Hệ thống nhà ma

Chương 203: Tôi tận mắt nhìn thấy

Chương 203: Tôi tận mắt nhìn thấy

Hai người lướt qua nhau, Trần Ca quay đầu nhìn đối phương thêm lần nữa, trên thân thể của người phụ nữ này tỏa ra một mùi lạ, không giống mùi nước hoa mà giống mùi của thuốc khử trùng trong bệnh viện hơn.
“Này!”
Trần Ca đứng ở cửa thang máy, cất giọng gọi người phụ nữ lại.
Người phụ nữ dừng bước, quay đầu lại, giữa vành mũ và khẩu trang có một khe hở, một đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, lộ ra vẻ khó hiểu.
Chỉ nhìn đôi mắt thì người phụ nữ này không giống ảnh mà cảnh sát cung cấp lắm, cô ta hẳn không phải là bệnh nhân phòng số 2 mà Trần Ca cần tìm.
“Cô có phải là ngôi sao nào đó trên ti vi không? Tôi có thể chụp một tấm ảnh với cô không?” Trần Ca thừa nhận mình hơi kích động, anh cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể tùy tiện bịa ra một cái cớ vụng về thôi.
“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi.” Giọng người phụ nữ rất nhẹ, hình như thân thể không được thoải mái lắm, nói xong cô ta bước thẳng ra phía ngoài.
Hình như cô ta coi Trần Ca là người xấu, gần như chạy vội để rời khỏi đó.
“Không giống ảnh mà cảnh sát cung cấp cho lắm, nhưng bệnh nhân phòng số 2 mắc hội chứng Dorian Gray, nhiều lần phẫu thuật thẩm mỹ, không thể dùng gương mặt đó để làm tiêu chuẩn phán đoán được.”
Với kỹ thuật chỉnh hình hiện nay, thay một cái đầu thì khó chứ đổi một khuôn mặt khác thì rất dễ.
Trên nguyên tắc thà giết nhầm một nghìn người cũng tuyệt không bỏ sót một người, Trần Ca đeo ba lô đuổi theo.
Anh chạy ra khỏi tòa nhà số 3, theo người phụ nữ xuống hầm để xe, vòng trái vòng phải mấy lần, Trần Ca mất dấu người phụ nữ kia.
“Cô ta chạy đi đâu rồi nhỉ?” Bãi đỗ xe có lắp đặt camera giám sát, Trần Ca sợ mình bị bảo vệ hiểu nhầm, không dám tiếp tục tìm kiếm, đành đi theo đường cũ về tòa nhà số 3.
Anh đi thang máy tới tầng mười bốn, gõ nhẹ cửa nhà Vương Hân.
“Có ai không?’
Trong nhà vang lên tiếng bước chân, có người đi dép ra mở cửa: “Cậu tìm ai?”
Phía sau cửa là một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy màu đen trắng, bà ấy chăm sóc da rất tốt, da dẻ căng mịn, thoạt nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổi thực tế.
“Là cháu, lần trước đã trị liệu cho Vương Hân...”
Trần Ca chưa nói xong, người phụ nữ trung niên đã nhận ra anh: “Bác sĩ Trần, mời vào, tôi vẫn muốn cảm ơn cậu nhưng chưa có cơ hội.”
“Bác sĩ Trần?” Cách xưng hô của người phụ nữ trung niên làm Trần Ca cảm thấy kỳ lạ, mặc dù đây là lần đầu anh được người khác gọi như vậy, nhưng lại có cảm giác quen thuộc không hiểu được: “Cháu không phải bác sĩ chuyên nghiệp.”
“Cậu trị được bệnh của Vương Hân, trong mắt tôi cậu chính là bác sĩ giỏi nhất. Cậu đừng khiêm tốn, chuyện của cậu bác sĩ Cao đã nói với tôi rồi, mau vào đi.” Người phụ nữ trung niên vô cùng nhiệt tình, kéo Trần Ca vào trong phòng.
“Quấy rầy rồi, hôm nay cháu tới chủ yếu là để xem bệnh tình của Vương Hân thế nào, thuận tiện nghe ngóng một ít tin tức.”
“Trên bàn có táo, chuối. Xin đợi chút, tôi còn có trà ngon mới lấy ở công ty về.”
“Không cần phiền thế đâu ạ.” Trần Ca ngồi trên ghế salon, hôm nay anh tới thăm Vương Hân chỉ là thứ yếu, mục đích thật sự là tìm kiếm bệnh nhân phòng số 2 và hoàn thành nhiệm vụ tăng độ hảo cảm của lệ quỷ trong cuộn băng.
Đương nhiên anh sẽ không nói những lời này với mẹ nuôi của Vương Hân, duy trì hình tượng quan trọng hơn.
Khi Trần Ca đang khách sáo với người phụ nữ trung niên, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, một cô gái gầy yếu bước ra.
Mấy ngày không gặp, khí sắc của Vương Hân đã tốt hơn nhiều, từ trước tới nay cô chưa từng rời khỏi phòng của mình, bây giờ lại chủ động đi ra.
Cô đã hoàn toàn mở lòng với Trần Ca, đến nay, những lời bộc bạch cô gái này đã khóc lóc kể lể với Bút Tiên vẫn quanh quẩn trong đầu óc của Trần Ca.
Thấy cô gái đã thay đổi, Trần Ca cảm thấy thật sự vui mừng.
Vương Hân ngồi vào ghế đối diện với Trần Ca, dường như cô vẫn chưa quen giao lưu với người khác, tiếng nói rất nhỏ.
Trần Ca học được rất nhiều phương pháp giao lưu với người mắc bệnh tâm lý từ bác sĩ Cao, anh không ngắt lời Vương Hân mà chăm chú lắng nghe, đứng ở lập trường của Vương Hân để suy nghĩ vấn đề.
Dần dà, trên mặt Vương Hân lộ ra nụ cười, sau khi khúc mắc trong lòng được cởi bỏ, cô gái này đã tích cực tiếp xúc với thế giới bên ngoài hơn.
Sau khi Vương Hân rời đi, người phụ nữ trung niên bưng trà đã pha ra: “Trong lòng con bé có quá nhiều chuyện, nó không chịu tâm sự với chúng tôi. Chỉ có cậu đến, con bé mới cười vui vẻ như vậy.”
Trần Ca nhận tách trà nhưng không uống: “Bệnh tình của Vương Hân tiến triển tốt, hiệu quả điều trị không tệ.”
Anh nhìn đồng hồ, sau đó nói thêm: “Thật ra hôm nay cháu tới còn có một chuyện muốn hỏi cô.”
“Cậu nói đi.” Người phụ nữ trung niên hết sức phối hợp.
“Cháu nghe nói mấy năm trước, khu chung cư Phương Hoa Uyển từng có một tòa nhà xảy ra chuyện ma quái? Không biết là thật hay giả?”
Trần Ca vừa nói xong, vẻ mặt của người phụ nữ trung niên hơi cứng lại, bà đứng dậy lặng lẽ đi tới trước cửa phòng Vương hân, nghe động tĩnh bên trong, sau đó dẫn Trần Ca vào phòng bếp.
Bà đóng cửa bếp lại, lúc này mới lên tiếng: “Bác sĩ Trần, tôi cũng không lừa cậu, việc này là thật.”
“Thật sự có chuyện ma quái ư?” Trần Ca không ngờ người phụ nữ trung niên lại khẳng định như vậy.
“Tôi tận mắt nhìn thấy.” Người phụ nữ trung niên chỉ chỉ dưới chân: “Khi đó, chuyện ma quái xảy ra ở tầng mười ba của tòa nhà số 3.”
Người phụ nữ trung niên nhắc tới tầng mười ba, chẳng biết sao Trần Ca lại nhớ tới người phụ nữ vừa gặp lúc nãy, cô ta đi vào thang máy từ tầng mười ba.
“Cô có thể nói tỉ mỉ hơn chút được không?” Trần Ca lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh chụp của bệnh nhân phòng số 2, anh vẫn chưa đưa cho người phụ nữ trung niên xem, bà lại nói tiếp.
“Phương Hoa Uyển được xây từ hai mươi năm trước. Ngay từ đầu nó không lớn như bây giờ, chỉ có sáu tòa nhà thấp ở phía trước, ba tòa nhà cao tầng phía sau mới được xây từ bốn, năm năm trước. Lúc đó nhà tôi là nhóm hộ gia đình đầu tiên đến ở.”
Người phụ nữ trung niên bưng tách trà lên, bắt đầu kể chuyện kỳ lạ xảy ra khoảng hai, ba năm trước từ một góc độ khác.
Lời bà ấy kể gần như ăn khớp với câu chuyện của lão Vương, điều khá đáng sợ là người phụ nữ trung niên nói mình từng nhìn thấy cái bóng trắng ghé vào cửa.
Bà kể ngày hôm đó, nửa đêm nghe thấy ngoài cửa có âm thanh kỳ lạ, hình như có thứ gì đó đang cào cửa. Lúc đầu bà nghĩ là mèo, chó gì đó, nhưng không lâu sau lại có tiếng người nói.
Phản ứng đầu tiên của người phụ nữ trung niên là gặp phải trộm, bà vào bếp cầm con dao rồi đi ra cửa, quan sát bên ngoài qua mắt mèo.
Đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang hình như có vấn đề, chỉ có thể thấy một cái bóng trắng mơ hồ.
Người phụ nữ trung niên báo cảnh sát, giơ dao chém vào cửa chống trộm, chém liên tiếp nhiều nhát, cuối cùng dọa cái bóng trắng chạy mất.
Khi nói đến việc cái bóng rời đi, người phụ nữ trung niên và lão Vương đều nói giống hệt nhau, cái bóng trắng kia chạy rất nhanh nhưng không phát ra tiếng bước chân.
“Đến giờ tôi cũng không hiểu đó rốt cục là cái gì? Sau đó nghe cảnh sát nói đó là một bệnh nhân tâm thần đang giả thần giả quỷ.” Người phụ nữ trung niên đặt tách trà xuống, hơi cảm thán: “Tôi vay tiền để mua nhà, toàn bộ tiền tiết kiệm đều đập hết vào đây, nếu không tôi đã chuyển khỏi nơi này từ lâu rồi.”
“Cô thấy bóng trắng ở khoảng cách gần sao?” Trần Ca đang suy tư những lời nói của người phụ nữ trung niên, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua người phụ nữ có bề ngoài không tương ứng với tuổi tác này, và nhìn cả bộ váy đen trắng trên người bà nữa.
Không phải anh không tin mẹ nuôi của Vương Hân, chỉ là trong lòng đang thấy kỳ lạ, dường như người phụ nữ trung niên này rất thích màu đen và màu trắng. Lần đầu tiên gặp mặt, đối phương mặc một cái sơ mi trắng và quần màu đen.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất