Hệ thống nhà ma

Chương 391: Tôi đã từng muốn buông bỏ tất cả (3)

Chương 391: Tôi đã từng muốn buông bỏ tất cả (3)

“Trần Ca?” Lão Ngụy và bác sĩ Cao trăm miệng một lời, hai người bọn họ đều không ngờ sẽ gặp Trần Ca ở đây.
“Cháu tới để gặp ông cụ ở nhà trọ Bình An kia, phòng bệnh 269 ở đâu?” Trần Ca nói rất nhanh, bây giờ không phải lúc nói chuyện.
“Tôi dẫn cậu đi.” Dường như bác sĩ Cao rất quen thuộc nơi đây, ông lập tức dẫn Trần Ca tới cuối hành lang, lão Ngụy cũng đi theo.
Sau khi xem số phòng ở ngoài, Trần Ca nhìn vào phòng qua cửa sổ.
Hai y tá và một bác sĩ đang đứng bên cạnh giường bệnh, dường như bọn họ đang nói chuyện với ông cụ trên giường.
Tình trạng sức khỏe của ông cụ rất kém, ông nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra âm thanh nhưng không ai nghe rõ ông nói gì.
Trần Ca gõ cửa rồi bước vào phòng bệnh.
Một y tá trong phòng nhận ra anh, nói thầm với bác sĩ vài câu.
Bác sĩ khẽ gật đầu, bảo hai người y tá ra ngoài trước.
“Anh Trần, hôm nay chúng tôi gọi anh tới là có hai chuyện muốn nói với anh.”
“Tình hình của ông cụ thế nào? Lần trước, lúc tôi rời khỏi đây, không phải ông ấy đã ổn hơn rồi sao?”
Bác sĩ khẽ thở dài, đi tới bên cạnh Trần Ca, dường như bác sĩ sợ ông cụ nghe được nên giọng rất nhỏ: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, sức khỏe của ông cụ vẫn rất kém, hơn nữa lúc ở trong nhà trọ kia không có người chuyên nghiệp chăm sóc trong thời gian dài, vì thế nên sức khỏe của ông ấy bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Ông ấy có thể trụ được đến lúc này là nhờ hết vào ý trí, ông ấy muốn tìm được hung thủ giết chết con trai mình. Thực ra dựa vào tình trạng sức khỏe của ông cụ, có thể trụ được đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi.”
Trần Ca không trả lời, anh nhìn ông lão không thể mở nổi mắt đang nằm trên giường bệnh, trong đầu trống rỗng.
“Ông cụ này thật sự rất khổ, căn nhà trọ kia là nhà có ma, khó mà bán được. Mấy năm trước, chính quyền đã có lệnh phá dỡ để xây làng nghỉ mát, trùng hợp lại đi qua căn nhà trọ kia.”
“Phía chính quyền đồng ý sẽ bồi thường cho ông ấy một số tiền lớn, nhưng ông ấy sống chết không đồng ý. Các chiêu cắt điện, cắt nước,... đều dùng rồi, thế mà ông lão bướng bỉnh này vẫn không đồng ý.”
“Cuối cùng khi máy xúc và máy cẩu đi tới cửa, ông ấy ngồi trên xe lăn, chắn giữa đường.”
“Ông ấy nói nếu căn nhà này bị dỡ đi, manh mối của vụ án kia sẽ hoàn toàn bị mất. Có lẽ sẽ không bắt được hung thủ.”
“Tôi cũng không tưởng tượng được những ngày đó ông ấy vượt qua như thế nào. Anh nhìn đi, ông ấy đã gầy chỉ còn da bọc xương, trăm bệnh quấn thân, nhưng vẫn trụ được năm năm, mãi đến tận lúc phá được án.”
Bác sĩ nói xong lời cuối cùng, bản thân cũng cảm khái, không thấy Trần Ca nói gì, bác sĩ lại nói tiếp.
“Chúng tôi tôn trọng ý kiến của ông ấy, vì thế mới gọi anh tới đây. Vụ án này là chấp niệm trong lòng ông cụ, anh đã giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện. Vì thế ông ấy rất cảm ơn anh.” Bác sĩ đưa cho Trần Ca một số điện thoại: “Đây là số điện thoại của bên công chứng, ông cụ đã chia tất cả tài sản của mình thành bốn phần, bao gồm cả căn nhà trọ kia.”
“Một phần quyên góp cho quỹ ngân sách trẻ em thất lạc; một phần tặng cho Cục Cảnh sát Cửu Giang, dùng để treo thưởng bắt tên tội phạm truy nã đang lẩn trốn; một phần để lại cho anh, coi như thù lao mà anh giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện; phần cuối cùng cũng để lại cho anh. Nhưng nội dung của phần tài sản cuối này là hi vọng anh có thể chăm sóc tốt cho cháu gái của ông ấy. Nếu anh không có ý kiến gì thì hãy mau liên hệ với bên công chứng kia đi.”
“Tôi có ý kiến.” Một lúc lâu sau Trần Ca mới mở miệng: “Người vẫn còn sống, lập di chúc cái gì chứ? Mấy người hãy cố hết sức trị liệu cho ông ấy đi, không đến giây phút cuối cùng thì đừng từ bỏ.”
Bác sĩ còn định nói thêm điều gì đó nữa, Trần Ca đã khoát tay: “Có thể để mình tôi ngồi với ông cụ một lúc không?”
Đối mặt với tiền của bất chính, Trần Ca cũng không hề động tâm, điều này khác hẳn với suy nghĩ của bác sĩ. Vị bác sĩ này dặn dò Trần Ca thêm mấy câu rồi đi ra ngoài.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Trần Ca ngồi ở mép giường bệnh, anh đặt Tiểu Tiểu ở trên bả vai của ông lão.
Trong phòng loáng thoáng truyền ra tiếng khóc, nghe không rõ lắm.
Trần Ca nhẹ nhàng nắm lấy tay ông lão, bàn tay chỉ còn da bọc xương, như cành cây khô chôn trong đất tuyết.
“Ông à, Tiểu Tiểu vẫn còn đây, ông là thân nhân duy nhất của cô bé.” Trần Ca không biết ông cụ có nghe thấy những lời mình nói không, anh chỉ thấy miệng ông cụ hé mở, phát ra âm thanh không ai nghe hiểu, dường như muốn biểu đạt điều gì đó.
Ông có rất nhiều điều muốn nói với Tiểu Tiểu, ông cũng rất không nỡ rời đi.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bác sĩ Cao lặng lẽ bước tới. Ông giơ tay ra hiệu với Trần Ca, bản thân lại ngồi ở bên kia giường bệnh.
Ngón tay thon dài khẽ ấn vào vai và cổ ông cụ, ông cụ dần dần bình tĩnh lại.
“Chúng ta đi ra ngoài trước đi, lúc này không nên kích thích ông ấy, hãy để ông ấy nghỉ ngơi một lúc.” Bác sĩ Cao vẫn như lần đầu tiên gặp Trần Ca, chín chắn, ôn hòa, có thể xử lý tốt bất cứ chuyện gì.
Trần Ca nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu ở trên gối, cô đang dựa vào bên cạnh bả vai của ông cụ. Anh lắc đầu.
Ân Tiểu Tiểu là lệ quỷ đầu tiên mà anh thu nhận từ khi nhận được chiếc điện thoại di động màu đen, là một lệ quỷ vô cùng đặc biệt, không đáng sợ một chút nào.
Nhiều khi, Trần Ca đã quen với sự tồn tại của cô nhóc này, xem cô như người thân của mình.
“Tôi muốn ở cùng bọn họ một lúc.”
“Bọn họ?” Bác sĩ Cao nhìn ông cụ và búp bê vải trên giường bệnh, vỗ nhẹ vai của Trần Ca: “Sau khi vượt qua đau khổ, hãy nhớ ngẩng đầu nhìn bầu trời.”
“Vì sao?”
“Bởi sinh mệnh chính là như thế.” Bác sĩ Cao đi về phía cửa phòng bệnh: “Mấy năm trước, vợ của tôi gặp tai nạn giao thông, tôi cũng từng nghĩ đến dứt khoát kết thúc tất cả. Nhưng do còn Tiểu Tuyết, tôi mới hiểu được một đạo lý, buông bỏ sinh mệnh chẳng khác nào “tội lỗi khi thấy chết mà không cứu” để lại tất cả những tổn thương cho người ở lại.”
“Vợ của chú?”
“Đúng vậy, tôi vẫn rất yêu cô ấy.”
Bác sĩ Cao đẩy cửa phòng bệnh ra, đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Trần Ca ngồi bên cạnh giường, nhớ lại lời nói vừa rồi của bác sĩ Cao.
Anh nắm chặt tay ông cụ không buông, nhìn Tiểu Tiểu ở trong búp bê vải và ông cụ trên giường bệnh.
“Thật ra trên đời có ma cũng không tệ, chí ít cũng có cơ hội bù đắp tiếc nuối.”
Tình trạng sức khỏe của ông cụ đã rất tệ, nhưng ở cùng Tiểu Tiểu, ông ấy lại từ từ bình ổn lại, giống như đang ngủ thiếp đi.
Chiếc điện thoại di động màu đen trong túi khẽ rung lên, mấy phút sau Trần Ca mới lấy ra, anh thấy một thông báo mới.
Khi mở ra anh mới phát hiện, độ thiện cảm của Tiểu Tiểu đối với anh đổi từ Có Thể Tin Cậy sang Nương Tựa Lẫn Nhau.
“Nương tựa lẫn nhau? Thế ông cụ...”
Trần Ca vươn tay đặt ở dưới mũi ông cụ, phát hiện ông cụ vẫn còn thở, lúc này anh mới ngồi lại vị trí.
Anh tiếp tục lướt xem điện thoại di động, sau khi độ thiện cảm tăng lên, cột tên Tiểu Tiểu xảy ra biến hóa, có thêm một hàng chữ.
[Ân Tiểu Tiểu (lệ quỷ): Năng lực đặc biệt hiếm – An Hồn.]
[An Hồn: Trấn an lệ quỷ, gột rửa linh hồn.]
Cất điện thoại di động màu đen đi, giờ Trần Ca mới hiểu được vì sao mỗi lần Tiểu Tiểu đến cạnh ông cụ, ông cụ đều có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không chỉ vì Tiểu Tiểu là cháu gái của ông cụ, có thể khiến ông cụ yên tâm mà do cô còn có một năng lực sưởi ấm linh hồn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất