Chương 204: Đừng đi thang máy
Trong nhiệm vụ độ thiện cảm trong điện thoại màu đen có một gợi ý: Người yêu à, anh thích màu đen, màu trắng hay là màu đỏ?
Vì vậy Trần Ca rất nhạy cảm với ba màu này.
Mẹ nuôi của Vương Hân thích quần áo màu đen và trắng, người phụ nữ gặp trong thang máy trước đó đã đi giày cao gót màu đỏ, tất cả họ đều có chi tiết để Trần Ca nghi ngờ.
Khi đánh giá lại mẹ nuôi của Vương Hân lần nữa, Trần Ca rất ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ trung niên này có thân hình cân đối, bất kể là khí chất hay tướng mạo đều trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.
Không nói tới khi còn trẻ, cho dù là bây giờ, người phụ nữ trung niên đó tuyệt đối có thể coi là một người phụ nữ đẹp.
“Bệnh nhân số 2 rất sợ già...”
Trần Ca không có bất kỳ suy nghĩ lệch lạc nào, ngày càng cẩn thận hơn. Anh liếc nhìn tách trà mà người phụ nữ cầm trên tay, may là ban đầu anh đã không uống tách nước đó.
“Bác sĩ Trần.” Người phụ nữ trung niên tiến lên một bước, hình như nhận ra sự thay đổi của Trần Ca: “Có phải làm cậu sợ không?”
“Nghe cô nói như vậy, cháu cũng cảm thấy hơi sợ hãi.” Trần Ca thừa nhận: “Cô có thể cho cháu biết căn nhà nào gặp chuyện ma quái không?”
“Số 3133 trên tầng mười ba, sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện ra bóng trắng đã chạy vào căn nhà này. Nhưng khi đó chủ nhà này không ở nhà, sau đó không bao lâu hình như cô ta cũng dọn đi, kết quả là chuyện này không được tra xét nữa. Dù sao cũng không có ai bị thương hay tổn thất gì, những chủ hộ như chúng tôi cũng không thể cố chấp không buông bỏ.”
“Có lẽ cô ta vẫn chưa dọn đi.” Trần Ca thấp giọng nói.
“Cậu đang nói cái gì?”
“Không có gì, cháu chỉ tò mò tại sao số nhà của cô ta lại có nhiều số 3 như vậy?” Bắt đầu từ Khu Nội Trú Số Ba, Trần Ca phát hiện ra số 3 thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của anh, ngay cả sau khi anh gọi ma gương ra, con số đếm ngược trên gương cũng bắt đầu từ số 3.
“3133 tượng trưng cho phòng số 3 tầng mười ba tòa nhà số 3.” Người phụ nữ trung niên giải thích với Trần Ca.
“Cháu đã hỏi thăm nhân viên bảo vệ chỗ cô, ông ấy nói rằng người thuê ở tầng mười ba của toà nhà số 3 đã dọn đi gần hết. Có phải vì trong một hai năm gần đây chỗ này của cô đã xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”
“Cũng không có chuyện gì, buổi tối chúng tôi rất ít khi ra khỏi cửa.” Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một lúc: “Có một chuyện này tôi phải nói với cậu, tốt nhất là lát nữa cậu không nên đi thang máy xuống lầu, khoảng mấy tháng trước, có một người đàn ông say rượu đi thang máy về nhà vào ban đêm, thang máy dừng lại ở tầng mười ba rồi bị hỏng, còn có một bóng trắng đi vào thang máy ở tầng đó.”
“Trong thang máy thường sẽ có lắp đặt camera giám sát, có lẽ toàn bộ quá trình đều được ghi lại, bên khu chung cư của các cô không đưa ra lời giải thích nào sao?” Trần Ca lặng lẽ ghi nhớ từng lời nói của người phụ nữ.
“Người đàn ông say rượu đó sợ đến mức ngày hôm sau đến phòng quản lý, lúc đó chuyện này còn lùm xùm rất lớn.” Mẹ nuôi của Vương Hân nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Phòng quản lý lấy đoạn phim ghi hình ra xem thì thấy không có bóng trắng nào, chỉ có người đàn ông say rượu ấn loạn xạ trong thang máy, đi từ tầng một lên tầng trên cùng rồi đi xuống trở lại. Thang máy giữa chừng có mở mấy lần nhưng không ai đi vào.”
“Đã mở mấy lần sao?”
“Nhưng thời gian mở mỗi lần đều rất ngắn, chỉ khi mở ở tầng mười ba thì thời gian dừng lại lâu hơn. Phòng quản lý đưa ra lời giải thích là hôm đó có thể có người muốn đi thang máy xuống lầu nhưng vì nhìn thấy một người đàn ông say rượu bên trong nên không đi vào.”
“Lý do rất gượng gạo.”
“Ai nói không đúng? Dù sao thì kể từ đó chúng tôi ít khi sử dụng thang máy vào ban đêm.”
Trần Ca gật đầu, ôm một chút hy vọng hỏi: “Bây giờ có thể tìm lại được đoạn phim giám sát đó không?”
“Phòng quản lý chắc có bản sao, đợi trời sáng tôi sẽ hỏi thử giúp cậu xem sao.”
“Vâng, cảm ơn cô rất nhiều.”
Trần Ca không phải là cảnh sát, không có quyền xem đoạn phim giám sát của khu chung cư, sau khi anh nói chuyện với người phụ nữ trung niên mấy câu thì đứng dậy đi về.
Cánh cửa nhà đóng lại, Trần Ca đi được mấy mét thì quay lại rồi lấy một mảnh giấy vụn trong ba lô, gấp lại mấy lần, đánh ký hiệu rồi nhét vào khe cửa nhà.
Người phụ nữ trung niên nói với anh rằng những người sống ở đây ít khi ra ngoài vào ban đêm, nếu cánh cửa nhà bà ấy mở vào ban đêm thì bà ấy rất đáng nghi.
Sau khi làm xong mọi thứ, Trần Ca đi cầu thang xuống đến tầng mười ba.
Toàn bộ tòa nhà chỉ có tầng mười ba không có lắp đèn cảm ứng âm thanh, trên hành lang đen như mực chỉ có nguồn sáng duy nhất là bảng đèn màu xanh treo phía trước lối thoát hiểm.
Trong tình huống này, ánh sáng xanh mờ nhạt nhìn còn đáng sợ hơn, Trần Ca cầm Bút Tiên trong tay và từ từ đi vào hành lang.
Dường như đã không có người ở đây trong một thời gian dài, các cánh cửa hai bên hành lang đều phủ đầy bụi.
“Số 3133.”
Trần Ca tìm thấy căn nhà nơi người phụ nữ điên từng sống ở giữa hành lang, điều làm anh ngạc nhiên là cánh cửa căn nhà này có rất ít bụi, như thể luôn có người ở.
Anh dùng đèn pin điện thoại di động chiếu lên cánh cửa và phát hiện ra một manh mối mới trên cánh cửa.
Một mảnh giấy trắng được dán ở giữa cánh cửa bằng băng keo trong, nội dung đại khái là nhà này được cho thuê hoặc bán lại với giá thấp, còn có một số điện thoại trên đó.
“Sau khi người phụ nữ điên rời đi, có ai đó đã mua lại căn nhà này sao?”
Mảnh giấy còn rất mới như mới dán lên cách đây không lâu.
Trần Ca đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, thấy thật sự không có bất kỳ tiếng động nào trong nhà nhưng anh không cam tâm rời đi như vậy, bèn nhấc điện thoại lên gọi đến số điện thoại đó.
Đổ chuông được nửa phút, khi Trần Ca sắp bỏ cuộc, điện thoại được kết nối.
“Xin chào, tôi đã thấy quảng cáo ở chỗ khu chung cư Phương Hoa Uyển, giá cả rất hợp lý, vì vậy tôi muốn mua căn nhà trong khu chung cư đó của cô.” Trần Ca hơi thấp thỏm, gọi cho người ta vào giờ này rất có thể sẽ khiến đối phương cảnh giác.
Bên kia điện thoại không có ai trả lời, rất lâu sau mới truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Tôi bị bệnh nặng, đang cần tiền gấp, vì vậy giá hơi thấp. Nếu thật sự có ý định mua thì nên tranh thủ hẹn thời gian, chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà trọ Hân Khang trong khu phố cổ.”
“Nhà trọ Hân Khang?”
“Tình trạng bệnh của tôi có thể trở nặng bất cứ lúc nào nên đã tìm một nơi ở gần bệnh viện. Khi nào đến thì anh có thể lên tầng ba để tìm tôi.”
“Được, tôi đến ngay đây.”
“Ngay lập tức?” Giọng nói ở bên kia điện thoại cao hơn một chút, trở nên sắc nét hơn, âm sắc cũng hơi thay đổi: “Được, vậy anh tới đi.”
Trần Ca cúp điện thoại, nghi ngờ trong lòng anh trở nên rõ ràng hơn, hình như không có bệnh viện lớn nào ở khu phố cổ, có phải người này đang nói dối không?
Anh bước ra khỏi tòa nhà số ba, cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Ca bắt xe đến nhà trọ Hân Khang, chạy một mạch lên tầng ba, anh lại gọi cho đối phương: “Tôi đến rồi, có ba phòng ở tầng ba, cô sống ở căn nào?”
“Đợi chút.” Điện thoại bị ngắt, cánh cửa trong cùng bên trái của nhà trọ được mở ra từ bên trong: “Vào đi, nhà có hơi lộn xộn, tình trạng bây giờ của tôi không có tâm trạng dọn dẹp.”
Trần Ca đẩy mở cửa phòng, khi thấy người phụ nữ mở cửa, trong lòng anh giật mình.
Người phụ nữ này không có tóc và lông mày, khuôn mặt nhợt nhạt, trông rất đáng sợ.