Hệ thống nhà ma

Chương 24: Bắt được hung thủ!

Chương 24: Bắt được hung thủ!

Trần Ca kiểm tra ngày tháng toàn bộ các tin nhắn được gửi, tất cả đều là sau nửa đêm. Điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì Vương Kỳ nói, nhưng đây cũng là chi tiết khiến Trần Ca cảm thấy sợ hãi nhất.
Làm thế nào mà một xác chết đã bị nhét vào tường có thể gửi tin nhắn mỗi đêm?
Hiện tượng tâm linh? Nếu thực sự là lệ quỷ quậy phá thì làm sao mấy người đào xác đó còn có thể sống yên ổn tới tận bây giờ?
“Nhất định là có người đang giở trò ma quỷ.” Trần Ca xâu chuỗi lại tất cả các manh mối, anh khẳng định rằng: “Người sử dụng điện thoại di động của nạn nhân để gửi tin nhắn cho Vương Kỳ mỗi ngày là kẻ đã giết vợ chưa cưới của ông ta và cũng là hung thủ thực sự của vụ án thảm sát năm năm trước.”
“Mình nghĩ mình đã biết ai là kẻ giết người.” Trần Ca đứng trong nhà cầm điện thoại di động: “Vương Kỳ bị những người khách trong nhà trọ cho là một kẻ điên. Thậm chí mỗi khi nhìn thấy ông ta thì chủ nhà trọ còn đuổi thẳng ra ngoài. Ông ta là người duy nhất mình gặp trong tối nay nhưng không sống trong nhà trọ lại luôn xuất hiện gần đó, vì vậy nơi ở của ông ta phải rất gần với căn nhà trọ này.”
“Nhưng vấn đề quan trọng nhất là khi mình bất đồng ý kiến với chủ nhà về giá thuê, ông ta nói với mình rằng trong bán kính mấy ngàn mét quanh đây không có nơi nào để ở, điều đó có nghĩa là Vương Kỳ không sống trong một nhà trọ hay khách sạn nào khác. Nghĩ lại thì ông ta rất có khả năng trốn trong ngôi nhà gỗ này.”
“Nếu ông ta là chủ ngôi nhà gỗ này thì mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng rồi. Người đàn ông đáng thương cầm tờ thông báo gặp từng người để tìm kiếm thông tin người vợ mất tích của mình mỗi ngày thực ra là kẻ đã chính tay giết chết vợ chưa cưới của mình!”
Trần Ca không thể tin được bản thân anh đã từng trò chuyện với một kẻ giết người, hơn nữa còn định trải lòng tâm sự với ông ta.
Yết hầu chuyển động, bây giờ anh có hơi sợ hãi: “Chắc chắn cái tên điên này đã chịu sự đả kích nào đó. Ông ta giữ lại quần áo của nạn nhân từng dùng khi còn sống, sử dụng điện thoại di động của nạn nhân để gửi tin nhắn cho chính mình. Có lẽ có một nhân cách thứ hai ẩn giấu trong cơ thể ông ta, mỗi đêm sau khi ông ta ngủ, nhân cách đó sẽ chiếm lấy cơ thể của ông ta.”
Trần Ca càng nghĩ càng thấy khiếp sợ, anh lướt điện thoại muốn tìm thêm manh mối: “Hẳn là trên điện thoại màu hồng này có dấu vân tay của ông ta. Đây là vật chứng, phải giữ thật kỹ.”
Không biết là do quá căng thẳng dẫn đến hoa mắt hay vì lý do nào khác, khi nhìn vào màn hình anh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một cô gái lờ mờ trên đó. Cô gái đó trông chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đang mặc một bộ đồng phục dính máu.
Anh dụi dụi mắt, muốn nhìn kỹ hơn thì sau gáy đột ngột truyền đến một cơn ớn lạnh như thể có thứ gì đó chạm nhẹ vào anh. Sự kích thích trong khoảnh khắc này khiến Trần Ca đột nhiên quay đầu lại!
Không khí trong ngôi nhà gỗ như đóng băng, Trần Ca nhìn sau lưng mình, có cảm giác trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Cửa nhà gỗ không biết lặng lẽ mở ra từ khi nào, ở khoảng cách hơn hai mét, đôi mắt đỏ ngầu của Vương Kỳ đang nhìn chằm chằm vào anh, từ từ giơ cao cái rìu trong tay!
Thời gian dường như dừng lại, hai người đứng ở hai bên tường căn nhà, không ai di chuyển.
“Chỉ thiếu chút nữa thôi...” Giọng nói của Vương Kỳ khác hoàn toàn với lúc trước, đó là một loại điên cuồng đang kìm nén, giống như một con thú hoang không chịu sự khống chế.
Trần Ca không nói gì, anh nắm chặt cây búa đa năng trong tay, hơi cảm thấy biết ơn với bóng quỷ xuất hiện trên màn hình. Nếu không có sự xuất hiện của lệ quỷ để nhắc nhở anh, có lẽ Vương Kỳ đã chặt anh ra từ lúc nào.
“Thật đáng tiếc.” Vương Kỳ tiến lên một bước, Trần Ca ngay lập tức chắn cây búa trước mặt: “Đừng kích động, mày đã nhìn thấy mọi thứ trong điện thoại rồi phải không?”
Trần Ca không biết tên điên này có ý định gì, nâng cao cảnh giác.
“Thực ra cũng không phải là vấn đề gì lớn.” Trong một khắc, sự mệt mỏi trên khuôn mặt của Vương Kỳ biến mất, ông ta còn rất phấn khích, khác một trời một vực so với con người lúc nãy của ông ta: “Từ khi mày bước vào nhà trọ và lần đầu tiên nói chuyện với tao, tao đã từng nói vợ của tao chắc chắn là đang bị giấu trong nhà trọ, mày thấy đúng không? Tao không lừa gạt mày chứ?”
Ông ta dùng rìu móc quần áo của người vợ chưa cưới từng mặc lên: “Dù sao cũng là do chính tay tao đã đặt cô ta vào bức tường.”
Đang nói thì giọng điệu của Vương Kỳ đột ngột thay đổi, tâm trạng của ông ta biến động rất lớn, như thể đang nghĩ đến chuyện gì đó đau đớn, cầm rìu chặt lên quần áo đầy hận thù: “Tao không sai, đó là lỗi của cô ta. Cô ta không nên rời xa tao, tao chỉ muốn làm mọi cách trong khả năng của tao để giữ cô ta.”
Vương Kỳ đứng chặn ở cửa, cầm rìu nhìn chằm chằm quần áo bị chặt nát trên mặt đất: “Tao không muốn làm như vậy, mày có biết không? Tao cũng không muốn như vậy...”
Cho dù Vương Kỳ nói gì cũng không thể thay đổi sự thật rằng ông ta đã giết người, vì vậy Trần Ca không hề để trong lòng những gì ông ta nói.
Trần Ca nắm chặt cây búa, lén lút cất điện thoại di động của nạn nhân vào túi, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa của ngôi nhà gỗ. Anh đang tìm cơ hội để có thể trốn thoát bất cứ lúc nào.
“Tao là một người rất đáng ghét, hầu hết mọi người xung quanh tao đều nói vậy, không phải, ngay cả khi bọn họ không nói ra, tao cũng có thể tự cảm nhận được.” Vương Kỳ này không chỉ là một kẻ có tâm lý biến thái mà tinh thần của ông ta cũng đã xuất hiện vấn đề rất nghiêm trọng, mỗi khi ông ta mở miệng nói chuyện đều giống như đang tự lẩm bẩm một mình. Ông ta như đang bị rơi vào một vòng lẩn quẩn, làm cách nào cũng không thể thoát ra được.
Trong khi Vương Kỳ đang nói chuyện, Trần Ca chậm rãi điều chỉnh góc độ của mình. Anh đang tưởng tượng ba, bốn cách chạy thoát trong đầu, chẳng hạn như chuyển hướng sự chú ý của đối phương hoặc khéo léo đến gần,… nhưng không gian ngôi nhà gỗ này quá nhỏ nên các phương án đó không khả thi cho lắm.
Giọng nói của Vương Kỳ ngày càng chói tai hơn, trạng thái của ông ta cực kỳ bất ổn.
Càng ở lâu, Trần Ca càng cảm thấy mình sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Anh quyết định không tiếp tục chờ nữa, cũng không suy nghĩ thêm phương án lộn xộn nào, cơ bắp toàn thân siết chặt, đến khi Vương Kỳ sắp mất kiểm soát vô thức vung rìu loạn xạ, anh lấy đà đạp chân mạnh xuống đất, đâm vào Vương Kỳ như một quả pháo!
Con giun xéo lắm cũng quằn, đây có lẽ là quyết định táo bạo nhất mà Trần Ca đưa ra trong hai mươi năm cuộc đời. Khi đối mặt với hung thủ giết người hàng loạt, anh còn điên cuồng hơn cả hung thủ!
Khoảng cách hai ba mét gần trong gang tấc. Trong bóng tối, Vương Kỳ phản ứng chậm chạp hơn Trần Ca một chút, anh lại còn chủ động ra tay, chỉ vài giây sau, Trần Ca đã nhắm thẳng vào đầu Vương Kỳ.
“Bốp!”
Cây búa giáng mạnh xuống, cảm giác ấm nóng tràn xuống cổ tay. Trần Ca đá vào bụng Vương Kỳ rồi bỏ chạy!
Khi chạy ra khỏi ngôi nhà gỗ, Trần Ca chạy về phía khu rừng rậm rạp. Lần này, anh đã tìm đúng phương hướng, những hàng cây thưa dần, tầm nhìn cũng thoáng hơn. Nhưng nguy hiểm thì vẫn còn đó, anh có thể cảm nhận được có ai đó trong rừng đang đi theo sau anh, ánh sáng của đèn pin nhấp nháy và tiếng cành cây không ngừng va chạm, đứt gãy là minh chứng rõ ràng nhất.
Trần Ca không dám dừng lại một phút nào, dùng hết sức cả cuộc đời anh chạy về phía trước cho đến khi nhìn thấy con đường xi măng gần thị trấn, âm thanh phía sau anh mới dần dần biến mất.
“Chắc những người đó đã bỏ đi rồi.” Dọc theo con đường xi măng, Trần Ca lại chạy vài trăm mét thì nghe thấy tiếng còi báo động của cảnh sát. Anh đưa mắt nhìn ra xa, ở cuối đường cái có ánh sáng của đèn xe cảnh sát, vài chiếc xe cảnh sát hú còi chạy tới.
“Được cứu rồi!” Anh đứng giữa đường cái, giống như được gặp lại người thân đã thất lạc nhiều năm: “Là tôi báo cảnh sát! Tôi đã bắt được hung thủ vụ án thảm sát năm năm trước!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất