Hệ thống nhà ma

Chương 207: Màu trắng? Màu đen? Hay là màu đỏ?

Chương 207: Màu trắng? Màu đen? Hay là màu đỏ?

“Cậu có nhìn thấy bóng trắng chưa?” Sau khi người phụ nữ đi ra khỏi phòng ngủ, nét mặt cô ta tự nhiên thay đổi, đôi mắt khẽ chuyển động, khuôn mặt trắng bợt nhưng trông rất quyến rũ.
“Không có.” Cố Phi Vũ liếc nhìn người phụ nữ đã tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt hơi xấu hổ, lặng lẽ quay đầu sang một bên.
“Ngồi xuống trước đi, tôi cảm thấy bóng trắng có vẻ hơi kỳ quặc.” Người phụ nữ để Cố Phi Vũ ngồi trên ghế sofa, dường như cô ta cảm thấy không thoải mái khi luôn phải đi giày cao gót, bèn bỏ giày sang một bên rồi đi chân không vào bếp.
Cố Phi Vũ nắm chặt dùi cui bằng cả hai tay, cậu ta hơi khẩn trương, đứng ngồi không yên, bất giác run chân.
Người phụ nữ lấy hai chai nước mới mở trong tủ lạnh đặt lên bàn trà: “Hôm nay thật sự cảm ơn cậu.”
“Trách nhiệm công việc, nói cảm ơn thì khách sáo quá.” Cố Phi Vũ hơi ngượng.
“Dù sao cũng nên nói cảm ơn đàng hoàng, nếu không có cậu thì tôi đã không biết phải làm sao. Sau khi chị gái mất tích, tôi chẳng còn người thân nào cả. Một mình tôi sống ở Cửu Giang, trên người cũng không còn nhiều tiền, đợi khi nào bán căn phòng này đi, sau đó sẽ rời khỏi đây mãi mãi.” Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa đối diện với bảo vệ, vẫn chưa bình tĩnh lại, cô ta cong hai chân lên mép ghế sofa và dùng tay xoa nhẹ.
“Rời khỏi đây cũng tốt.” Cố Phi Vũ gật đầu và nhìn người phụ nữ với ánh mắt hơi đồng cảm: “Nhưng cô cũng đừng quá chán nản, chị gái của cô chỉ mất tích thôi, có thể một ngày nào đó sẽ tìm ra được.”
“Mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu, tôi và chị tôi có quan hệ rất tốt, chúng tôi lớn lên cùng nhau, chị ấy có đồ tốt hay trong lòng có bí mật đều sẽ tâm sự chia sẻ với tôi. Nhưng vào một ngày nào đó, chị ấy đột nhiên mất tích, ở đâu cũng không tìm thấy. Tôi nghi ngờ chị ấy có thể đã...” Người phụ nữ nói tới cuối thì nghẹn ngào như đã phải cố chống đỡ từ rất lâu và cuối cùng đã gỡ bỏ lớp ngụy trang trước một người lạ.
Cô ta có khung xương nhỏ và cánh tay mảnh khảnh, mang đến cho người khác cảm giác mềm mại yếu đuối, lúc này bật khóc khiến người ta không chịu nổi.
Cố Phi Vũ luống cuống chân tay không biết phải làm gì, ngây ra một lúc lâu mới để dùi cui xuống và rút khăn giấy trên bàn đưa cho người phụ nữ.
Sau khi nhận khăn giấy, người phụ nữ sợ làm hư lớp trang điểm nên chỉ chấm nhẹ vành mắt: “Tôi vừa đi làm về đã thấy bóng trắng, sợ đến nỗi choáng váng, cậu có nghĩ chị gái tôi bị con quái vật đó bắt đi không?”
Có một sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô ta: “Bây giờ tôi lại gặp bóng trắng, có khi nào tôi sẽ là người mất tích tiếp theo không?”
“Không đâu.” Hình như người phụ nữ quá đau buồn, không nhận ra tư thế của mình đã hớ hênh, sau khi Cố Phi Vũ ngồi đối diện trên ghế sofa nhìn thấy thì chủ động nhìn tránh đi chỗ khác.
“Hy vọng là vậy.” Người phụ nữ cầm đồ uống trước mặt mình chạm nhẹ vào đồ uống trước mặt Cố Phi Vũ: “Xin lỗi, để cậu phải chê cười rồi.”
Cô ta cầm đồ uống lên, lúc này Cố Phi Vũ mới phản ứng, nhanh chóng uống một ngụm nước như một phép lịch sự: “Tôi cảm thấy cô không cần phải bi quan như vậy, mấy ngày gần đây có rất nhiều người đã đến khu chung cư để hỏi thăm về chị gái của cô. Chắc chắn cô ấy còn sống nhưng có thể là do một số lý do đặc biệt nên trong thời gian này tạm thời không có cách nào để gặp cô.”
Đồ uống vừa được lấy ra từ tủ lạnh, uống xong cổ họng mát lạnh, có vị rất ngon, Cố Phi Vũ bất giác nhấp thêm một ngụm: “Chị gái cô bị mất tích chắc vì có nỗi khổ tâm riêng, dù sao tôi cũng không tin vào mấy chuyện đại loại như ma quỷ. Có thể cô ấy đã làm ra chuyện sai trái nào đó nên muốn ngụy tạo cái cớ này để trốn tránh sự trừng trị của pháp luật. Thật ra trốn đông núp tây như cô ấy cũng khá là đáng thương, ngay cả người gần gũi nhất cũng không thể gặp, sống còn có ý nghĩa gì nữa.”
“Cậu không hiểu chị ấy, trước giờ mấy người chưa bao giờ thật sự hiểu chị ấy.” Biểu cảm của người phụ nữ rất đau đớn, giọng điệu xuất hiện một chút thay đổi: “Chị ấy là người chị tốt nhất trên thế giới, ngay cả thứ quý nhất cũng sẵn sàng chia sẻ với tôi.”
Cố Phi Vũ hơi mệt mỏi, cậu ta ôm dùi cui dựa vào ghế sofa: “Có vẻ như mối quan hệ của các cô thật sự rất tốt.”
Người phụ nữ như đang chìm trong hồi ức, cô ta nhìn đồ uống đã bị bảo vệ uống một nửa trên bàn trà: “Khi tôi còn rất nhỏ, có người thường bắt nạt tôi, chị tôi luôn là người đầu tiên đứng ra giúp tôi. Sau này khi chúng tôi lớn lên cùng nhau, sự khác biệt trong tính cách ngày càng trở nên rõ ràng. Tôi ích kỷ thích khóc thích phá nhưng dù tôi có làm gì sai, chị ấy vẫn sẽ bao dung cho tôi. Chị ấy là một người hoàn hảo, xinh đẹp, đoan trang, cười lên cũng rất đẹp.”
“Lúc đó tôi rất không hiểu chuyện, chị ấy càng bao dung tôi, tôi càng ghét chị ấy. Thứ chị ấy thích thì tôi đều không thích, chị ấy thích màu trắng, tôi lại thích màu đen, nhất định phải đối lập với chị ấy.”
“Cứ liên tục như vậy trong mấy tháng, cho đến khi chuyện đó xảy ra.”
Người phụ nữ đánh giá cậu bảo vệ, qua một lúc lâu mới nói: “Mặc dù tôi không muốn thừa nhận điều đó nhưng tôi và chị tôi đã cùng thích một thứ.”
“Trong khu chung cư nơi chúng tôi sống có một anh chàng đẹp trai yêu chị gái tôi, anh ta thích nghe nhạc, sáng tác, hát cũng rất hay.”
“Mỗi lần anh ta và chị tôi hẹn hò, tôi cảm thấy lòng đau như cắt, tôi không muốn thứ tôi thích trở thành vật sở hữu riêng của người khác.”
“Chị tôi và tôi trông rất giống nhau, tôi bắt đầu trang điểm giống chị ấy và mặc quần áo của chị ấy.”
“Mấy lần đầu đều rất suôn sẻ nhưng dần dần chàng trai phát hiện ra bí mật của tôi vì dù sao tôi cũng không phải là chị ấy, tính cách của chúng tôi hoàn toàn khác nhau.”
“Tôi khóc lóc muốn níu kéo nhưng anh ta chỉ yêu chị gái tôi.”
Các mạch máu xanh trên cánh tay của người phụ nữ hơi đáng sợ, cảm xúc của cô ta kích động nhưng hình như Cố Phi Vũ ngồi đối diện với cô ta không nhìn thấy, tinh thần uể oải giống như đã thức khuya nhiều ngày, hơi buồn ngủ.
“Vì anh ta, tôi đã từ bỏ tôn nghiêm của mình đi cầu xin chị gái nhưng người chị luôn yêu thương tôi lần này lại im lặng.”
“Chúng tôi đã không nói chuyện với nhau trong một tuần, sau đó chị tôi đã nhượng bộ và nói rằng sẽ mời chàng trai đến nhà để anh ta tự chọn.”
“Chàng trai kia rất phấn khích khi nghe tin chị sẽ mời anh ta đến nhà chơi, anh ta đã mua quần áo mới, hoa tươi và thức khuya để thu âm một bài hát mà chị ấy thích nghe nhất.”
“Khi đến nhà tôi, chàng trai đã bày tỏ tình cảm với chị tôi nhưng chị ấy không chấp nhận ngay lập tức mà gọi tôi ra ngoài và muốn chàng trai chọn.”
“Tôi chưa bao giờ mong đợi một cái gì đó như thế nhưng sau một vài giây, tất cả các kỳ vọng đều tan vỡ.”
“Chàng trai không do dự và đã chọn chị tôi.”
Ngón tay bấm sâu vào da thịt, sau bao nhiêu năm người phụ nữ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau nhói đó.
Cô ta thở dốc, phải một lúc lâu mới hồi tỉnh: “Tôi cảm thấy như mình bị xé rách, nỗi đau đó không thể diễn tả bằng lời, tôi muốn rời đi ngay và chạy đến một nơi không có ai.”
“Chị ấy thấy được nỗi đau của tôi, dường như chị đã biết trước kết quả sẽ như vậy.”
“Khi tôi tuyệt vọng nhất, chị tôi lại đứng ra lần nữa, chị ấy đích thân cho chàng trai uống nước, cởi chiếc váy dài màu trắng ra và lấy một con dao bếp từ trong bếp.”
“Chị ấy nói với tôi rằng ngoài màu trắng và màu đen, còn có một sự lựa chọn công bằng cho mọi người.”
Người phụ nữ nói đến đây thì lấy ra một con dao bếp từ dưới đệm ghế sofa và lau sạch lớp trang điểm trên lông mày và mặt bằng khăn giấy do Cố Phi Vũ đưa.
Dường như cô ta nhớ lại chuyện đã từng làm cách đây rất lâu, cầm con dao hướng đến cơ thể không thể cử động của Cố Phi Vũ, bộ tóc giả rơi xuống, khuôn mặt mộc của cô ta ghé sát tai Cố Phi Vũ.
“Người yêu à, trắng, đen và đỏ, rốt cuộc anh thích màu nào?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất