Chương 201: Người phụ nữ điên
Mặc cho Trần Ca gọi đến mức nào, mèo trắng cũng không chịu xuống. Sau vài phút giằng co, Trần Ca cũng không ép buộc nó nữa.
“Con mèo này có linh tính, lúc ăn cơm trưa nó tự chạy tới, giờ thấy mình chuẩn bị ba lô, nó lập tức chạy vọt ra ngoài.”
Trần Ca nhìn cây đại thụ, hơi bất đắc dĩ, anh đeo ba lô ra khỏi khu vui chơi.
Trần Ca đón xe tới khu chung cư Phương Hoa Uyển. Lúc này trời đã tối, lượng người đi vào khu chung cư cũng rất ít.
“Lần trước tới quên mất không hỏi thăm bác sĩ Cao, tòa chung cư này xây cũng lâu rồi, không biết trong này đã từng xảy ra chuyện khác thường nào chưa.”
Trong tư liệu của cảnh sát, Trần Ca thấy nơi cuối cùng bệnh nhân phòng số 2 xuất hiện là ở khu chung cư Phương Hoa Uyển này, trong đó cũng không tiết lộ địa chỉ cụ thể của người kia.
“Chuyện này không dễ xử lý, cảnh sát dùng số hiệu để thay thế các bệnh nhân, ngay cả tên của cô ta mình còn không biết, chỉ bằng một tấm ảnh thì rất khó tìm thấy manh mối.”
Phương Hoa Uyển là một khu chung cư có chất lượng tầm trung, khá cao cấp ở Cửu Giang, một nửa phía trước là sáu tòa nhà cũ, các tầng tương đối thấp. Phía sau có ba tòa nhà mới xây, mỗi tòa nhà đều hơn hai mươi tầng. Trước đây cả nhà Vương Hân ở trong tòa nhà mới phía sau.
“Hay là hỏi bảo vệ nhỉ.”
Anh tới nơi đây chủ yếu là vì hoàn thành tâm nguyện của lệ quỷ trong cuộn băng, để thuê anh ta làm nhân viên của nhà ma. Đây cũng là nhiệm vụ quan trọng trong tối nay. Nhưng nếu đã tới rồi, sẵn tiện anh cũng điều tra một chút về bệnh nhân phòng số 2 ở Khu Nội Trú Số Ba.
Trần Ca đi tới phòng bảo vệ bên cạnh, mở điện thoại di động lên, tìm tấm hình trong tư liệu của cảnh sát: “Xin hỏi một chút, các anh có biết người phụ nữ này không?”
Nếu tách riêng từng phần thì ngũ quan của bệnh nhân phòng số 2 có thể nói là rất hoàn mỹ, nhưng khi ghép lại với nhau luôn tạo cảm giác là lạ.
Bảo vệ không những không trả lời câu hỏi của Trần Ca mà còn tỏ ra cảnh giác với anh, cảm giác như phát hiện nhân vật khả nghi vậy: “Anh không phải người trong khu chung cư này à?”
“Không phải.”
“Thế thì chúng tôi không cần phải trả lời vấn đề của anh.” Bảo vệ đi ra khỏi phòng: “Nếu người này là người của khu chung cư chúng tôi, chúng tôi sẽ không tiết lộ tin tức của hộ gia đình đó. Nếu cô ấy không phải, chắc chắn tôi cũng không biết tin tức của cô ấy.”
Trần Ca sửng sốt khi nghe bảo vệ này nói như vậy, đối phương không hành xử theo lẽ thường.
“Tiểu Cố, đừng có gây chuyện.” Trong phòng còn một người bảo vệ khoảng hơn sáu mươi tuổi, ông ấy vừa cởi đồng phục ra, thay thường phục vào, cười ha hả đi ra khỏi phòng bảo vệ: “Người trẻ tuổi hay nóng tính, ngày hôm nay cậu ta mới bị mắng một trận vì một chuyện nhỏ, tâm trạng không được tốt lắm.”
“Tâm trạng của cháu rất tốt, lão Vương, chú mau tan làm đi, chuyện này giao cho cháu là được.” Cậu bảo vệ trẻ tuổi nói bằng giọng hơi bực bội.
“Giao cho cậu, tôi sợ ngày mai cậu sẽ bị dạy dỗ nữa đó. Thằng nhóc nhà cậu đúng là nhớ ăn không nhớ đòn, mỗi lần cậu nói chuyện với người khác đều hung hăng như vậy.” Lão Vương lắc đầu thở dài: “Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, chúng ta là bảo vệ. Đầu óc thông minh một chút, bớt nói đi, kệ người ta nói đúng hay sai cũng đừng tùy tiện đánh giá.”
“Không sao, cháu rất tán thưởng kiểu tính cách này của cậu ấy, ngay thẳng không làm bộ.” Trần Ca nhanh chóng lên tiếng, thật ra anh cảm thấy cậu bảo vệ trẻ tuổi này rất thú vị: “Vị này xưng hô như thế nào nhỉ?”
“Cố Phi Vũ, cậu gọi nó là Tiểu Cố là được, là bảo vệ làm ca đêm ở chỗ chúng tôi, gan lớn, tốt bụng, nhưng nói chuyện không dùng não.” Có thể thấy thật ra lão Vương rất bảo vệ Cố Phi Vũ.
“Bảo vệ ca đêm? Là buổi tối phải đi tuần tra khu chung cư sao?” Điểm mà Trần Ca chú ý không phải Cố Phi Vũ, anh từ từ chuyển đề tài sang phương diện khác.
“Bảo vệ như chúng tôi phải bảo vệ sự an toàn của chủ hộ suốt 24 giờ.” Lão Vương vỗ vỗ bụi trên quần: “Được rồi, vừa nãy cậu muốn tìm người sao? Nói tên với tôi, tôi đã làm ở đây mười năm rồi, phần lớn các hộ gia đình ở đây tôi đều biết.”
“Cháu cũng không biết tên cô ấy, nhưng cháu có một tấm hình của cô ấy ở đây.” Trần Ca mở hình ảnh ra, đưa điện thoại của mình cho lão Vương.
“Có ảnh chụp thì càng dễ xử lí.” Lão Vương nhận lấy điện thoại di động từ tay Trần Ca, cúi đầu xuống nhìn, khi ánh mắt chạm tới màn hình điện thoại, trong nháy mắt mặt ông cắt không còn giọt máu, suýt nữa ném điện thoại của Trần Ca xuống đất.
“Chú biết cô ấy phải không?” Trần Ca bước về phía trước một bước.
Lão Vương nhét điện thoại di động lại cho Trần Ca, giống như đó là một củ khoai nóng bỏng tay.
“Người phụ nữ này rất quan trọng, cô ta liên quan tới rất nhiều thứ.” Trần Ca đang suy nghĩ xem có nên mượn tên tuổi của đội trưởng Lý không.
“Lại là người phụ nữ này? Hôm qua cảnh sát cũng đến hỏi.” Cố Phi Vũ là một người thẳng tính, chẳng nghĩ gì đã nói thẳng ra.
“Vậy hai người trả lời với cảnh sát thế nào?” Trần Ca càng thêm tò mò.
Lão Vương giơ tay ngăn Cố Phi Vũ lại, ánh mắt phức tạp: “Người phụ nữ này là một kẻ điên, hôm qua lúc cảnh sát tới tôi đã nói hết với họ rồi.”
“Kẻ điên?” Trần Ca đứng trước người lão Vương: “Cháu thấy vừa rồi chú phản ứng mạnh như vậy, chắc chắn chú có ấn tượng rất sâu đậm về người phụ nữ này.”
“Thật ra cũng không có gì.” Lão Vương là một người hành xử khéo léo lõi đời, nói một nửa giấu một nửa: “Cô gái trong hình kia họ Bạch, nhưng tôi vẫn nghi ngờ rằng thẻ căn cước của cô ta là giả. Người trong hình và bản thân cô ta hoàn toàn khác nhau.”
Trong mắt lão Vương giấu vẻ sợ hãi: “Ấn tượng của tôi về cô ta khá sâu, đó là bởi vì hai, ba năm trước, lúc cô ta mới chuyển tới Phương Hoa Uyển thường bị người ta phàn nàn, hàng xóm của cô ta nói có mùi lạ tỏa ra, trời vừa tối là có tiếng cãi vã ầm ĩ.”
“Chỉ có những chuyện này thôi sao?”
“Lúc đầu vẫn còn tốt, bảo vệ tìm tới cô ta, sau khi hai bên hòa giải, người phụ nữ đó cũng thừa nhận mình làm không đúng, không chỉ chủ động nhận lỗi mà còn đưa tiền bồi thường. Thái độ vô cùng tốt.”
“Thế thì cũng không thể nhìn ra cô ta là người điên nhỉ?” Trần Ca sắp xếp lại manh mối trong lòng, bốn năm trước người phụ nữ này ra khỏi Khu Nội Trú Số Ba, ba năm trước chuyển tới khu chung cư Phương Hoa Uyển, hai năm trước thì mất tích ở đây.
“Sau đó khoảng hai, ba tháng, trong tòa nhà mà cô ta ở xuất hiện những tin đồn ma quái, có người nói sau 12 giờ đêm thấy trong hành lang có cái bóng màu trắng.”
“Còn có hộ gia đình nói, lúc đêm khuya họ nghe thấy ở ngoài cửa nhà mình có tiếng cào cửa, còn có giọng nữ thì thầm, hỏi cái gì mà “Trong nhà có ai không? Không có ai tôi sẽ đi vào nhé?”.”
“Loại hành vi này cực kỳ xấu xa, vượt khỏi phạm vi đùa dai. Đội bảo vệ của chúng tôi bắt đầu mai phục ở trong cao ốc.”
“Nhưng kỳ lạ là mỗi lần chúng tôi phục kích thì không hề thấy cái bóng trắng và giọng phụ nữ, giống như cô ta chơi trốn tìm với chúng tôi.”
“Thân thể của những người bảo vệ như chúng tôi không phải làm bằng sắt, làm việc liên tục từ sáng đến tối trong suốt hai tuần lễ, rất nhiều người không thể trụ được nữa, cuối cùng đành thôi.”
“Khoảng hơn một tháng sau, bóng trắng và giọng người phụ nữ vẫn không xuất hiện, chúng tôi cũng yên lòng, nhưng mỗi tối đều có hai người bảo vệ đi tuần trong các tòa nhà.”
“Ở tháng thứ hai, người anh em cùng trực với tôi đột nhiên xin nghỉ, một mình tôi cũng không dám đi tuần trong tòa nhà.”
“Nhưng không ngờ vào ngày hôm đó, tôi nhận được điện thoại của chủ hộ, nói là hình như giọng nói đó lại xuất hiện.”
“Tôi cầm dùi cui vào thang máy, đi tới tầng lầu xảy ra chuyện.”
“Khi thang máy vừa mở cửa tôi đã nhìn thấy một bóng trắng cách đó không xa, nó đang ghé sát vào cửa một hộ gia đình, trong miệng đang lẩm bẩm “Trong nhà có người không? Không có người thì tôi đi vào nhé?”.”
Nếp nhăn trên mặt lão Vương co rúm lại, tới tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại đoạn ký ức kia, ông đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
“Bóng trắng chính là người phụ nữ điên kia sao?” Trần Ca có thể cảm nhận được tâm trạng lúc đó của lão Vương.