Chương 208: Đây là một bản tình ca
Khuôn mặt của người phụ nữ nhợt nhạt, khi cô ta kích động, ngũ quan trên khuôn mặt trở nên méo mó.
Cô ta giơ cánh tay mảnh khảnh lên quấn lấy cổ Cố Phi Vũ, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông.
Cô ta liếm mất màu đỏ của son, lộ ra đôi môi mỏng màu xám tím, cô ta ghé sát vào tai Cố Phi Vũ, thấp giọng nỉ non.
“Hai người cùng thích một thứ, cách công bằng nhất là chia nó ra, mỗi người một nửa.”
Con dao bếp khều mở từng cái nút trên đồng phục bảo vệ, mọi cử động của người phụ nữ đều rất nhẹ nhàng.
Người bảo vệ gục trên ghế sofa đang cố gắng mở mắt ra, cậu ta chưa hoàn toàn hôn mê, vẫn giữ được một chút ý thức.
“Tôi và chị tôi đều đã nhận được tình yêu của chúng tôi, đó là người đầu tiên chúng tôi yêu.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng dựa vào ngực của Cố Phi Vũ: “Cậu rất giống tính cách của anh ta, ban đầu tôi muốn qua mấy tháng nữa mới mời cậu đến nhà làm khách nhưng hình như những người đó đã tìm thấy tôi nên tôi bắt buộc phải rời khỏi thành phố này càng sớm càng tốt.”
Nghe nhịp tim của Cố Phi Vũ, người phụ nữ ngẩng đầu lên: “Đừng căng thẳng, tôi sẽ không làm cậu đau đâu.”
Cô ta bước vào phòng ngủ, kéo chiếc vali màu đen trên đầu tủ xuống và lấy ra một máy cát sét từ nhiều năm trước.
Người phụ nữ quỳ xuống bên cạnh máy cát sét, lấy ra một cuộn băng đầy bụi bặm, cô ta điên cuồng hôn lên mép cuộn băng như thể đang tiến hành một nghi thức nào đó.
Cô ta để cuộn băng vào, nhấn nút mở máy, trong máy phát ra giọng hát của một chàng trai.
Người phụ nữ cầm con dao bếp, im lặng lắng nghe, giọng của chàng trai sạch sẽ, ấm áp với một chút yêu thương.
Đây hẳn là một bản tình ca.
“Tôi đã sao chép giọng của anh ta ra mười mấy phần nhưng tiếc là hầu hết đều đã bị mất.”
Giai điệu quen thuộc vang lên trong phòng khách, người phụ nữ như quay trở lại nhiều năm trước, cô ta ném bộ đồng phục của Cố Phi Vũ sang một bên và lấy sợi dây từ dưới ghế sofa ra, trói cậu ta lại rồi kéo Cố Phi Vũ vào phòng tắm.
Trần Ca trốn trong tủ quần áo, chứng kiến toàn bộ quá trình: “Tủ đông bị khóa trong bếp, bồn tắm lớn trong phòng vệ sinh, người phụ nữ này đã chuẩn bị xong tất cả, thật điên rồ mà.”
Trần Ca mở điện thoại, bước ra khỏi tủ, nếu anh không làm điều gì đó thì có lẽ Cố Phi Vũ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Anh giảm âm lượng, đứng cạnh cửa phòng ngủ, nắm lấy chiếc ghế trang điểm đặc ruột và bấm gọi số điện thoại của Cố Phi Vũ.
Ngay sau khi người phụ nữ ném Cố Phi Vũ vào bồn tắm trong nhà vệ sinh, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách: “Sao lại cứ phải ngay lúc này?”
Người phụ nữ chân trần bước ra khỏi phòng tắm, nhặt đồng phục bảo vệ trong góc.
Khi người phụ nữ đang lục lọi tìm điện thoại di động của Cố Phi Vũ, Trần Ca nắm chặt chiếc ghế trang điểm lặng lẽ đi đến phía sau cô ta.
Dường như cảm nhận được gì đó, người phụ nữ đang cầm quần áo của bảo vệ quay lại nhìn, không đợi cô ta hoàn toàn quay đầu lại, Trần Ca đã đập chiếc ghế trang điểm đặc ruột trong tay xuống.
“Bốp!”
Người phụ nữ không nghĩ rằng trong nhà còn có một người khác, cô ta ngã xuống đất, máu chảy ra từ đỉnh đầu, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Ca như thể hốc mắt sắp nứt làm đôi.
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Bốp!”
Trần Ca không phải là người thích nói lời dư thừa, nhất là khi đối phương chưa hoàn toàn mất đi sức phản kháng, cái ghế đập xuống lần nữa ở cùng một vị trí, người phụ nữ cảm thấy chóng mặt, cơ thể cô ta vốn đã yếu ớt, lần này ngay cả đứng cũng không đứng dậy được.
Trần Ca tháo dây thừng trên người Cố Phi Vũ, trói tay chân của người phụ nữ lại: “Không ngờ cả hai nhiệm vụ này đan xen với nhau nhưng như vậy cũng tốt.”
Anh lấy cuộn băng từ trong túi ra để vào máy cát sét, tiếng hát dừng lại, chỉ có tiếng dòng điện xào xạc trong nhà.
“Những người không kính nể tính mạng thì tính mạng cũng sẽ không kính nể cô.”
Máu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt người phụ nữ, cô ta nằm trên mặt đất nhìn Trần Ca chằm chằm nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hơi kỳ lạ, không hề sợ hãi hay lo lắng chút nào, chỉ cảm thấy kinh ngạc và ngoài ý muốn.
Trần Ca lấy điện thoại di động ra, gọi cho đội trưởng Lý, đang định hỏi ông tình hình bên đó thì đèn trong nhà đột nhiên tắt.
“Người phụ nữ này đi ra từ Khu Nội Trú Số Ba, chắc là trên người cũng có một con quái vật bên trong cánh cửa.” Trần Ca bật đèn pin của điện thoại di động và lấy con dao mổ heo từ trong ba lô.
Tấm vải đỏ rơi xuống, Trần Ca liếc nhìn xung quanh, cẩn thận cảnh giác.
Không bao lâu sau, đột nhiên cánh cửa nhà đóng kín phát ra tiếng ma sát như thể có ai đó đang cào cửa bằng móng tay.
Âm thanh hơi chói tai, đứng trong nhà nghe một lúc lâu, da gà cũng nổi lên hết.
“Là cái bóng trắng đó!” Trần Ca đoán ra thân phận của đối phương ngay khi nghe tiếng cào cửa.
“Trong nhà có ai không?”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói tương đối trung tính, giọng điệu rất lạ.
Nó hỏi đi hỏi lại, Trần Ca nắm chặt con dao mổ heo và tự hỏi liệu anh có nên trả lời không.
Khi lặp lại đến lần thứ bảy, giọng nói đó lại đổi một câu khác: “Trong nhà có ai không? Không có ai thì tôi sẽ vào nhé?”
Nắm cửa chuyển động, một cái bóng trắng có hình dáng như một người bình thường xuất hiện ở cửa phòng khách.
Đây là con quái vật thứ tư mà Trần Ca gặp sau khi gặp người đàn ông gãy tay, ma gương và người đàn ông gầy ốm, khuôn mặt của thứ đó mơ hồ, không có đặc điểm khuôn mặt hoàn chỉnh nhưng tốc độ cực kỳ nhanh.
Trần Ca để con dao mổ heo ngang ngực, con quái vật đem đến cho anh cảm giác áp bức mạnh mẽ, thứ này yếu hơn bóng quỷ cao gầy nhưng mạnh hơn nhiều so với con ma gương thông thường.
Ban đầu khi ở Khu Nội Trú Số Ba, một bóng quỷ cao gầy đã có thể rượt Trần Ca chạy khắp nơi, nếu không phải nhờ Trương Nhã, anh vốn không thể sống sót rời khỏi.
Khuôn mặt của bóng trắng đang đối diện với Trần Ca, nháy mắt đã đứng trước mặt anh.
Trần Ca đưa tay lên quơ con dao mổ heo cắt xuyên qua cơ thể của bóng trắng, con quái vật đó như cảm thấy đau đớn nên thét chói tai, xông lên cắn Trần Ca.
Khuôn mặt trắng nhợt nhạt thay đổi liên tục trong mắt Trần Ca, cuối cùng trở thành bộ dạng của người phụ nữ điên trong phòng số 2, các đặc điểm trên khuôn mặt bị lệch giống như biến chứng do phẫu thuật thẩm mỹ nhiều lần.
Khi thấy khuôn mặt dán sát lại, Trần Ca cầm lấy cây Bút Tiên trong túi đâm về phía đối phương, cố hết sức chống cự.
Khi hai bên đang giằng co kịch liệt, không ai chú ý đến âm thanh của một người đàn ông đang đè nén nỗi đau trong phòng.
“Đau quá...”
Đầu bút đâm vào trán của bóng trắng, con quái vật đó như nổi điên giữ chặt cổ tay Trần Ca, muốn dán toàn bộ khuôn mặt lên khuôn mặt của Trần Ca.
Càng ngày càng gần, dường như nó muốn đoạt lấy khuôn mặt của Trần Ca!
“Đau quá, đau quá, đau quá!”
Khi bóng trắng sắp đụng vào mũi Trần Ca, người của nó bị kéo lại bởi một sức mạnh vô hình, tóc bị kéo thẳng.
“Đau quá!”
Những tiếng hét cuồng loạn vang lên phía sau bóng trắng, nghe thấy giọng nói này, Trần Ca và người phụ nữ trên mặt đất thay đổi sắc mặt.
“Hứa Âm! Là anh sao!” Người phụ nữ trên sàn phản ứng nhanh hơn Trần Ca, tay chân cô ta bị trói, tựa đầu vào chân bàn muốn đứng dậy.
Sau khi cảm xúc của người phụ nữ dao động, khuôn mặt của bóng trắng đó cũng trở nên mờ đi và mùi trên người nó cũng giảm đi rất nhiều.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Người phụ nữ vẫn luôn điều khiển cái bóng trắng sao?” Trần Ca là người duy nhất có mặt vẫn luôn giữ bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm vào cái bóng trắng và thấy lúc này bóng trắng đã trở nên yếu ớt, anh không hề do dự đưa dao lên chém.
Vốn dĩ bóng trắng đã bị lệ quỷ cuộn băng hạn chế hành động, đây là một cơ hội tốt để làm nó bị thương nặng, nhưng điều mà Trần Ca không ngờ tới là ngay thời điểm quan trọng này, lệ quỷ cuộn băng lại thả lỏng tay, dường như nó nhận ra người phụ nữ trên sàn nhà.
“Đau quá...”