Hệ thống nhà ma

Chương 202: Tầng mười ba tòa nhà số 3

Chương 202: Tầng mười ba tòa nhà số 3

Lão Vương gật đầu, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại: “Khi thang máy mở cửa ra, tôi thật sự bị sợ hãi, trong đầu trống rỗng.”
“Sau đó thì sao? Cái bóng trắng kia có tấn công chú không?”
“Sau khi cô ta quay qua nhìn thấy tôi thì lập tức bỏ chạy, đến nay tôi cũng không hiểu tại sao lúc cô ta chạy đi hoàn toàn không có tiếng bước chân!” Ánh mắt lão Vương thỉnh thoảng lại liếc về phía điện thoại di động của Trần Ca, những chuyện này là chuyện ông không muốn nhớ lại nhất.
“Có phải do chú căng thẳng quá nên không chú ý đến tiếng bước chân không? Bình thường một người để chân trần chạy nhanh cũng nhất định phát ra âm thanh.” Trần Ca sợ đem đến bóng ma tâm lý sâu hơn trong lòng lão Vương nên không dám nói ra suy nghĩ thật sự trong nội tâm của mình.
“E rằng là như thế...” Bản thân lão Vương cũng không rõ lắm: “Bóng trắng thấy tôi thì xoay người chạy, cũng không biết vì sao tôi vừa nhìn thấy cô ta thì đột nhiên không sợ nữa, mà đuổi theo ở phía sau.”
“Chạy chưa được bao xa, cuối cùng tôi tận mắt thấy cô ta chui vào phòng của người phụ nữ kia. Nhưng khi tôi đến nơi thì cửa phòng của cô ta đã khóa lại rồi.”
“Chủ hộ bị quấy rầy đã báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát cạy cửa phòng của người phụ nữ đó ra thì phát hiện trong phòng vốn không có ai.”
“Sau đó cảnh sát lại tới tìm tôi, việc này tôi cũng không hiểu, từ sau khi cái bóng trắng tiến vào phòng của người phụ nữ kia, tôi vẫn canh ở cửa phòng của cô ta, không thấy cô ta ra ngoài.”
“Ngày hôm sau người phụ nữ đó mới trở về, cô ta nói với cảnh sát rằng gần đây cô ta ở nhà bạn, chưa từng về nhà.”
Giọng của lão Vương hơi cay đắng: “Vì chuyện này tôi còn bị nhốt ở Cục Cảnh sát cả đêm, lời tôi nói đều là thật nhưng chẳng ai tin tôi cả.”
Trần Ca cũng có thể hiểu được tâm trạng của lão Vương. Người bình thường gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ luống cuống chân tay. Ngay cả mình lần đầu tiên gặp ma gương cũng hơi hoảng hốt, sau đó thấy nhiều rồi từ từ thành quen.
“Chú có thấy chính diện của bóng trắng không? Với cả hình dạng của cô ta có đặc điểm nào đó khá nổi bật không?” Lão Vương là điểm đột phá của Trần Ca, vừa tới khu chung cư Phương Hoa Uyển đã có thu hoạch, lần này vận may của anh rất tốt.
“Tôi sợ đến choáng váng, nào có chú ý tướng mạo của cô ta.” Nếp nhăn trên mặt lão Vương co rúm, trông già hơn rất nhiều.
“Ở Cửu Giang, Phương Hoa Uyển cũng được coi là một khu chung cư tốt, camera giám sát của tòa nhà không quay được hình dáng của bóng trắng sao? Trần Ca rất muốn xem hệ thống giám sát của tòa nhà, nói không chừng có thể phát hiện cái gì đó ở camera giám sát lúc nửa đêm.
“Trước đây, lúc những tòa nhà bắt đầu xuất hiện chuyện ma quái, bảo vệ cũng từng đề nghị với chủ hộ đặt camera giám sát ở những góc cầu thang, nhưng hai bên xảy ra mâu thuẫn vì vấn đề chi phí lắp đặt camera giám sát. Bảo vệ muốn chủ hộ chia đều phí giám sát, chủ hộ trách cứ bảo vệ không có trách nhiệm, hai bên xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng chỉ tầng mà người phụ nữ kia ở được cài đặt một camera giám sát thôi.”
“Một cái cũng đủ rồi, cái camera giám sát này có quay được hình ảnh kỳ lạ nào không?” Trần Ca càng lúc càng tò mò.
“Không biết do kỹ thuật hay do nguyên nhân khác, cái camera giám sát này cứ đến khi trời tối là lại đột nhiên đen sì, mấy chục phút sau lại tự khôi phục bình thường, tới giờ cũng không ai biết rõ nguyên nhân.” Lão Vương nhìn xuống điện thoại của mình: “Những điều tôi nói với cậu đều là sự thật, ngày hôm qua cảnh sát tới hỏi tôi cũng nói y như vậy. Trời không còn sớm nữa, tôi đi về trước đây.”
Ai cũng thấy lão Vương đang nói cho có lệ, ông không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
“Đợi chút, chú có thể nói cho cháu biết phòng mà người phụ nữ kia từng ở là phòng nào không?” Trần Ca đứng cản trước mặt lão Vương.
“Tôi không nói đùa với cậu, chỗ đó bây giờ chúng tôi cũng không tuần tra ban đêm nữa, các gia đình của cả tầng đó đã chuyển hết đi rồi.” Lão Vương khuyên chân thành: “Ngày hôm qua cảnh sát đã tới hỏi rồi, trước khi người ta điều tra ra kết quả, tốt nhất cậu đừng nên chạy đi gây rối.”
Ông nói xong thì đi ra phía ngoài, chỉ là bước chân không được tự nhiên cho lắm.
Lúc sắp đi tới cửa, lão Vương vẫy tay gọi Tiểu Cố lại, nói nhỏ vào tai cậu ta cái gì đó, sau đó mới yên tâm rời đi.
“Cháu biết rồi, chú cứ yên tâm đi.”
Cố Phi Vũ tiễn lão Vương một đoạn, một mình trở lại phòng bảo vệ, cậu ta thấy Trần Ca vẫn đứng ở đó, mắt đảo một vòng: “Đội trưởng của chúng tôi nói là không được để người không rõ lai lịch đi vào.”
“Tôi giống người không rõ lai lịch sao?” Trần Ca tiến đến trước phòng bảo vệ: “Lời lão Vương nói đều là thật sao? Khu chung cư của các cậu có ma?”
“Không biết, tôi mới tới đây làm thôi.” Cố Phi Vũ khá thành thật, nói chuyện với cậu ta dễ hơn lão Vương nhiều.
“Mới tới ư?” Trần Ca đảo mắt: “Họ điều cậu đến làm bảo vệ trực ca đêm, có nói gì cho cậu biết về nguyên nhân mà người làm ca đêm trước đó đã từ chức không? Cậu nói xem có phải liên quan đến chuyện ma quái không?”
Cố Phi Vũ vốn đang ghi chép trong phòng bảo vệ, nghe Trần Ca nói vậy, cậu ta dừng bút lại: “Anh có ý gì?”
“Cậu biết về chuyện ma quái này lúc nào?”
“Hôm qua cảnh sát tới đây hỏi, lúc lão Vương nói chuyện với cảnh sát, tôi cũng ở bên cạnh.”
“Xem ra lúc trước cậu vẫn chẳng biết gì, bảo vệ của cái khu chung cư này gạt người quá đó, bảo vệ trực đêm chỉ có mình cậu. Bọn họ không sợ có chuyện không may gì sao?” Trần Ca cảm thấy mình là một người có nội tâm tràn ngập chính nghĩa, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ: “Như thế này đi, các cậu đã có quy định tôi cũng không làm khó cậu, đây là số di động của tôi. Nếu đêm nay tuần tra, cậu có gặp chuyện gì kì lạ hoặc gặp nguy hiểm hãy gọi điện thoại cho tôi. Tôi sẽ phối hợp với công tác của cậu, tôi cũng hy vọng cậu không từ chối ý tốt của tôi.”
“Ý tốt? Tôi không thấy điều đó.” Cố Phi Vũ nói thầm mấy câu xong rồi trao đổi số điện thoại với Trần Ca.
“Đêm nay mà gặp nguy hiểm gì hãy nhớ gọi điện cho tôi.”
Trần Ca nói xong thì đeo ba lô lên, đi vòng qua cửa sau của Phương Hoa Uyển, đi vào nghênh ngang.
“Ông bảo vệ già có vẻ sợ phiền phức, không chịu nói địa chỉ của người phụ nữ điên cho mình, xem ra phải làm phiền mẹ của Vương Hân mới được.”
Trần Ca đi tới tòa chung cư mới xây ở bên cạnh, lần đầu tiên tới, anh cũng không chú ý, lúc này nhìn lại thì phát hiện điều khác lạ.
Ba tòa nhà này cũng được xây dựng thành hình tam giác, bố cục giống với ba khu nội trú của trung tâm phục hồi.
Trần Ca đi tới cửa vào tòa nhà số 3, không phải anh cố ý điều tra tòa nhà số 3 mà là vì nhà Vương Hân cũng ở đây.
“Tầng mười bốn, tòa nhà số 3.”
Sắc trời đã tối, Trần Ca tiến vào trong tòa nhà, không biết có phải ảo giác không, nhiệt độ trong tòa nhà này thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Tầng một vắng ngắt chẳng có bóng người nào, Trần Ca đứng cạnh thang máy, nhìn chữ số đang không ngừng biến hóa trên màn hình thang máy.
Tòa nhà này có tổng cộng hai mươi ba tầng, nhưng trong thang máy lại có số hai mươi tư. Trần Ca cũng không hiểu con số được thêm vào có ý nghĩa gì.
Sau khi màn hình hiện lên số 13 màu đỏ thì dừng lại mười mấy giây, sau đó mới tiếp tục giảm, dường như tầng mười ba có người vào thang máy.
Không lâu sau, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ đi giày cao gót đỏ bước vào.
Cô ta ăn mặc rất sành điệu, vóc người cao gầy, chẳng khác nào một ngôi sao, cô ta còn đeo khẩu trang và dùng mũ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất