Hệ thống nhà ma

Chương 392: Là ông ấy? (1)

Chương 392: Là ông ấy? (1)

Trần Ca buông tay ông cụ, đắp kín chăn cho ông rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ Cao và lão Ngụy đều đứng ở bên ngoài, thấy Trần Ca đi ra bèn đi lên đón.
“Ông cụ ngủ rồi à?”
“Vâng.” Trần Ca nhìn về phía hai người, ánh mắt dừng lại trên người bác sĩ Cao lâu hơn một chút: “Hai chú đến đây để làm gì thế?”
“Còn không phải là do lần bị mất trí nhớ kia sao.” Lão Ngụy hơi bất đắc dĩ: “Sau khi trở về từ thôn Hoạt Quan, tôi vẫn luôn tiếp nhận trị liệu tâm lý cùng bác sĩ Cao, muốn nhớ lại cảnh tượng lúc đó.”
“Bác sĩ Cao điều trị cho chú sao?”
“Ông ấy là bác sĩ tâm lý tốt nhất Cửu Giang, lại còn tinh thông tâm lý học tội phạm, cũng đã hợp tác với chúng ta rất nhiều lần.” Hình như lão Ngụy rất thân thiết với bác sĩ Cao: “Chỉ là trước đây tôi toàn thấy ông ấy trị liệu cho người khác, không ngờ có một ngày tôi lại trở thành người được điều trị kia.”
Biểu hiện trên mặt Trần Ca không thay đổi, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ đến chuyện khác.
Khuya ngày hôm trước ở khu chung cư Tây Hà Hồ, khi Lý Chính đi vào phòng giám sát và nhìn thấy bác sĩ Cao thì cũng tỏ ra thân thiết y như vậy.
Có thể thân thiết với cảnh sát, ngoài sức hấp dẫn từ nhân cách của bác sĩ Cao thì còn phải kể đến sự hỗ trợ của ông ấy trong việc giải quyết vụ án nữa.
“Vấn đề của lão Ngụy tương đối nghiêm trọng, cho nên cần phải phối hợp với các loại thuốc để điều trị, tuy rằng tôi cũng có quyền kê đơn nhưng những loại thuốc có trong phòng tôi không hiệu quả đối với lão Ngụy cho lắm.”
Bác sĩ Cao thuận miệng nói vài câu rồi rời đi cùng lão Ngụy.
Trần Ca nhìn theo bóng hai người đã đi xa, anh ngồi một mình ở trên hành lang, nhìn bóng lưng bác sĩ Cao, ánh mắt hơi phức tạp.
“Ban nãy ở trong phòng bệnh, sau khi ông ấy nói câu mình rất yêu vợ mình xong thì đẩy “cửa” ra, chỉ mong là mình đã nghĩ nhiều rồi.”
Ngồi ngoài cửa hơn 10 phút, bác sĩ và y tá mới đi qua, bọn họ muốn kiểm tra tình huống của ông cụ.
Bệnh trên người ông cụ cũng không chuyển biến tốt đẹp nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, đang yên lặng nằm ngủ.
Trần Ca ôm lấy Tiểu Tiểu, đứng ở trước giường bệnh.
“Anh Trần, sau này nếu có thời gian thì đến thăm ông cụ nhiều một chút, mỗi lần sau khi anh đến, tinh thần và trạng thái của ông cụ đều tương đối ổn định.”
“Không thành vấn đề.” Trần Ca đồng ý ngay.
“Tôi thay mặt ông cụ cảm ơn anh, nói thật thì tôi công tác ở bệnh viện này cũng đã chục năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người dám làm việc nghĩa lại từ chối tiếp nhận quyền thừa kế rồi còn yêu cầu cố gắng cứu giúp ông cụ như anh.” Bác sĩ cười cười với Trần Ca: “Người giống như anh rất hiếm.”
Trần Ca cùng bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, anh chợt nhớ tới một việc: “Bác sĩ, mấy ngày hôm trước có phải có mấy bệnh nhân được gửi đến từ khu vui chơi Thế Kỷ Mới ở ngoại ô phía tây Cửu Giang đúng không? Nghe nói là đi vào nhà ma bị sợ đến hôn mê bất tỉnh?”
“Đúng là có chuyện này, nhưng anh hỏi để làm gì?” Bác sĩ kinh ngạc hỏi.
“Bọn họ ở phòng bệnh nào? Tôi muốn qua đó thăm một chút.”
“Được rồi.” Bác sĩ có hơi do dự: “Ở tầng bốn, lãnh đạo bệnh viện chúng tôi khá thân với giám đốc của khu vui chơi Thế Kỷ Mới, ông ấy đã dựng hẳn một khu riêng để chăm sóc cho những du khách bị sợ đến mức hôn mê ấy, sau này còn lập thêm một tổ cấp cứu nhỏ, dùng để ứng phó với những trường hợp khẩn cấp ở khu vui chơi của bọn họ.”
Bác sĩ dẫn Trần Ca đi đến tầng bốn, trong miệng vẫn còn nhỏ giọng phàn nàn: “Tôi thật sự không hiểu tại sao những người đó đã nhát như vậy, lại còn muốn đến nhà ma để tìm kích thích? Đúng là không biết tự lượng sức mình mà.”
“Nhưng mà nếu không phải là do bọn họ nhát gan mà là do nhà ma quá đáng sợ thì sao?” Trần Ca cười cười, không nói gì thêm.
Đi đến tầng bốn, Trần Ca ngẩng đầu nhìn camera giám sát, mấy cái camera này vừa hay có thể quay được toàn bộ hành lang.
“Họ ở phòng 437, anh đứng bên ngoài nhìn là được rồi, tuyệt đối không được đi vào, những bệnh nhân này rất yếu, đang được điều dưỡng.” Bác sĩ nói xong rồi rời đi.
Trần Ca đi ngang qua phòng bệnh, anh cũng không dám ghé người vào cửa kính để nhìn thử, sợ sự xuất hiện của bản thân sẽ làm những bệnh nhân đó sợ.
“Laptop ở phòng 3004 có video liên quan đến Thôn Hoạt Quan, nhưng cũng chỉ có mấy người này đã đi vào cảnh tượng Thôn Hoạt Quan thôi, nghĩa là phải có ai đó đã ở đây trong quá trình bọn họ nhập viện và lấy đi video từ trong tay của bọn họ.”
Trần Ca nhìn camera, lấy điện thoại gọi cho Lý Chính.
“Trần Ca? Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Đã tìm thấy chủ nhân của bức tượng chưa?”
“Người đàn ông mà anh bảo tôi âm thầm điều tra đang nằm trong diện tình nghi đặc biệt.” Lý Chính vẫn cảm thấy rất biết ơn Trần Ca, dù sao Trần Ca cũng đã nhắc nhở, chỉ cho anh ta một hướng đi.
“Tuyệt đối không được để hắn ta chạy trốn, ngoài ra có một chuyện tôi muốn làm phiền anh.” Trần Ca rất khéo léo biểu đạt ý muốn của mình, anh muốn mượn danh nghĩa của Lý Chính để xem video giám sát của một camera nào đó trong hành lang bệnh viện.
Ngay từ đầu Lý Chính đã lập tức từ chối, nhưng sau khi nghe rằng hình như nó có liên quan đến vụ giết người, lại nghĩ đến dường như Trần Ca cũng không làm gì xấu, nên mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi tìm được phòng giám sát của bệnh viện, Trần Ca đi cùng một nhân viên công tác, ngồi xem video sau khi đám người chị Miêu bị đưa vào phòng bệnh.
Bọn họ đã được đưa đến bệnh viện vào buổi trưa để cấp cứu, vào lúc 3 hoặc 4 giờ chiều, một số du khách đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
Chỉ là trạng thái tinh thần của họ vẫn không ổn định như trước, người thường căn bản không thể tưởng tượng ra nổi bọn họ đã phải trải qua chuyện kinh khủng đến mức nào.
Vào lúc 5 giờ, nhóm bác sĩ thứ hai đến. Nhân viên công tác giới thiệu rằng đợt bác sĩ sau đến để tư vấn tâm lý cho bệnh nhân.
Trần Ca khẽ gật đầu, anh nhìn chằm chằm vào video giám sát, nhìn không rời mắt, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người một người.
Tương tự như dự đoán của anh, chiều hôm đó, bác sĩ Cao đi vào phòng bệnh!
Sau khi đi ra khỏi phòng quan sát, trong lòng Trần Ca có loại cảm giác không nói lên lời: “Chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy, không thể tùy tiện đưa ra kết luận được, đợi có kết quả giám định của đội trưởng Lý rồi nói tiếp.”
Nghĩ vậy, Trần Ca lại gọi điện thoại cho đội trưởng Lý, hỏi về việc giám định vết máu trên đinh.
Câu trả lời của đội trưởng Lý làm anh rất ngạc nhiên, bộ phận kỹ thuật có liên quan đã kiểm tra ra vết máu của hai người trên cái đinh kia.
Một cái là của người bị hại trong vụ án móc mắt lưu lại, cái còn lại thì không nằm trong kho số liệu của ngành cảnh sát, nói cách khác là người còn lại không có tiền án tiền sự.
Trần Ca nói thêm mấy câu cùng đội trưởng Lý, sau khi nhắc ông ấy cất kỹ bản phân tích mẫu máu thì cúp điện thoại.
Khi anh rời khỏi bệnh viện thì trời đã tối, Trần Ca mua một ít thức ăn ven đường và bắt taxi trở về khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Khu vui chơi đã đóng cửa, Tiểu Cố cùng Từ Uyển đã tẩy trang xong và đang đứng ở cửa nhà ma, hình như bọn họ đang đợi Trần Ca.
“Ngày hôm nay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào chứ?” Trần Ca nhìn cửa nhà ma đã đóng kín, cảm thấy không yên lòng chút nào.
“Bọn em đã bồi thường gấp đôi tiền vé vào cửa, hơn nữa trước đây nhà ma cũng đã gặp tình huống tương tự như vậy, cho nên du khách cũng hiểu điều đó.” Từ Uyển quan sát Trần Ca: “Hiện tại điều em lo lắng nhất chính là anh, em cảm thấy anh cũng cần nghỉ ngơi cho khỏe lại đi.”
“Anh không sao.” Nghe thấy nhà ma không xảy ra vấn đề gì, Trần Ca thở phào nhẹ nhõm, có điều sau khi trải qua chuyện này anh cũng nhận ra được khuyết điểm của nhà ma mình.
Cảnh tượng một sao được Từ Uyển và Cố Phi Vũ chịu trách nhiệm nên không có vấn đề gì, nhưng cảnh tượng ba sao và hai sao thì người bình thường không thể không sợ được, cho nên anh nhất định phải ở lại nhà ma.
“Xem ra nhà ma của mình còn cần một lệ quỷ làm quản lý, lúc mình không có ở đây, nó có thể thay mình trấn giữ đám đó.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất