Hệ thống nhà ma

Chương 390: Năng lực đặc biệt của Tiểu Tiểu (2)

Chương 390: Năng lực đặc biệt của Tiểu Tiểu (2)

Nhấp chuột vào mấy tệp dữ liệu khác trên desktop, phần lớn bên trong đều là tiếng Anh, Trần Ca nhìn mãi mới hiểu được một phần nhỏ trong đó thôi.
Anh mở cuốn truyện tranh, định thả giáo viên tiếng Anh ra, nhưng lệ quỷ mà xuất hiện ở nơi có ánh mặt trời chiếu vào thì thân thể sẽ bị tổn thương rất lớn. Vì thế, Trần Ca nhìn Đoàn Nguyệt đang tỏ ra đáng thương, không hề ép buộc.
Không còn cách nào khác, Trần Ca đành phải lấy điện thoại di động ra chụp lại toàn bộ những dữ liệu này.
Anh thoát ra màn hình chính của điện thoại, bấm số gọi cho đội trưởng Lý.
“Chú Tam Bảo, cháu có việc muốn nhờ chú.”
“Là về kết quả giám định của vết máu trên chiếc đinh kia sao? Chiều nay tôi sẽ giục bọn họ giúp cậu.” Dường như đội trưởng Lý đang đi đường, chưa tới đồn cảnh sát.
“Không phải, chú tra giúp cháu thông tin về căn hộ số 3004, tòa nhà số ba của khu chung cư Phương Hoa Uyển, xem xem ai là chủ căn hộ này.”
“Cậu muốn điều tra về chuyện này làm gì?”
“Liên quan tới vết máu trên cái đinh, cháu có cảm giác sắp bắt được hắn rồi!”
“Được, tôi sẽ cố hết sức.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Ca nhớ lại những vật mình đã đụng vào, anh lau dấu vân tay đi, rời khỏi căn hộ 3004.
Anh đón xe trở về khu vui chơi Thế Kỷ Mới, bắt đầu một ngày kinh doanh mới.
Nhiệm vụ một sao do du khách đặc biệt là Lưu Nhàn Nhàn tạo ra vẫn chưa hoàn thành. Theo lý thuyết, Trần Ca đã dựa theo yêu cầu của chiếc điện thoại di động màu đen, tìm Lưu Nhàn Nhàn, nhưng anh vẫn chưa nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
“Có lẽ phải giúp cô ấy giải quyết triệt để tâm bệnh mới được.”
Thật ra nhiệm vụ này không khó, người đàn ông mà cô thích có thể là hung thủ giết người. Đến lúc đó, chỉ cần tìm ra chứng cứ người đàn ông kia giết người, có lẽ Lưu Nhàn Nhàn sẽ dứt được tình cảm.
Dù sao, người mà người đàn ông này giết chính là chị gái của bạn thân nhất của cô.
Trần Ca mở cửa bắt đầu kinh doanh, nhân viên cấp dưới ngày càng chuyên nghiệp. Anh làm ông chủ cũng thanh nhàn hơn nhiều.
Trong lúc rảnh rỗi, anh lại gọi điện cho Lý Chính, hỏi thăm tiến triển của vụ án. Thật ra, điều anh quan tâm hơn chính là bức tượng kia, anh muốn đem bức tượng đó về nhà ma của mình.
Lý Chính đã đi tới khu dạy học mới, điều tra, hỏi thăm rất nhiều người. Tất cả mọi người đều không có ấn tượng gì về bức tượng kia, dường như nó tự chạy vào trong nhà kho dưới tầng hầm vậy.
Vụ án rơi vào cục diện bế tắc, Trần Ca chỉ một con đường cho Lý Chính, để anh ta theo dõi, âm thầm điều tra về người đàn ông mà Lưu Nhàn Nhàn thích, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Ngày hôm nay là một ngày kinh doanh không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, điều đáng nhắc tới chính là có người bắt đầu khiêu chiến cảnh tượng kinh dị ba sao.
Có lẽ bọn họ nghe nói cảnh tượng Thôn Hoạt Quan đã dọa năm người ngất vào ngày hôm qua, vì thế đều tự giác tránh cảnh tượng đó, đặt mục tiêu ở cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba.
Lúc đi vào rất hùng hổ, đáng tiếc đa số du khách đều chưa đi hết cảnh tượng đã chạy ra rồi.
Nhưng điều này cũng làm cho Trần Ca cảm thấy có nguy cơ, càng ngày càng nhiều du khách bắt đầu khiêu chiến cảnh tượng kinh dị ba sao. Không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày cảnh tượng này bị chinh phục.
“Từ từ sẽ tới, trước tiên giải quyết Hiệp hội kể chuyện lạ, hoàn thành nhiệm vụ ẩn của cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba đã.”
Ngồi trong phòng, Trần Ca lôi cuốn truyện tranh ra, anh bảo Diêm Đại Niên và những lệ quỷ khác nói chuyện với quỷ điện thoại thêm chút, cho phép chúng sử dụng tất cả thủ đoạn, phải làm cho quỷ điện thoại hiểu rằng trở thành nhân viên của nhà ma là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Thời gian dần trôi qua, hơn 4 giờ chiều, điện thoại di động của Trần Ca đột nhiên vang lên. Lúc anh đang nghĩ bên đội trưởng Lý có manh mối quan trọng thì một số điện thoại gọi tới, số điện thoại này là một số lạ.
“Sao cứ có người lạ gọi điện thoại cho mình thế nhỉ?” Trần Ca nhấn nút nhận cuộc gọi, đưa điện thoại di động lên tai.
“Xin hỏi anh là anh Trần đúng không?”
“Đúng vậy, tôi đây.” Giọng nói ở đầu dây bên kia là giọng mà Trần Ca lần đầu nghe thấy, trong giọng nói của đối phương có ẩn giấu một chút buồn khổ.
“Vụ án thảm sát ở nhà trọ Bình An là do anh hỗ trợ phá án có phải không?”
“Đúng vậy.”
“Bây giờ anh có rảnh không? Tình trạng thân thể của ông cụ rất kém, sợ rằng không trụ được nữa.”
Nghe được câu này, đầu Trần Ca vang lên ong ong.
“Anh vẫn còn nghe đấy chứ? Có thể mời anh tới đây một chuyến không? Ông cụ muốn gặp anh.”
“Tôi sẽ đến ngay.”
Trần Ca gọi điện thoại cho Từ Uyển và Cố Phi Vũ đang ở trong cảnh tượng, bảo họ sau khi đưa nhóm du khách này ra ngoài có thể tan ca. Hôm nay không tiếp thêm du khách mới nữa.
Anh cầm điện thoại di động chạy vào trong phòng nghỉ của nhân viên. Sau khi đẩy cửa ra, anh thấy Tiểu Tiểu đang ôm chặt đuôi của mèo trắng, hai bên nhìn nhau, dường như đang đánh cuộc cái gì đó.
Cuối cùng, mèo trắng thua trận, nó mặc kệ Tiểu Tiểu ôm lấy đuôi của mình, tỏ ra cao ngạo, giống như không thèm chấp nhặt với trẻ con vậy.
Đầu của Tiểu Tiểu ghé sát vào người mèo trắng, chìm trong đám lông trắng mịn như nhung, cảm thấy rất thú vị.
“Tiểu Tiểu...”
Trần Ca đứng ở cửa, yên lặng cất di động đi, đi tới bên giường ôm Tiểu Tiểu lên: “Chúng ta đi thăm ông đi.”
Lần này, Trần Ca không bỏ nó vào túi mà ôm trong lòng, hình như Tiểu Tiểu cảm nhận được gì đó, nhìn Trần Ca với vẻ khó hiểu.
Trần Ca đóng cửa phòng nghỉ của nhân viên, lao ra khỏi nhà ma.
“Chú Từ, hôm nay đóng cửa sớm, chú trấn an du khách một chút, đợi Từ Uyển ra về thì bảo cô ấy nhớ đóng hàng rào bảo vệ lại.” Trần Ca vội vã chạy ra ngoài.
“Bây giờ mới 4 giờ đã đóng cửa rồi sao? Cậu muốn đi đâu?” Chú Từ hoàn toàn không ngờ lúc này Trần Ca lại chạy đi.
Du khách bên cạnh cũng nóng nảy, nhất là người đứng đầu, sắp được vào tham quan rồi.
“Ông chủ à, anh làm ăn kiểu gì thế, bình thường đều mở cửa tới 6 - 7 giờ tối, bây giờ mới mấy giờ chứ?”
“Lần trước tôi còn chưa được đến lượt vào tham quan. Bây giờ, vất vả lắm mới chen được lên phía trước, thương lượng một chút có được không?”
“Thật quá đáng!”
Du khách bên cạnh ngang ngược chỉ trích, Trần Ca bị bao vây, Tiểu Tiểu ở trong lòng anh cũng hơi sợ hãi, dường như đang run rẩy.
Trần Ca nhẹ nhàng ôm lấy đầu của Tiểu Tiểu, nói với tất cả các du khách: “Chuyện này là trách nhiệm của nhà ma chúng tôi, phàm là du khách đã mua vé vào cửa mà vẫn chưa được tham quan, chúng tôi bồi thường gấp đôi.”
Trần Ca quay đầu lại nhìn chú Từ: “Chú ghi sổ lại nhé, cháu sẽ chịu số tiền này.”
“Cậu có việc thì đi trước đi, Từ Uyển và Cố Phi Vũ vẫn ở bên trong, để hai bọn họ xoay sở một lúc không được à?” Chú Từ nghi ngờ: “Trước đây chỉ có hai người là cậu và Từ Uyển, không phải cũng không xảy ra vấn đề gì sao?”
“Không giống nhau, an toàn là trên hết, không nên tùy tiện đánh cược.” Giọng của Trần Ca kiên quyết: “Cứ làm theo lời cháu đi.”
Trần Ca không do dự, ôm Tiểu Tiểu đi ra khỏi vòng vây của du khách.
Có thể do có quá nhiều người, Tiểu Tiểu co rúc trong lòng Trần Ca, có vẻ sợ hãi.
“Không sao, có tôi đây rồi.”
Trần Ca sờ sờ đầu của Tiểu Tiểu, đón xe tới bệnh viện.
4 giờ 30 phút, Trần Ca tới bệnh viện, anh gọi điện thoại cho bác sĩ, chạy vọt lên cầu thang.
Lúc đẩy cửa hành lang của tầng hai ra, anh đâm vào hai người quen là bác sĩ Cao và lão Ngụy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất