Hệ thống nhà ma

Chương 205: Con bé là em gái của tôi

Chương 205: Con bé là em gái của tôi

“Mau đóng cửa lại.” Dường như người phụ nữ biết rằng mình hơi đáng sợ, vội vã đi vào nhà.
“Được.” Trần Ca không khóa cửa, để lại một khe hở rộng bằng một ngón tay, anh còn chưa vào nhà thì đã bắt đầu suy nghĩ đường lui cho mình.
Trần Ca đeo ba lô đứng trong phòng khách, anh nhìn căn nhà, người phụ nữ đang ngồi bên mép giường, đắp một tấm chăn mỏng: “Trong nhà rất lộn xộn, anh đừng ghét bỏ, cứ ngồi đại đi.”
Nhà của người phụ nữ cũng không quá bừa bộn, chỉ là ném rất nhiều chai thuốc, Trần Ca nhặt bừa một chai lên nhìn, tất cả đều bằng tiếng Anh, anh chỉ hiểu một phần nhỏ.
“Đừng tự ý đụng vào đồ đạc của tôi.” Người phụ nữ nhỏ giọng nói, cô ta nhìn Trần Ca với ánh mắt không chắc chắn: “Có cái gì trong ba lô của anh vậy? Tôi thấy anh không giống như đến đây để mua nhà.”
“Mặc dù ba lô bị hỏng nhưng đồ đạc của tôi đều ở trong.” Trần Ca thuận miệng nói một câu: “Nhà đó của cô có vị trí rất tốt nhưng giá cả cần phải thương lượng lại.”
“Nhà đó của tôi sau này sẽ rất có giá trị, nếu không phải bây giờ tôi đang cần tiền gấp thì có nói gì cũng sẽ không bán.” Da của người phụ nữ có một màu trắng không khỏe mạnh, cho người ta cảm giác rất kỳ lạ.
“Mạo muội cho hỏi một chút, cô bị bệnh gì vậy? Mà cần bán căn nhà đó để kiếm tiền.” Trần Ca vốn không đến để mua nhà, vừa vào đã bắt đầu bắt chuyện.
“Ung thư.” Người phụ nữ chỉ vào mặt mình: “Do phải hóa trị trong một thời gian dài, tóc và lông mày đều rụng hết.”
“Xin lỗi.” Trần Ca không nghĩ rằng sẽ nhận được một câu trả lời như vậy.
“Bây giờ tôi chỉ muốn được sống thêm mấy ngày, khi con người đến mức này thì được sống thêm mấy ngày đã là tốt rồi.” Người phụ nữ bán căn nhà đó để kéo dài cuộc sống của bản thân, thoạt nhìn có vẻ như không sai nhưng nghĩ kỹ lại sẽ cảm thấy có vấn đề.
“Chúng ta nói về giá cả nào.”
Người phụ nữ đã nhượng bộ rất nhiều, mức giá mà cô ta đề xuất đã thấp hơn 30% so với nhà cùng loại trên thị trường.
“Nếu anh đồng ý, ngày mai tôi sẽ lấy giấy tờ đi làm các thủ tục liên quan.”
“Không phải là tôi có ý đục nước béo cò mà giá của cô đưa ra có hơi cao.” Đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, Trần Ca kì kèo trả giá.
“Giá này mà còn cao sao?”
“Tôi đồng cảm với cảnh ngộ của cô nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Tôi có hỏi thăm trước khi đến đây, căn nhà đó của cô mấy năm trước từng có ma, vì vậy mãi vẫn không bán được.” Trần Ca vỗ ba lô: “Tôi là một người có gan hơi lớn và cũng vì thiếu tiền nên mới muốn mua căn nhà ma ám của cô.”
Người phụ nữ tự biết mình đuối lý, cô ta hỏi lại: “Vậy anh dự định sẽ mua với giá bao nhiêu?”
“Một phần mười giá thị trường, tôi chỉ có nhiêu đó thôi.”
“Một phần mười?” Người phụ nữ tức đến nỗi bật cười: “Anh còn dám nói mình không đục nước béo cò sao?”
“Dù sao nhà đó từng bị ma ám, mua nhà là một chuyện lớn trong đời, nếu không phải thật sự không có tiền thì tôi cũng sẽ không mua một ngôi nhà ma.” Trần Ca hoàn toàn nhập vai của mình, ánh mắt anh cho thấy một chút do dự, sau khi nhìn thấy tình huống của người phụ nữ thì lại không nhẫn tâm: “Nếu không hai ta đều nhường một bước, tôi biết cô bán căn nhà này để có tiền cứu sống bản thân, tôi có thể mượn thêm từ bạn bè và người thân nhưng giá cô đưa quá cao, tôi thật sự không đủ khả năng.”
Có lẽ vì đã rất lâu vẫn không bán được căn nhà đó nên người phụ nữ đã trở nên rất tuyệt vọng, cô ta im lặng rất lâu: “Một phần mười là quá ít, giới hạn của tôi là một nửa giá thị trường. Nếu anh đồng ý, ngày mai tôi sẽ uỷ quyền cho công ty bảo lãnh để làm thủ tục với anh, không đồng ý thì thôi vậy.”
“Một nửa...” Trần Ca cúi đầu như đang phiền não.
“Anh đừng nghe người khác nói bậy, trong khu chung cư còn không có chuyện chủ hộ bị thương, sao có thể có chuyện bị ma ám?” Người phụ nữ nửa nằm nửa ngồi trên giường, cô ta nhận thấy giọng điệu của Trần Ca thả lỏng hơn nên bắt đầu thuyết phục.
“Cô đừng nói dối tôi nữa, chính miệng bảo vệ khu chung cư nói với tôi rằng mấy năm trước ông ta đã nhìn thấy một bóng trắng chui vào nhà cô, sau đó cảnh sát đã tới. Tối hôm đó cô không ở nhà nên có thể cô không biết những chuyện này.” Trần Ca thuận theo lời nói của đối phương, từ từ bắt đầu dò hỏi những gì anh muốn biết.
“Nhà của tôi thì làm sao tôi lại không biết được chứ?” Người phụ nữ thở dài, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp: “Thật ra tôi không muốn nhắc đến chuyện này, bóng trắng đó không phải là ma.”
“Không phải ma sao?” Trái tim của Trần Ca đột nhiên nhảy lên, toàn bộ chuyện này có thể sẽ có một chuyển biến bất ngờ.
“Đúng, bóng trắng đó là em gái tôi, con bé là một bệnh nhân tâm thần vừa mới được đưa ra khỏi bệnh viện.” Sắc mặt của người phụ nữ trông rất đau đớn, ho dữ dội mấy tiếng: “Lúc nhỏ em gái tôi đã làm sai một chuyện, bệnh của con bé cũng được phát hiện vào lúc đó, kể từ đó con bé đã bị nhốt trong bệnh viện tâm thần mãi đến bốn năm năm trước mới được ra ngoài.”
“Làm sai chuyện sao? Có nghiêm trọng không?” Thông tin của em gái người phụ nữ gần như trùng khớp với bệnh nhân ở phòng số 2, Trần Ca lắng nghe nghiêm túc hơn.
“Rất nghiêm trọng, vì chuyện này mà hủy hoại cả đời của con bé.” Người phụ nữ cảm thấy tiếc cho em gái mình: “Tình huống của em gái tôi có hơi đặc biệt, thuộc loại bệnh nhân cần phải cách ly điều trị vì tồn tại một mức độ nguy hiểm nhất định. Nếu bị cảnh sát phát hiện, có thể con bé sẽ bị bắt nhốt trong bệnh viện trở lại.”
“Vì vậy cô đã giấu cô ta trong nhà của cô sao?”
“Em tôi đã hồi phục rất tốt sau hơn mười mấy năm điều trị.” Giọng điệu của người phụ nữ đã thay đổi, dường như đây là một vấn đề không thể phản bác: “Con người có bao nhiêu cái mười năm trong đời chứ? Nửa đời đầu của con bé đã phải chịu quá nhiều tội lỗi, cũng nên tận hưởng cuộc sống một chút, tận hưởng hạnh phúc vì được sinh ra làm người.”
Trần Ca luôn cảm thấy rằng những lời nói của người phụ nữ nghe rất khó chịu: “Cô đã giấu em gái trong nhà của mình nhưng không ngờ cô ta lại chạy ra ngoài để dọa hàng xóm, vậy đây chính là sự thật của chuyện ma ám năm đó?”
“Đúng, chuyện ma ám đều do những người đó tự nghĩ bậy thêu dệt nên thôi.”
“Sau đó em gái của cô đã đi đâu? Bây giờ cô đang bị bệnh nặng, cô ta không đến để chăm sóc cô sao?”
“Tôi cũng không biết con bé đã đi đâu, tôi đã không gặp lại con bé sau đêm đó.” Nhìn người phụ nữ có vẻ hơi bất lực: “Con bé là người thân duy nhất của tôi, đôi khi tôi vẫn sẽ đến Phương Hoa Uyển xem thử, hy vọng sẽ đợi được con bé.”
“Chúng ta đều là người có cùng cảnh ngộ, tôi thấu hiểu nỗi đau của cô. Nếu như không ai mua thì căn nhà của cô cứ để lại cho tôi trước, ngày mai tôi sẽ đi gom thêm tiền.” Trần Ca nói một cách chân thành, trong lòng muốn tạm thời ổn định người phụ nữ, bây giờ anh vội vã muốn xác định một chuyện khác.
“Được, vậy ngày mai chúng ta gặp lại.” Người phụ nữ chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện, cô ta có vẻ hơi mệt mỏi, rất yếu ớt dựa vào đầu giường.
“Ngày mai gặp.” Trần Ca đeo ba lô đứng dậy rời đi.
Ngay lúc cánh cửa của nhà trọ đóng lại, biểu cảm trên khuôn mặt của hai người trong và ngoài ngôi nhà đều thay đổi.
Trần Ca đứng tại chỗ nhập một vài từ tiếng Anh trên chai thuốc mà anh đã nhớ vào điện thoại di động.
“Đúng như mình suy đoán, người phụ nữ này có vấn đề rất lớn, các loại thuốc trong nhà của cô ta không liên quan đến việc điều trị ung thư, hầu hết chúng là các loại thuốc giúp vết thương mau lành và ngăn ngừa dị ứng.”
Anh bắt xe chạy đến khu chung cư Phương Hoa Uyển, trên đường đi Trần Ca bấm số điện thoại của đội trưởng Lý và nói với ông về chuyện ở nhà trọ Hân Khang.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất