Chương 393: Đây chẳng phải là nhân tài mà mình cần sao? (2)
Từ Uyển thấy Trần Ca im lặng không nói, nghĩ rằng trong lòng anh cũng không dễ chịu gì, mới mở lời an ủi: “Anh đang một mình gánh tất cả những chuyện này, không chịu nói gì với bọn em. Nhưng anh đừng quên, hai người bọn em cũng là nhân viên của anh, vào thời khắc mấu chốt chắc chắn sẽ sát cánh cùng anh.”
Tiểu Cố cũng đi đến: “Đúng đấy, ông chủ, tuy rằng tôi không có bản lĩnh gì, cũng chưa từng đọc quyển sách nào, nhưng nếu anh có chuyện cần giúp, chỉ cần nói một câu là tôi sẽ làm ngay.”
“Hai người kích động như vậy làm gì?” Trần Ca lấy lại tinh thần, vẻ mặt đã dịu đi rất nhiều: “Hiện tại nhà ma của chúng ta đang phát triển không ngừng, danh tiếng đã vượt ra khỏi Cửu Giang, thậm chí là toàn bộ phía nam Trung Quốc, sau này nói không chừng còn có thể tiếp đãi bạn bè nước ngoài nữa. Tương lai tràn ngập hy vọng, hai người chỉ cần cùng tôi làm tốt là được rồi, những thứ khác không cần quan tâm.”
Trần Ca cho Từ Uyển và Tiểu Cố tan ca, còn anh thì đi vào nhà ma, đi dạo một vòng quanh cảnh tượng dưới lòng đất, tất cả đám ma quỷ đều thành thật đứng đúng chỗ của mình, cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn cả.
“Biểu hiện đều khá tốt, nhưng đây không phải là một kế lâu dài.” Trần Ca đi trong cảnh tượng Trường Trung Học Mộ Dương: “Nếu muốn quản lý được tất cả lệ quỷ trong nhà ma thì chắc chắn thực lực bản thân phải rất mạnh, Trương Nhã và Hứa Âm đều phù hợp với điều kiện này, nhưng bọn họ lại dốt đặc cán mai về chuyện quản lý, nếu thật sự để bọn họ làm nhất định sẽ là một mớ hỗn độn.”
Hứa Âm vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của mình, thiếu thốn tình cảm, cho dù là Trần Ca ra lệnh, có thể anh ta sẽ cảm thấy chỉ cần không có người chết là mọi thứ khác đều ổn.
Về phần Trương Nhã, vị này đến Trần Ca còn cảm thấy sợ hãi, để cô quản lý nhà ma, khéo du khách cảm thấy còn sống để đi ra ngoài là một loại hy vọng xa vời.
Trần Ca đứng ở trước cửa phòng học cuối cùng, nhìn đám con rối đứng bên trong, trong đầu đột nhiên nhớ đến một người khá thích hợp cho vị trí này.
“Khi mình đến Trường Trung Học Mộ Dương để làm nhiệm vụ tập luyện thì phát hiện trong phòng học cuối cùng ngoại trừ những học sinh này còn có một ông lão khá mập mạp, lúc đó người đấy đang đứng trên bục giảng, hình như còn mỉm cười với mình nữa.”
“Tiền thân của Trường Trung học Mộ Dương là cô nhi viện, ông lão béo mà mình có duyên gặp qua một lần rất có khả năng chính là hiệu trưởng của Trường Trung học Mộ Dương.”
“Khi còn sống ông ấy nhận nuôi nhiều đứa trẻ như vậy, lại còn tự bỏ tiền ra xây dựng Trường Trung học Mộ Dương, nhân phẩm chắc chắn sẽ không thể chê được.”
Ánh mắt Trần Ca nhìn qua đám con rối trong phòng học cuối cùng, mấy con rối ngồi ở bên trong lạnh run, không biết mình đã làm sai cái gì, cả đám đều cảm thấy người đứng ngoài cửa thật đáng sợ.
“Ông hiệu trưởng tâm địa thiện lương, lại còn rất thân thiết với hai mươi bốn con rối này, điều quan trọng nhất là... Ông ấy từng quản lý một trường học, có lẽ kinh nghiệm quản lý rất phong phú.”
Trần Ca sờ sờ cằm, nheo cặp mắt lại: “Đây chẳng phải là nhân tài mà mình cần sao? Xem ra mình cần phải đi một chuyến nữa đến Trường Trung học Mộ Dương rồi, dù có năm lần bảy lượt mời mọc cũng phải mời được ông ấy.”
Trên người ông hiệu trưởng ấy rất có khả năng còn chứa một bí mật nào đó, có điều bây giờ Hứa Âm cùng Diêm Đại Niên đều ở trên người Trần Ca, không phải lo lắng.
Trên mặt anh mang theo nụ cười khẽ, nhìn về phía đám con rối trong phòng học: “Không bao lâu nữa, tôi sẽ mang ông ấy đến, để cho mấy người đoàn tụ.”
Nghe được lời này của Trần Ca, đám con rối trong phòng học như lại càng sợ hãi hơn.
Sau đó Trần Ca lần lượt đi vào cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba và Thôn Hoạt Quan để kiểm tra, mỗi khi anh đi qua, đến cả người lẫn quỷ đều muốn tránh.
Sau khi xác định không có vấn đề gì nữa, Trần Ca mới đi ra khỏi tầng hầm, anh nhìn tấm ván gỗ che lối đi, thấy cũng không tiện lắm: “Đợi khi nào có thời gian phải đổi một cái cửa sắt mới được, như vậy du khách cũng sẽ không nghĩ đến việc thoát ra giữa chừng nữa.”
Trần Ca trở lại phòng nghỉ, đặt Tiểu Tiểu lên giường.
Hình như năng lực kia của Tiểu Tiểu đã khiến bản thân cô tiêu hao rất nghiêm trọng, sau khi sử dụng nó vào buổi chiều, cho đến bây giờ Tiểu Tiểu vẫn chưa hề phản ứng lại Trần Ca, giống như là một con búp bê bình thường vậy.
“Trấn an lệ quỷ, tẩy rửa linh hồn, nói không chừng năng lực này của Tiểu Tiểu sẽ có tác dụng lớn trong tương lai.”
Trần Ca nằm bên cạnh Tiểu Tiểu, chẳng được bao lâu, mèo trắng nhảy từ trên bàn xuống, chen vào.
Hình như nó nhìn ra cảm xúc của Tiểu Tiểu không đúng lắm, dùng đuôi nhẹ nhàng ôm Tiểu Tiểu đến trước người mình, để cho cô dựa vào cơ thể của mình.
“Lần đầu đến nhà ma của mình, con mèo trắng này còn rất nóng nảy, sau này cũng bởi vì có Tiểu Tiểu mà con mèo này trở nên nghe lời hơn, đúng là Tiểu Tiểu rất lợi hại.”
Trước đây Trần Ca chỉ nghĩ Tiểu Tiểu như là cái gối đầu hoặc là linh vật thôi, chưa từng để ý quá nhiều, nếu như không phải độ thiện cảm tăng vọt, chỉ sợ anh cũng sẽ không nhận ra năng lực đặc biệt của Tiểu Tiểu đâu.
Trần Ca lôi điện thoại màu đen ra, nhìn vào cột của Tiểu Tiểu, ngoại trừ năng lực đặc biệt, Tiểu Tiểu thật sự không còn gì nữa.
“Sau này khi Hứa Âm đi săn, phải bảo anh ta để lại một ít con mồi cho Tiểu Tiểu và Bút Tiên, nói không chừng hai người đó còn có thể mang đến cho mình nhiều bất ngờ.”
Trần Ca tiếp tục xem điện thoại, phát hiện chỉ số hù dọa mà mình thu thập được đã đủ để quay thưởng hai lần nữa rồi.
Anh nhìn vào các tùy chọn trên điện thoại, rất muốn quay một lần. Có lẽ đây chính là tâm lý của người đánh bạc, luôn cảm thấy rằng mình có thể đổi vận.
“Tỉnh táo nào, tuyệt đối không thể bốc đồng, nếu xuất hiện thêm hai lệ quỷ nữa, danh hiệu Người Lệ Quỷ Quan Tâm của mình sẽ tăng cấp. Bây giờ mình đã gặp ma quỷ khắp nơi rồi, nếu tăng cấp thì sợ là những thứ đó sẽ chủ động đến tìm mình mất.”
Mắt không thấy tâm không phiền, Trần Ca cất điện thoại đi: “Xác suất rút trúng bức thư tình của Trương Nhã là 3‰, liệu trên vòng quay có lệ quỷ nào hiếm hoi hơn Trương Nhã hay không? Ví dụ như xác suất rút trúng lệ quỷ đó chỉ có 1‰ chẳng hạn?”
Trần Ca cảm thấy suy nghĩ của mình hiện tại rất nguy hiểm, cần nhanh chóng dừng lại.
Anh duỗi lưng một cái, đã một ngày một đêm không chợp mắt, cơ thể anh cũng đến giới hạn rồi.
Mắt nhìn thời gian, hiện tại mới hơn 8 giờ, sau khi đặt đồng hồ báo thức lúc vào 11 giờ 55 phút tối, anh chuẩn bị ngủ.
“Đêm nay đến cạnh cửa nhà vệ sinh nhìn thử xem, mong là không xảy ra vấn đề gì.”
...
Đồng hồ báo thức vang lên, Trần Ca giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, ngoài cửa sổ tối đen như mực, bóng đêm càng thêm sâu.
Anh khoác thêm áo khoác, cầm ba lô đi vào nhà vệ sinh.
“Còn 3 phút.”
Trần Ca ấn nút mở trên máy cát-sét mini, cầm búa của bác sĩ nát sọ trong tay.
Từng giây từng phút trôi qua, vào 0 giờ sáng, trên cánh cửa phòng vệ sinh xuất hiện một hình vẽ ác quỷ, tơ máu quấn quanh cơ thể nó, từng con mắt một đang mở ra.
1 phút nhanh chóng trôi qua, con mắt cuối cùng của ác quỷ vẫn không mở, nhưng so với trước đây, hình như con ngươi bị đâm mù đã hồi phục một chút.
“Nó tự chữa trị sao?”
Hình vẽ trên cửa dần biến mất, nhà vệ sinh lại khôi phục bình thường.
“Hình vẽ này lấy được trên người hội trưởng Hiệp hội kể chuyện lạ, bây giờ biện pháp giải quyết tốt nhất mà mình có thể nghĩ ra chính là tiêu diệt hoàn toàn Hiệp hội kể chuyện lạ, không để lại một người nào.”
Trần Ca đi ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại phòng nghỉ của nhân viên, anh đang chuẩn bị ngủ tiếp một giấc thật ngon.
Tuy nhiên khi đang lướt lướt trên điện thoại màu đen, anh lại vô tình nhìn thấy một nhiệm vụ đỏ như máu được làm mới trong nhiệm vụ hàng ngày.
Anh dừng lại và quan sát một lúc lâu: “Ngày hôm nay lại có thể làm mới ra một nhiệm vụ hàng ngày mức khó ác mộng, chẳng lẽ vận may của mình đã tới rồi sao?”