Hệ thống nhà ma

Chương 37: Đáp ứng yêu cầu mở rộng

Chương 37: Đáp ứng yêu cầu mở rộng

Anh Phong bị dọa đến phát hoảng, cậu ta nhìn Trần Ca đang đứng giữa phòng, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích đáng sợ.
“Cậu đừng căng thẳng, tôi chỉ là đùa chút thôi.” Trong lòng Trần Ca hơi thất vọng. Vừa nãy anh nhắc đến câu hỏi đó là bởi vì anh phát hiện trên người anh Phong có điểm sáng mà người thường không có.
Dưới sự nhắc nhở của con búp bê, anh Phong có thể dựa vào ý chí của mình mà dám đấu với con quái vật bên trong gương. Quả thực ý chí của cậu ta mạnh hơn người khác rất nhiều, cho dù phải đối mặt với quỷ quái không biết rõ cũng không hề nhụt chí.
Về điểm này Trần Ca rất ngưỡng mộ, nếu như có khả năng anh rất hi vọng được kết bạn với cậu ta, sau đó cùng anh giải quyết những chuyện linh dị, ví dụ như là đối phó với thứ ghê tởm ở trong gương kia.
Anh tốt bụng để lộ một ít tin tức thật sự, đáng tiếc anh Phong lại không nhận ra ý đồ của anh.
“Người ngoài giúp cũng vô ích, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Trần Ca đi đến khóa cửa cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm. Lúc dìu anh Phong đi xuống lầu một, chiếc điện thoại màu đen của anh lại rung lên một lần nữa.
Trần Ca thoáng giật mình, tưởng rằng lại phát sinh ra việc gì đó không hay, vội vã rút điện thoại ra kiểm tra.
[Lượng khách tham quan trong tháng này vượt qua con số 100 người, tỉ lệ bình luận tích cực đạt trên 60%, đáp ứng điều kiện mở rộng!]
[Chú ý: Sau mỗi lần mở rộng nhà ma đều sẽ nhận được một phần thưởng bí mật (sau ba lần mở rộng, nhà ma sẽ được nâng cấp trở thành Mê Cung Run Rẩy!)]
“Nhanh như vậy đã có thể mở rộng rồi sao?” Được mở rộng là việc tốt, thế nhưng tạm thời Trần Ca vẫn chưa nghĩ tới chuyện mở rộng, nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính là trừ khử con quái vật trong gương kia.
Bước ra khỏi nhà ma, ánh mặt trời chiếu xuống những bậc thềm bên ngoài hàng rào chắn, đám sinh viên pháp y Học viện Pháp y Cửu Giang đã ngồi phịch ở trước cửa. Có người ôm chặt đầu, có người ngồi dưới đất ôm lấy chân, có người mặt mày tái nhợt mà hốc mắt vẫn còn đỏ ửng, lại có người hai mắt vô thần nhìn trên không, thỉnh thoảng mặt giật co rúm lại.
Lịch sử tái diễn lần nữa, hơn nữa còn gây sốc hơn hôm qua. Lúc đi vào ai nấy khí thế đều hừng hực, thế nhưng lúc ra thì dáng vẻ lại như nửa sống nửa chết kia. Trong vòng 40 phút ngắn ngủi, cả diện mạo lẫn tinh thần của đám người này đã thay đổi rất lớn, quả thực có phần khó tin.
Những vị khách xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, có điều Trần Ca lại không cho rằng có điều gì bất ổn, nếu không có gì kích thích thì sao gọi là nhà ma?
Anh đưa anh Phong ra chỗ mấy người kia, lần này thì hay rồi, một đám người đều nằm ra với nhau thế này.
“Tiểu Trần! Cậu qua đây một lát.” Thấy đám đông túm lại, chú Từ chen vào bên trong, ông chú trung niên này nhìn Trần Ca với dáng vẻ đau đầu: “Nói đi, lần này lại là chuyện gì vậy? Lần trước có người bị dọa đến ngất không nói làm gì, nhưng lần này có đến bảy người, cậu muốn khu vui chơi của chúng ta lên báo phải không?”
Trần Ca né tránh ánh mắt của ông, hắng giọng vài cái: “Bọn họ đến tham quan, cháu chỉ cung cấp dịch vụ tốt nhất cho họ mà thôi, tất cả đều là những trò thông thường. Hơn nữa cháu bảo đảm, cháu không hề động chạm đến thân thể họ, điều này chú có thể xem trên camera giám sát, hoàn toàn phù hợp với những nguyên tắc trong công tác nhà ma.”
“Cậu đừng giả bộ hồ đồ nữa. Trò chơi thông thường sao có thể làm người ta u đầu được chứ?” Chú Từ lén lút chỉ về phía gáy của Tiểu Tuệ, ông sợ làm kích động đến đối phương nên động tác rất nhẹ để không ai chú ý đến.
“Cháu cũng hết cách, cháu đang chạy phía trước, cô ta kéo áo cháu lại rồi đuổi theo đằng sau. Cháu trốn vào trong tủ, cô ta cũng theo vào trong. Cháu thực sự chỉ đứng ở đó không làm gì hết, kết quả cô ta lại cầm đèn pin chiếu vào cháu. Sáng đến mức chói mắt cháu luôn đấy, mà cháu có lên tiếng đâu, vậy mà cô ta lại tự mình va vào chiếc tủ. Cháu đâu còn cách nào khác, cháu cũng bất đắc dĩ lắm đó.” Trần Ca kể hết sự thực với chú Từ nhưng đổi cách nói đi một chút.
“Nói như vậy là cậu bị oan?”
“Có một chút.”
“Cậu đừng có ở đó mà bất cẩn, phải chú ý nhiều một chút, tình trạng này tốt nhất đừng để xuất hiện thêm lần nữa.” Chú Từ tận tình khuyên bảo: “Ngộ nhỡ có người bị dọa mà xảy ra nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao? Nếu như gặp phải một tên côn đồ, cậu nghĩ căn nhà ma này vẫn tiếp tục kinh doanh được nữa à?”
“Cháu biết rồi, chú còn muốn nói gì nữa không?” Mặc dù ngoài miệng Trần Ca không hề phản bác, thế nhưng lại nói thầm trong bụng. Nếu thật sự gặp phải côn đồ, anh sẽ đưa bức thư tình trên người ra xem ai chịu không nổi đầu tiên.
Chú Từ nhìn chằm chằm Trần Ca, biết chắc anh sẽ bỏ ngoài tai những gì ông nói. Qua mấy giây, ông thở nhẹ một cái rồi tiếp tục lên tiếng: “Tiểu Trần, vốn dĩ việc của cậu không đến lượt tôi nói, nhưng ba mẹ cậu đã không còn, những lời này nhất định phải có người nói cho cậu biết.”
“Vâng, cháu đang nghe.”
“Sáng nay Từ Uyển nói đã thấy cậu trên truyền hình. Chính cậu là người cung cấp cho cảnh sát một manh mối quan trọng về vụ án thảm sát năm năm trước.” Chú Từ không hề lộ ra bất kì dáng vẻ vui mừng nào.
“Vâng ạ.”
“Nửa đêm nửa hôm cậu chạy đến chỗ án mạng năm năm trước làm cái gì? Cậu biết như vậy là rất nguy hiểm không? Những người đó là kẻ giết người đó!” Chú Từ không để anh có cơ hội mở miệng: “Nếu như cậu đang thiếu tiền, chỉ vì một chút tiền thưởng mà làm như vậy là không đáng, còn chi phí thuê mặt bằng và tiền điện nước cậu nợ khu vui chơi, tôi có thể giúp đỡ cậu mà. Cậu còn trẻ như vậy, tuyệt đối không nên bước vào con đường tà đạo.”
“Yên tâm đi, chú Từ. Trong lòng cháu tự biết phải làm gì.”
“Biết phải làm gì thì tốt, tôi cũng không muốn lôi thôi với cậu nữa. Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước. Cậu cũng tranh thủ giải quyết chuyện mấy người ngoài cửa kia đi, ngồi la liệt dưới đất là cái kiểu gì nữa không biết.” Chú Từ đang định quay người rời đi thì bị Trần Ca chặn lại: “Còn việc gì sao?”
“Chú, cháu vẫn còn ít việc làm phiền đến chú.” Anh hơi ngại ngùng: “Có thể cho cháu vay năm nghìn không? Cháu chuẩn bị lắp đặt camera toàn bộ mọi ngóc ngách nhà ma, đợi có tiền thưởng rồi cháu sẽ trả chú.”
Hạc Sơn và anh Phong liên tiếp xảy ra sự cố ngoài ý muốn, trong lòng anh hơi bất an. Góc chết trong căn nhà ma quá nhiều, camera giám sát trước đây vốn không đủ.
“Cậu vẫn muốn đốt tiền cho nhà ma?” Chú Từ dừng bước: “Tiểu Trần, tiền thì tôi có thể cho cậu vay, thế nhưng vẫn phải nói rõ cho cậu biết, hiện tại toàn bộ khu vui chơi của chúng ta đều trong tình trạng không tốt lắm, cậu đốt tiền vào đây rất có thể sẽ đổ sông đổ biển.”
Ông nắm lấy tay Trần Ca kéo vào góc khuất, tiếp tục nói: “Từ khi thành lập đến nay, khu vui chơi của chúng ta cũng đã được mười một năm. Những trò chơi chủ đạo ở đây sớm đã lỗi thời. Hiện tại, các khu vui chơi giả lập ứng dụng khoa học kỹ thuật, ý tưởng thời thượng đều mọc lên như nấm. Đơn giản mà nói, chúng ta đang đứng bên bờ vực bị đào thải. Không chỉ có căn nhà ma mà số lượng khách của tất cả các trò chơi đều giảm.”
“Điều này thì cháu biết.” Trần Ca đã quyết tâm kinh doanh nhà ma trở lại, lắp đặt camera giám sát chỉ là bước đầu tiên.
“Cậu biết cái gì?” Chú Từ tắt bộ đàm: “Công viên giải trí giả lập tương lai ở phía đông Cửu Giang sắp được hoàn thành, đó là công viên giải trí thế hệ thứ tư hiếm có toàn quốc, cũng sắp trở thành tiêu điểm của thành phố này. Đến lúc đó chúng ta lấy cái gì ra để cạnh tranh với người ta? Hiện tại trên có quản lí, dưới có nhân viên đều đang muốn tìm đường lui cho mình, chỉ có mình cậu là ở đó ngây ngốc xông pha lên phía trước thôi.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất