Hệ thống nhà ma

Chương 209: Tại sao cậu lại ở hiện trường?

Chương 209: Tại sao cậu lại ở hiện trường?

Không còn bị trói buộc, bóng trắng lùi về sau, tốc độ của nó rất nhanh.
“Đừng chạy!”
Khó lắm mới có được cơ hội, làm sao Trần Ca có thể nhìn nó chuồn đi được, anh nhấc con dao lao về phía bóng trắng.
Không có sự kiểm soát của người phụ nữ, mùi của bóng trắng ngày càng yếu, khuôn mặt của nó càng trở nên mờ nhạt hơn, cơ thể cũng dần dần trở nên trong suốt.
Con quái vật cảm thấy bị đe dọa, nó chạy đến bên cạnh chiếc vali màu đen, cuốn lấy thứ gì đó từ bên trong, sau đó giật cửa chạy đi.
Trần Ca không nhìn thấy thứ bóng trắng đã lấy đi, anh chỉ nghĩ rằng vì hai bên đang có mối quan hệ đối lập, anh nhất định phải lấy lại thứ bóng trắng đã lấy đi.
Khả năng sát thương của con dao mổ heo gây ra cho bóng trắng có hạn, Trần Ca rất quyết đoán và đặt mục tiêu tấn công vào thứ mà bóng trắng đã lấy đi.
Anh chớp cơ hội chém một đường, khi bóng trắng né tránh, anh lập tức nắm lấy thứ trong tay bóng trắng.
Khi đang giằng co, thứ đó bị xé toạc, nửa trang giấy trắng rơi xuống đất, bóng trắng không lo nhặt nữa mà vội vã chạy khỏi phòng khách.
Trần Ca đuổi thẳng đến cửa nhà, trên hành lang tối đen như mực không có thứ gì cả, anh suy nghĩ một cách lý trí, lệ quỷ cuộn băng không ở bên cạnh thì bản thân anh chưa chắc đã là đối thủ của bóng trắng.
Không đuổi theo kịp, Trần Ca đóng cửa nhà lại rồi bật đèn trong phòng khách, cảnh tượng trong nhà làm cho mí mắt anh co giật.
Trên sàn nhà lạnh lẽo, tay chân của người phụ nữ vặn vẹo thành một hình dáng kỳ lạ, đôi mắt lồi ra ngoài, kêu la thảm thiết, khuôn mặt mộc lộ ra một biểu cảm mà Trần Ca không thể hiểu được.
Giống như đau khổ, cũng giống như được giải thoát, còn có một chút vui mừng.
“Có đau không?”
Xử lý người phụ nữ điên này như thế nào là chuyện của lệ quỷ cuộn băng, nhiệm vụ của Trần Ca chỉ là tìm ra người phụ nữ này và giúp lệ quỷ cuộn băng hoàn thành tâm nguyện.
Anh quay người nhặt nửa trang giấy trắng rơi trên đất.
Trông nó giống như một tờ rơi quảng cáo, nửa kia ghi nội dung cụ thể đã bị bóng trắng lấy đi, nửa trang mà Trần Ca lấy được chỉ có năm từ màu đỏ và một đoạn giới thiệu ngắn.
“Hiệp hội kể chuyện lạ? Mỗi tuần kể một chuyện kỳ lạ có thật?”
Nửa trang quảng cáo này đã thu hút sự chú ý của Trần Ca, không chỉ bởi vì đây là thứ cuối cùng bóng trắng đã lấy trước khi đi, mà quan trọng hơn là hình nền của tờ rơi này là một cánh cửa đỏ như máu đang mở một nửa!
“Liên quan đến thế giới đằng sau cánh cửa?”
Tờ quảng cáo là của người phụ nữ điên ở phòng số 2, bản thân cô ta cũng đã từng vào cánh cửa của Khu Nội Trú Số Ba.
“Có khi nào là của mấy người bệnh tâm thần chạy trốn làm ra không? Mỗi tuần kể một chuyện kỳ lạ lại có nghĩa là gì?” Nhìn tờ quảng cáo thô sơ và lời giới thiệu ngắn gọn không thể giải thích được, Trần Ca cảm thấy tờ quảng cáo lừa gạt dùng giá cao tìm con trên cột điện còn đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn nó.
“Cần phải kể một chuyện thật sự kỳ lạ, vậy bịa đặt mấy câu chuyện giả thì sẽ xảy ra chuyện gì? Họ làm thế nào để xác định thật giả?” Trần Ca cất kỹ nửa trang giấy quảng cáo, tự hỏi liệu anh kể kinh nghiệm của mình trong khoảng thời gian này ra thì không biết chừng sẽ khiến nhiều người kinh ngạc đến mức không thể ngậm miệng. Tất nhiên, điều này chỉ giới hạn ở con người, Trần Ca tự biết thân biết phận, trong lòng anh rất rõ rằng nếu tất cả những người nghe đều là quỷ thì lúc đó không biết ai mới sợ ai.
Tiếng la hét trong nhà từ từ dừng lại, thay vào đó là giọng nói của một người phụ nữ lặp đi lặp lại một cách máy móc.
“Đau quá...”
“Người phụ nữ bị nhốt vào cuộn băng rồi sao?” Trần Ca đi tới bên cạnh người phụ nữ, đôi mắt cô ta đờ đẫn mất đi sắc thái như thể linh hồn đã bị hút đi.
Anh không biết lệ quỷ cuộn băng đã làm gì với người phụ nữ điên, đây là chuyện của lệ quỷ cuộn băng.
Trần Ca đặt người phụ nữ điên lên ghế sofa, tắt máy cát sét đi, khi anh nhấn công tắc, điện thoại màu đen rung nhẹ một cái.
Anh trượt mở màn hình, một thông báo mới xuất hiện.
[Thành công thoả mãn tâm nguyện của Hứa Âm, ấn tượng của anh ta về bạn đã được cải thiện rất nhiều, có muốn thuê Hứa Âm làm một nhân viên của ngôi nhà ma không?]
“Vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ độ thiện cảm rồi sao?” Sức mạnh của lệ quỷ cuộn băng mạnh hơn so với Bút Tiên nhiều nhưng nhớ lại nhiệm vụ thuê Bút Tiên, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm.
[Có chấp nhận thuê Hứa Âm không? Nếu trong vòng 24 tiếng không đưa ra quyết định thì sẽ được coi là tự động từ bỏ.]
[Chấp nhận!] Trần Ca nhấn vào màn hình, người bình thường sẽ không hiểu được sự kích động trong lòng anh.
[Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm, chúc mừng bạn đã thành công thuê được một loại lệ quỷ đặc biệt - Hứa Âm.]
[Hứa Âm (lệ quỷ): Anh ta có một giọng hát rất độc đáo (có thể tạm thời kiểm soát tàn niệm, quấy rối những lệ quỷ khác, không hiệu quả đối với áo đỏ, mỗi tuần chỉ có thể sử dụng một lần).]
[Chú ý: Tiếng la hét của khách tham quan sẽ khiến Hứa Âm phấn khích, cho ăn bằng nỗi sợ hãi của khách tham quan làm cho năng lực của Hứa Âm trở nên mạnh hơn. Nếu tâm trạng của Hứa Âm suy sụp trong một thời gian dài, anh ta có thể sẽ bỏ bạn mà đi.]
Sau khi đọc thông tin, tổng thể thì Trần Ca hài lòng với Hứa Âm, anh chàng này là một loại lệ quỷ đặc biệt như Bút Tiên và có khả năng đặc biệt của riêng mình.
“Không tệ, sau này khi làm nhiệm vụ tập luyện thì mình lại có thể thêm một con át chủ bài.” Trần Ca lấy cuộn băng ra khỏi máy cát sét và để cùng một chỗ với Bút Tiên: “Chỉ có một khuyết điểm là lệ quỷ cuộn băng chỉ xuất hiện được khi đang phát băng, xem ra mình cần phải đến chợ đồ cũ tìm một máy cầm tay.”
Sau khi làm xong chuyện của mình, lúc này Trần Ca mới nhớ ra còn có một “nạn nhân” đang nằm trong phòng vệ sinh.
Anh chạy vào phòng vệ sinh thì thấy Cố Phi Vũ trong bồn tắm đã hoàn toàn bất tỉnh.
“Ắt hẳn thằng nhóc này đã bị dọa rất nhiều.” Trần Ca kéo Cố Phi Vũ ra khỏi bồn tắm, lấy bộ đồng phục bảo vệ đắp lên cho cậu ta, gói con dao mổ heo lại rồi giấu dưới đáy ba lô, sau đó ngồi ở hiện trường chờ đội trưởng Lý đến.
Sau hai mươi phút, đội trưởng Lý và người phụ trách phòng quản lý của khu chung cư cùng nhau bước vào.
Để ngăn tình hình mất kiểm soát, họ không gây ra động tĩnh gì lớn.
“Trần Ca!” Ngay khi bước vào, đội trưởng Lý thấy Trần Ca đang ngồi giữa nhà: “Cậu có bị thương không? Nghi phạm đâu?”
“Đã bị trói rồi, nạn nhân là người bảo vệ đó, hiện đang trong trạng thái hôn mê.”
Đội trưởng Lý đi vào trong nhà, sau khi kiểm tra hiện trường, ông cau mày liếc nhìn Trần Ca: “Người phụ nữ là kẻ giết người? Người đàn ông là nạn nhân?”
“Không sai.”
“Vậy tại sao cậu lại ở hiện trường? Cậu đóng vai trò gì?”
“Cháu...” Trần Ca cái khó ló cái khôn: “Nói ra thì đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô gái ở tầng mười bốn bị bệnh trầm cảm, là cháu đã chữa khỏi. Tối nay cháu chủ yếu là đến để xem tình trạng hồi phục của cô ấy, chú không tin thì có thể lên lầu hỏi thăm.”
“Nói vậy là cậu vô tình đụng trúng vụ án giết người này?”
“Chú có thể hiểu nó theo ý này.” Sau khi Trần Ca nói xong, phát hiện ánh mắt của mấy sĩ quan cảnh sát đã thay đổi: “Thật mà, chỉ là vô tình phát hiện.”
“Cậu không cần phải nói nữa, tôi tin.” Đội trưởng Lý vẫy tay với người phía sau: “A Dũng, gọi xe cứu thương, trước tiên hãy đưa nạn nhân đến bệnh viện để điều trị và kiểm tra. Mấy người các cậu qua đây lấy dấu vân tay, đồ uống trên bàn không được di chuyển, sức mạnh thể chất của phụ nữ không chiếm ưu thế, khi mưu sát thường sẽ sử dụng thuốc độc hoặc các phương pháp khác, chú ý bảo vệ hiện trường...”
Đội trưởng Lý có kinh nghiệm phong phú, chỉ cần liếc mắt đã suy đoán được một phần vụ án.
Trần Ca im lặng đứng bên cạnh, không nói một lời, anh vẫn đang cầm nửa trang giấy quảng cáo trên tay.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất