Hệ thống nhà ma

Chương 206: Chị ấy là chị gái của tôi

Chương 206: Chị ấy là chị gái của tôi

“Đội trưởng Lý, cháu đã tìm thấy nghi phạm trong vụ án giam cầm ở trung tâm phục hồi chức năng rồi, cô ta sống ở nhà trọ Hân Khang trong khu phố cổ.” Trần Ca nói với đội trưởng Lý những đặc điểm hình dáng của người phụ nữ.
“Có phải cậu nhầm rồi không? Người mà cậu nói hoàn toàn khác với thông báo chúng tôi nhận được, cô ta không có khả năng thực hiện các hành vi phạm tội như giam cầm.”
“Thông tin của cô ta trùng khớp với bệnh nhân phòng số 2 ở Khu Nội Trú Số Ba, có thể là đồng phạm, cháu chắc chắn 50%.” Trần Ca sợ tài xế taxi sẽ nghe thấy sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết, bèn thấp giọng nói.
“Được, tôi sẽ tự qua đó theo dõi.”
Sau khi nhận được câu trả lời từ đội trưởng Lý, Trần Ca cúp điện thoại và quay lại khu chung cư Phương Hoa Uyển.
Anh đi vào khu chung cư từ cửa sau, cố tình tránh camera giám sát.
“Người đàn ông say rượu trong thang máy đã gặp bóng trắng cách đây vài tháng trước, nó chạy không phát ra tiếng, thứ đó chắc chắn không phải là người sống. Có một con quỷ trên hành lang nhưng trong những năm gần đây không có báo cáo về thương vong ở khu chung cư Phương Hoa Uyển, là có người nào đó cố tình che giấu chuyện đã xảy ra hay còn ẩn tình nào khác?”
Trần Ca trốn vào tòa nhà số 3, đặt con dao mổ heo được bọc trong tấm vải đỏ ở vị trí thuận tay, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì anh có thể rút con dao ra khỏi ba lô ngay lập tức.
Anh đi lên bằng lối thoát hiểm, mất khoảng nửa tiếng là Trần Ca đã nắm được cấu trúc của toàn bộ tòa nhà: “Tòa nhà số 3 không có tầng hầm, chỉ có hai mươi ba tầng, nhưng tại sao có số 24 trên thang máy?”
Trần Ca vẫn luôn không hiểu vấn đề này, bởi vì mẹ nuôi của Vương Hân đã nhắc nhở nên anh không nên tuỳ tiện đi thang máy.
Anh đi hết một vòng rồi quay trở lại tầng mười ba, anh không cần bận tâm bên nhà trọ Hân Khang vì có đội trưởng Lý trông chừng, lúc này anh chỉ cần canh giữ trong tòa nhà số 3 là được.
“Nếu người ở trong nhà 3133 là bệnh nhân phòng số 2 thì bóng trắng mà bảo vệ kia nhìn thấy rất có thể là thứ dơ bẩn ám trên người bệnh nhân số 2.”
Nếu con quái vật bên trong cánh cửa muốn ra bên ngoài cánh cửa thì nó bắt buộc phải dựa vào cơ thể người sống, mối quan hệ giữa họ giống như cộng sinh.
Anh bước đi trên hành lang, hầu hết các nhà ở cả hai bên đều không có người ở, rất yên tĩnh.
“Không biết tối nay mình có gặp được bóng trắng không.”
Anh nhìn ra phía xa xa, có một căn nhà đang mở cửa, ánh đèn trong nhà chiếu ra ngoài hành lang.
“Có người sao?” Trần Ca đi đến cánh cửa đó, càng đến gần anh càng cảm thấy kỳ lạ: “Đây không phải là nhà 3133 sao?”
Mảnh giấy trắng dán trên cửa bị người ta xé xuống và vò thành một cục ném xuống đất.
Trần Ca liếc nhìn vào trong nhà, sàn nhà được lót gạch men, đồ gia dụng trong nhà lại rất ít, giữa phòng khách còn dùng rèm cửa ngăn ra.
“Chủ nhà về rồi sao?” Trần Ca rời khỏi nhà trọ Hân Khang và đi lòng vòng trong tòa nhà thêm nửa tiếng nữa, về mặt thời gian thì có khả năng này.
Anh đứng ngoài cửa một hai phút vẫn không thấy có tiếng động trong nhà, cũng không nhìn thấy bóng người nào.
Trần Ca kéo tay cầm bằng gỗ của con dao mổ heo từ trong dây kéo ba lô ra, lặng lẽ đẩy cửa bước vào nhà.
Anh khép cánh cửa lại giống y như cũ và chắc chắn không để lại dấu chân trước khi bước vào trong.
Căn nhà không quá lớn, có hai chỗ rất kỳ lạ, có một bồn tắm lớn trong phòng tắm, ngoài tủ lạnh còn có một tủ đông bị khóa trong nhà bếp.
“Giấu xác sao?”
Không phải Trần Ca có tâm lý u ám, trong trường hợp này, anh thật sự không thể tưởng tượng ra được khả năng khác.
Các cánh cửa trong nhà đều đang mở, Trần Ca ra khỏi bếp và đi thẳng vào phòng ngủ, có mấy cái áo khoác tối màu được treo trong tủ áo, ngoài ra còn có một chiếc vali lớn màu đen trên đầu tủ.
Chiếc vali nhìn có vẻ đã rất lâu, Trần Ca đứng nhón chân lên muốn kéo vali xuống nhưng còn chưa chạm vào chiếc vali thì đã nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất bên ngoài hành lang.
Anh nhìn trái nhìn phải, đeo ba lô lên rồi trốn vào trong tủ quần áo.
“Nếu bị phát hiện thì gay go.”
Trần Ca nhìn ra ngoài từ khe cửa tủ quần áo, không lâu sau, cánh cửa phòng được mở ra, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào.
Người đàn ông đi phía trước với dùi cui của cảnh sát trên tay, cậu ta mặc đồng phục bảo vệ, nhìn có vẻ chỉ như mới hơn hai mươi tuổi.
“Cô thật sự đã nhìn thấy bóng trắng sao?”
“Mới nửa tiếng trước, tôi đang mở cửa thì đột nhiên thấy một bóng trắng bước ra khỏi thang máy! Tôi sợ đến nỗi cửa cũng không đóng lại đã vội vàng chạy xuống cầu thang.” Người phụ nữ đi theo sau mang một đôi giày cao gót màu đỏ, mặc đồ rất thời trang, thân hình gầy gò, mái tóc đen nhánh dày và dài, thiếu sót duy nhất của vẻ đẹp này là đeo khẩu trang nên không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Tối nay Trần Ca đều đã gặp hai người đang đứng ngoài cửa này, người đàn ông là bảo vệ trực đêm mới của khu chung cư - Cố Phi Vũ, người phụ nữ là người đi thang máy xuống từ tầng mười ba rồi vội vã chạy vào nhà xe dưới hầm.
“Cô ở yên trong nhà trước, tôi sẽ đến chỗ thang máy để xem.” Cố Phi Vũ rất thẳng tính, gan cũng rất lớn.
“Đừng đi, tôi sợ ở đây một mình.” Người phụ nữ níu lấy đồng phục của Cố Phi Vũ.
“Tôi sẽ không đi quá xa đâu.” Cố Phi Vũ không quan tâm đến cảm xúc của người phụ nữ, cầm dùi cui và đèn pin chạy đến chỗ thang máy, cậu ta nghiêm túc tìm kiếm mọi ngóc ngách trên hành lang nhưng không tìm thấy bóng trắng.
“Có phải cô nhìn nhầm không?”
“Tuyệt đối không thể nào.” Giọng nói của người phụ nữ run run: “Cậu nói xem có phải thứ đó đã chạy vào nhà tôi không?”
Cô ta đứng sau Cố Phi Vũ rồi nhìn vào nhà mình nhưng không dám vào trong.
“Tôi nghe đội trưởng nói rằng ngôi nhà này từng bị ma ám, nếu cô thật sự sợ thì tốt hơn hết là nên dọn đi.” Cố Phi Vũ nghĩ gì nói nấy, không nghĩ nhiều: “Người chủ nhà trước đây là một người phụ nữ điên, có thể lúc cô mua nhà đã bị gạt rồi.”
“Ngôi nhà này không phải do tôi mua, người phụ nữ điên mà cậu nói là chị gái tôi, sau khi chị ấy biến mất, ngôi nhà đã đứng tên tôi.” Người phụ nữ nhắc đến chị gái mình, vẻ mặt ảm đạm: “Tất cả mọi người đều nói chị ấy bị điên nhưng trong mắt tôi thì chị ấy là người đối xử với tôi tốt nhất trên thế giới này.”
Người phụ nữ bước vào nhà, đôi giày cao gót giẫm lên gạch lót sàn, âm thanh rất trong trẻo: “Đừng đứng ngoài cửa nữa, để cửa mở như vậy cứ luôn cảm thấy có gì đó sẽ chui vào.”
“Không cần đầu, tôi còn phải tuần tra.”
“Cậu cùng tôi đi tìm bóng trắng đó trong nhà trước, nếu nó không trốn trong nhà tôi thì lúc đó cậu đi cũng không muộn.” Sau khi người phụ nữ kéo Cố Phi Vũ vào nhà liền đóng cửa lại.
“Được thôi...”
Cố Phi Vũ đi qua phòng khách ra ban công, còn người phụ nữ đi thẳng vào phòng ngủ.
Nhìn thấy người phụ nữ đến gần, Trần Ca nín thở, nếu lúc này đối phương mở tủ áo, vậy thì thật sự sẽ để lại một “bất ngờ” khiến cô ta suốt đời này cũng không quên được.
Người phụ nữ vào phòng ngủ, đi đến trước gương trang điểm và tháo khẩu trang ra, cô ta lấy ra một số chai lọ từ ngăn kéo rồi trang điểm lại.
Sau khi làm xong tất cả, cô ta để một lọ nhựa nhỏ vào túi rồi xoay người ra ngoài.
“Tôi đã tìm trong phòng ngủ, bóng trắng không có trong đó.”
Khi người phụ nữ xoay người, Trần Ca nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, làn da tái nhợt và có cảm giác rất quen thuộc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất