang đến cho mọi người loại trải nghiệm đến linh hồn cũng cảm thấy run rẩy.
Nhà vệ sinh, phòng chẩn đoán bệnh, phòng chuẩn bị của bác sĩ, ba phòng này đều không có diễn viên hay cơ quan nào dọa người cả, có thể nói Bệnh Viện Điền Đằng cũng coi như khá là quan tâm đến cảm xúc của du khách, ba căn phòng ở giữa này chính là trạm “hồi máu”, giúp cho du khách có thể chỉnh đốn lại cảm xúc của mình.
Những cơ quan thông thường hay cảnh tượng máu me đều tương đối nhàm chán đối với Trần Ca, anh đi một mạch qua ba cửa, anh còn tìm thấy được ba sợi dây chuyền hình chìa khóa với màu sắc khác nhau ở trong các góc phòng.
Tính cả hai sợi dây chuyền được tìm thấy trong trái tim và trong nôi thì hiện tại anh đã tìm được tất cả là năm cái chìa khóa trong nhà ma này.
“Màu sắc của mỗi chìa khóa đều không giống nhau, bên trong hẳn là chỉ có một cái chìa khóa thật thôi.” Trần Ca cất kỹ tất cả những chìa khóa mà mình tìm được, bắt đầu đi vào gian phòng thứ tư.
Anh đẩy cửa phòng ra, phòng này không lớn, được tái hiện và trang trí theo phong cách của hơn mười năm trước.
Lớp sơn được quét trên tường đã ố vàng, đèn treo đong đưa, trên bàn làm việc cũ nát có đặt một “thi thể”, con dao nhựa bị ném trên mặt đất, còn có vài tờ hồ sơ bệnh án nhuốm máu.
Trên trần nhà in đầy những dấu bàn tay nhuốm máu, trên mặt đất còn sót lại vài dấu chân máu lộn xộn, nhìn qua thì thấy trong phòng vô cùng hỗn loạn, giống như bị một đám quỷ hạ mình đến chơi.
“Nhìn quen thế nhỉ, sao dáng người của thi thể này lại nhìn giống anh trai nằm dưới cái nôi lúc nãy thế nhỉ?” Trần Ca vừa đi tới bên cạnh bàn làm việc thì nhìn thấy một thứ khá thú vị.
Ở trên giá sách phía sau bàn làm việc có một máy ghi âm kiểu cũ đã ngừng sản xuất từ lâu.