Chương 23: Hung thủ thực sự!
Cánh cửa bật mở đập mạnh vào tường, Trần Ca lao vào phòng mở cửa sổ kính.
“Chết rồi! Sao cao thế?”
Anh đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống, từ đây cách mặt đất ít nhất ba tới bốn mét.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, chủ nhà trọ và người đàn ông xăm trổ đang dùng tốc độ nhanh nhất lao tới.
Trần Ca đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa, đẩy mở cửa sổ, hai tay nắm chặt bệ cửa sổ, chân đạp lên lưới chống trộm ở tầng một.
“Thằng đó chắc chắn đã thấy chúng ta khiêng xác!”
“Không được để nó chạy thoát!”
Khuôn mặt xấu xí cáu kỉnh của tên chủ nhà trọ đã xuất hiện ở cửa phòng. Ông ta giơ con dao bếp, vẻ mặt độc ác: “Còn muốn chạy hả?”
Trong tình huống này, Trần Ca không dám chần chừ thêm, anh buông tay nhảy xuống.
Cánh tay của anh bị bức tường làm trầy xước, quần áo bị lưới chống trộm làm rách một lỗ lớn. Sau khi Trần Ca rớt xuống thì lăn dưới đất mấy vòng, nhặt cây búa đa năng trên mặt đất lên rồi chạy về phía tường rào bên ngoài khu nhà.
“Nhanh lên! Bắt lấy thằng đó!” Chủ nhà trọ hét lên, phóng con dao bếp trong tay về phía Trần Ca.
Sau gáy truyền đến cảm giác mát lạnh, Trần Ca nhìn con dao bếp chỉ còn cách anh vài phân đang cắm chặt vào bụi cỏ phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tuyệt đối không thể rơi vào tay đám người này, bọn họ đã có ý định giết người diệt khẩu rồi!”
Lúc này cánh cửa chống trộm của nhà trọ cũng mở ra, người đàn ông mập lùn và người phụ nữ đang mai phục ở tầng một cầm theo cây kéo cắt tỉa cây chạy ra.
“Đám người này bị điên rồi!” Trần Ca dùng hết sức chạy nhanh tới cánh cổng sắt như một mũi tên. Anh đạp mạnh ổ khóa mới thay của chủ nhà, kéo sợi xích sắt bị rỉ sét xuống rồi bỏ chạy.
Căn nhà trọ được bao quanh bởi một khu rừng rậm rạp, trời tối mịt nên không thể nhìn rõ đường, cộng thêm việc bị mấy người đó đuổi theo, trong lúc hoảng loạn Trần Ca đã chạy thẳng vào rừng.
Một bên rượt một bên chạy, đèn pin không ngừng lóe lên, tiếng mắng chửi của chủ nhà trọ và người đàn ông xăm trổ vang lên ở phía sau, Trần Ca không dám quay đầu lại. Lúc này, anh chỉ có một suy nghĩ trong lòng - nhanh chóng chạy thoát!
Quần áo bị nhánh cây làm rách, cả người toàn là bùn đất và lá cây. Mất gần mười lăm phút, Trần Ca mới cắt đuôi được mấy người chủ nhà trọ.
Anh ngồi xổm xuống trong bụi cây, nhìn ánh sáng đảo qua đảo lại ở phía xa, ngón tay nắm chặt bùn đất, anh mở miệng không ngừng hít lấy không khí.
Quá nguy hiểm!
Khi bị mắc kẹt trong nhà trọ, chỉ cần anh hơi do dự hoặc mắc lỗi thì rất có thể sẽ mất mạng.
“Độ khó của nhiệm vụ tập luyện này quá cao ấy nhỉ?” Nhiệm vụ do điện thoại di động màu đen đưa ra dường như dùng cả tính mạng của người chơi để đặt cược. Điều đáng sợ nhất là nó xảy ra trong cuộc sống thực tế.
Chủ nhà trọ tạm thời bị bỏ xa nhưng điều này không có nghĩa là tình hình của anh đã an toàn. Trần Ca co rúm lại trong bụi cây, trên thực tế anh rất lo lắng một khi quay đầu lại sẽ nhìn thấy mấy người bọn chủ nhà trọ cầm cây kéo cắt tỉa và con dao bếp xuất hiện ở sau lưng.
Nhịp tim bình thường trở lại, Trần Ca từ từ đứng dậy khỏi bụi cây, ánh sáng đèn pin của chủ nhà trọ đã biến mất, khu rừng rậm rạp nửa đêm yên ắng trở lại, ngay cả tiếng côn trùng và tiếng chim cũng ít.
“Nên đi hướng nào đây?”
Anh không quen thuộc đường ở đây, lại chạy loạn xạ trong khu rừng rậm rạp nên giờ đông tây nam bắc cũng không xác định được.
“Hay là trốn ở đây cho đến khi trời sáng?”
Trần Ca lấy điện thoại di động ra, phát hiện livestream vẫn còn đang phát, màn hình bị đen hơn một tiếng nên trên màn hình xuất hiện đầy dấu chấm hỏi. Trong một kênh livestream quỷ dị như vậy, những kẻ kinh nghiệm đầy mình cũng phải gãi đầu bó tay.
Anh không giao tiếp với người xem mà liếc nhìn thời gian, đang định xem tin nhắn trả lời của Hạc Sơn thì đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng nhánh cây đong đưa.
Trần Ca ngay lập tức nhét điện thoại vào túi để ngăn ánh sáng màn hình làm lộ vị trí của mình.
Anh nắm chặt cây búa đa năng, lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm vào bụi cây phát ra âm thanh.
Không bao lâu sau, một ánh sáng mờ nhạt chiếu tới.
“Ai đó? Ai đang ở đó?”
Ngay lúc Trần Ca đang chuẩn bị nâng cây búa lên, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Vương Kỳ? Không phải ông ta đã rời khỏi nhà trọ từ sớm rồi sao? Tại sao nửa đêm lại chạy về?” Mặc dù Trần Ca tò mò nhưng anh lại biết đạo lý sự tò mò giết chết con mèo, anh tiếp tục ngồi xổm ở chỗ cũ không nhúc nhích.
“Là mình nhìn nhầm à? Không thể nào.” Vương Kỳ lấy đèn pin quét thêm vài lần, ông ta không bỏ cuộc tìm kiếm xung quanh.
“Tuyệt đối không được qua đó, vấn đề của người này cũng không nhỏ hơn những người khách trọ trong nhà trọ Bình An là bao.” Trần Ca không những không đến gần Vương Kỳ mà còn bắt đầu chủ động né tránh. Anh đi hướng ngược lại với Vương Kỳ.
Trần Ca đi chưa được bao xa đã phát hiện địa hình ngày càng dốc. Dường như anh đang đi sai hướng, một mình đi vào ngọn núi phía sau.
Anh đi qua những bụi cây, trước mắt xuất hiện một cánh đồng. Dưới những hàng cây bao quanh, Trần Ca nhìn thấy một ngôi nhà gỗ thô sơ, ngoài cửa đóng một tấm biển, anh đến gần kiểm tra: “Phòng chống cháy nổ như phòng chống dịch bệnh, tuyệt đối không được chủ quan; Cải thiện môi trường, trồng cây gây rừng vì một màu xanh của đất nước.”
“Đây hình như là nơi kiểm lâm sống.” Anh thử đẩy cánh cửa, cánh cửa gỗ không khóa vang lên tiếng cót két, có một mùi lạ xộc vào mũi.
“Cái gì thế này?” Anh không dám bật đèn pin di động mà chỉ tăng độ sáng màn hình lên.
Nhà gỗ không lớn, các đồ vật, nhu yếu phẩm để bừa bộn giống như một bãi rác.
Trần Ca ngọ nguậy mũi, đi đến nơi có mùi lạ nặng nhất, nhấc ván giường gỗ lên, bên dưới là một đống quần áo đã bị mốc.
“Thích sưu tầm?” Những gì anh nhìn thấy còn khủng khiếp hơn anh tưởng. Hầu hết quần áo dưới giường đều là của phụ nữ, không được giặt giũ và dính đầy vết bẩn.
Trần Ca tuỳ ý lấy ra một vài cái so sánh kích cỡ, phát hiện những quần áo này có cùng kích cỡ, có lẽ là của cùng một người.
“Bùn đất dính trên đó vẫn chưa khô hoàn toàn. Chẳng lẽ trong một hoặc hai ngày gần đây vẫn có người mặc đống quần áo này?”
Trần Ca sở hữu kĩ năng Liệm Dung nên biết rất rõ cấu trúc cơ thể con người. Trong lúc dùng ngón tay đo kích thước, trong đầu anh ngay lập tức xuất hiện hình ảnh xác người phụ nữ được nhét vào bức tường.
“Kích thước hoàn toàn vừa khớp, quần áo này rất có khả năng là của người phụ nữ trong bức tường!”
Tại sao quần áo của nạn nhân lại bị giấu trong ngôi nhà gỗ này? Mà trước đó vài ngày đã có người mặc qua!
Nhịp tim của Trần Ca bắt đầu tăng nhanh. Anh trải quần áo nữ trên tay xuống đất, tìm thấy trong túi mấy mảnh giấy vụn nhăn nhúm được viết những dòng chữ anh yêu em và một số câu khác.
“Nét chữ này...” Trần Ca lấy mảnh giấy được tìm thấy trong con búp bê ra so sánh, quả nhiên nét chữ giống nhau đến tám chín phần.
“Mảnh giấy trong con búp bê là thứ có từ năm năm trước mà đống quần áo nữ này rõ ràng mới bị vứt ở đây được mấy tuần, cách nhau tới năm năm, tại sao chúng lại có nhiều điểm tương đồng đến như vậy?”
Cùng một nét chữ, cùng một lá thư tỏ tình, chẳng lẽ hung thủ của hai vụ án là cùng một người?
Anh nhặt lại quần áo lên, đang chuẩn bị đóng ván giường lại thì một chiếc điện thoại di động màu hồng rơi ra từ đống quần áo.
“Điện thoại của người chết?”
Trần Ca đưa tay nhặt lên, nhấn nút mở máy thì thấy màn hình của điện thoại di động đang ở trạng thái chỉnh sửa tin nhắn.
“Cứu em?”
Trong lòng anh xuất hiện một linh cảm xấu, run rẩy mở hộp thư ra, tất cả các tin nhắn trong đó chỉ có hai chữ - cứu em!