Hệ thống nhà ma

Chương 395: Cậu suy nghĩ cẩn thận lại đi (1)

Chương 395: Cậu suy nghĩ cẩn thận lại đi (1)

Mèo trắng chớp mắt, để mặc Trần Ca ôm nó lên, hình như nó vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Lần này đến cả ba lô Trần Ca cũng không mang theo, anh đút vài đồng tiền lẻ vào túi rồi đi ra ngoài.
“Lúc còn rất nhỏ cha mẹ luôn không cho mình đi đến ngoại ô phía đông, bây giờ nhớ lại, có lẽ ở đó cũng có khá nhiều nguy hiểm tiềm ẩn.”
“Cha mẹ mình biết đến sự tồn tại của mấy thứ đó, mà có khả năng mấy thứ đó cũng biết một chút chuyện của cha mẹ mình.”
“Người hiểu rõ bản thân mình rất có thể không phải bạn bè mà là kẻ thù. Nói không chừng mình còn có thể ép hỏi một số manh mối về cha mẹ từ những thứ ở vùng ngoại ô phía đông đó.”
Trần Ca nhìn dòng gợi ý trên điện thoại màu đen: “Đi qua đường hầm có thể giúp mình nhìn thấy bí mật bị lãng quên trong đáy lòng, nhiệm vụ mức khó ác mộng này cũng có thể chỉ cho mình một đường đi.”
Mỗi một nhiệm vụ mức khó ác mộng đều rất quan trọng đối với Trần Ca, không chỉ bởi vì nhiệm vụ ác mộng có thể thay đổi bản thân anh, mà quan trọng hơn là dường như nhiệm vụ ác mộng có liên quan đến sự mất tích của cha mẹ anh.
Trần Ca ôm mèo rời khỏi khu vui chơi Thế Kỷ Mới, đứng ở ven đường một lúc lâu mới bắt được xe taxi.
“Bác tài, cho tôi đến đường hầm động Bạch Long.” Trần Ca mở cửa xe, trực tiếp chui vào.
“Động Bạch Long?” Tài xế quay đầu lại nhìn Trần Ca, vẻ mặt rất là kinh ngạc: “Tối rồi cậu đi đến chỗ đó làm gì?”
“Tôi hợp tác với bạn, phải đi đến đó để quay một thứ.” Trần Ca đặt mèo trắng lên trên đùi của mình, lôi điện thoại ra: “Lái xe đi, tôi đang vội.”
“Cậu phải nghĩ kỹ đấy, đó là một nơi không sạch sẽ, mấy năm trước tôi có người đồng nghiệp đã gặp tại nạn ở nơi đó.” Tài xế vẫn chưa lái xe, nghe giọng nói của ông hình như là không muốn đi cho lắm.
“Cái gì mà sạch sẽ hay không sạch sẽ? Không có việc gì đâu, chú chỉ cần đưa tôi đến chỗ gần đấy thôi, xong tôi tự đi tiếp.” Trần Ca không muốn làm khó tài xế, cũng chính vì lo lắng sẽ gặp chuyện này nên anh mới xuất phát sớm.
“Tại sao thằng nhóc nhà cậu lại không chịu nghe tôi khuyên bảo nhỉ? Động Bạch Long gặp chuyện không may cũng không phải lần một lần hai, cậu thử lên mạng tra thử mà xem, sau đó hãy suy nghĩ kỹ lại.” Tài xế khởi động xe và lái về phía trước: “Trước đây nếu chúng tôi phải chạy taxi vào buổi tối đều không đi về hướng động Bạch Long, thà rằng đi đường vòng còn hơn, chuyện này không phải vì muốn lấy thêm tiền của các cậu, mà là do nơi đó quá tà ma.”
Trần Ca cảm thấy tài xế này cũng không tệ lắm, nên mới ngồi trò chuyện cùng ông: “Chú có thể cho tôi biết vài điều về người bạn đồng nghiệp của chú không? Tôi rất tò mò về chuyện này.”
“Người đó là loại người hơi hám lợi, bình thường hay chặt chém khách, và khá là chua ngoa.”
“Vào cái ngày gặp chuyện không may đó, sau khi ông ta trả khách xong, vì muốn tiết kiệm thời gian cho nên mới đi qua động Bạch Long vào lúc 2 giờ đêm.”
“Lúc đó ông ta vừa lái xe vừa mở bộ đàm, trong khi trò chuyện với chúng tôi, đột nhiên bọn tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ khác trong đó.”
“Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng ông ta chở khách trong xe nên cũng không quan tâm lắm.”
“Nhưng sau đó mới phát hiện ra điều không ổn, hình như ông ta không biết trên xe mình vẫn còn có một người khác, vẫn luôn mồm kể cho chúng tôi nghe về việc mình đã “chặt chém” được bao nhiêu học sinh, kiếm được bao nhiêu tiền...”
“Lúc đó tôi cũng có mặt nên có dùng bộ đàm nhắc nhở ông ta, nhưng chờ cả buổi cũng không thấy ông ta trả lời.”
“Kết quả là vào chiều hôm sau, chúng tôi nhận được thông báo từ công ty, yêu cầu tất cả các tài xế đến học về an toàn lái xe. Sau khi hỏi thăm, tôi mới biết được người đàn ông đó đã gặp tai nạn trong đường hầm tối qua.”
“Lúc đó trong đường hầm chỉ có mỗi chiếc xe của ông ta, xe cũng không có bất kỳ trục trặc nào nhưng chẳng hiểu sao vẫn xảy ra chuyện, ông ta mắc kẹt trong ghế lái bị biến dạng nguyên một đêm, cuối cùng phải dùng máy cắt kim loại mới đưa được thi thể ông ta ra.”
“Theo điều tra thì nguyên nhân của vụ tai nạn là do lái xe mệt mỏi, nhưng đêm qua mấy tài xế cùng nói chuyện với ông ta đều biết rằng vài phút trước khi xảy ra vụ án, ông ta vẫn luôn rất phấn khích và không hề có tình trạng mệt mỏi.”
Nghe xong câu chuyện của tài xế, Trần Ca như có điều suy nghĩ: “Các chú đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ khác trong xe của ông ta trên bộ đàm, tôi đoán hung thủ thật sự có lẽ là người phụ nữ đó.”
“Đúng vậy, trên xe mình đang chở một người mà bản thân lại không phát hiện ra, cậu nói xem nó tà ma hay không?” Hai tay tài xế cầm lái: “Không phải là tôi cố ý hù dọa cậu đâu, chỉ là tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, khi đi đến gần đường hầm, nếu có người kỳ lạ nào gọi cậu thì tuyệt đối không được đi đến chỗ người đó.”
Xe taxi chạy không nhanh, Trần Ca và tài xế nói chuyện rất nhiều trên đường đi.
Các tòa nhà dọc theo con đường càng ngày càng thấp, ánh sáng giảm dần, nhìn rất hoang vắng.
“Còn chưa tới sao?” Trần Ca mở bản đồ trên điện thoại, màn hình hiển thị đúng hướng này.
“Động Bạch Long đã bị phong tỏa từ lâu rồi, bây giờ phải đi lòng vòng một lúc mới đến được.” Chiếc taxi tiếp tục đi dọc theo đường cái, bóng đêm càng nặng nề, sau khoảng mười mấy phút, tài xế giảm tốc độ lại.
“Đến rồi sao?”
“Không phải, cậu nhìn xem thứ trên đường là cái gì?” Tài xế không dám dừng xe mà chỉ chỉ tay về phía trước.
Trần Ca dùng Âm Đồng, phát hiện phía trước cách chỗ bọn họ khoảng 60, 70m có một thứ giống con người nằm ở đó.
“Là người sao?”
Tài xế đánh tay lái, khi chiếc taxi còn cách thứ đó khoảng 30m thì thứ giống người đang nằm giữa đường đó đột nhiên bò đi.
Tốc độ của nó rất nhanh, sau khi chui vào rừng cây thì như biến mất, cứ như trước giờ chưa từng xuất hiện.
“Chuyện gì vậy?” Rõ ràng tài xế đang hoảng hốt.
“Tôi cũng không nhìn rõ.” Trần Ca không nói dối. Cái thứ kia nhìn qua rất giống người, lại còn mặc một bộ quần áo rách, nhưng mà mặt mũi lại rất mơ hồ.
“Cậu còn muốn đi về phía trước nữa không?” Tài xế hơi sợ hãi: “Hay là chúng ta quay về đi?”
“Chỗ này cách động Bạch Long có còn xa lắm không?” Trần Ca không có thói quen ép buộc người khác làm gì: “Nếu như gần thì chú để tôi xuống chỗ này, tự tôi đi đến đó là được rồi.”
“Lá gan của cậu cũng lớn nhỉ.” Tài xế cử động ngón tay cứng ngắc một chút, lái xe về phía trước thêm vài phút mới dừng xe ở một ngã ba: “Cậu thấy cái đường bị cây chặn lại không? Cậu cứ đi theo con đường đấy, đi sâu vào trong là sẽ thấy.”
“Cảm ơn.” Trần Ca thanh toán tiền xe, chuẩn bị xuống xe.
“Cậu có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không? Nơi này vào buổi tối có rất ít xe cộ đi lại, bây giờ mà tôi đi, có lẽ cậu sẽ phải qua đêm ở nơi hoang vu này đấy.” Tài xế nhìn con đường phía trước, vô thức hạ giọng nói xuống, như thể sợ nói to sẽ làm phiền một cái gì đó vậy.
“Yên tâm đi.” Trần Ca cảm thấy ông anh này thật sự rất tốt, anh trao đổi số điện thoại với đối phương rồi mới ôm mèo trắng xuống xe.
Nhảy qua cái cây chắn ngang đường, Trần Ca đi một mình trên đường lớn, bốn phía rất yên tĩnh, giống như không có sinh vật nào sống trong khu rừng này.
“Không bình thường cho lắm.” Trần Ca hoàn toàn không để ý đến ánh mắt u oán của mèo trắng trong lòng, cẩn thận đi về phía cuối con đường.
Trên mặt đất vẫn còn đầy cát đá cùng bùn đất, những cành cây gãy và khô có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, lan can rỉ sét ở hai bên đường bị uốn cong, mơ hồ có thể nhìn thấy được những dấu vết va chạm, trước đây con đường này thật sự đã xảy ra rất nhiều tai nạn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất