Chương 396: Đường hầm (2)
“Bây giờ là đúng 2 giờ sáng, mình còn thời gian 44 phút nữa.”
Trần Ca đi dọc theo con đường này rất lâu, anh cảm thấy khoảng cách của mình với đường hầm kia không còn bao xa.
Cây cối hai bên đường đung đưa trái phải, lá cây vang lên tiếng xào xạc. Con mèo trắng trong ngực càng lúc càng bất an, móng vuốt nhỏ túm chặt lấy áo của Trần Ca.
“Xem ra mèo trắng đã cảm nhận được cái gì đấy.” Trần Ca nhẹ nhàng xoa xoa đầu mèo trắng: “Nhóc con, trước đây mày hung dữ biết bao, sao bây giờ hơi gặp chút nguy hiểm đã sợ đến nỗi như này rồi?”
Mèo trắng tội nghiệp nhìn Trần Ca, tâm trạng của nhóc con lúc này hơi phức tạp, vài ba câu không thể nói rõ được.
“Nhiệm vụ mức khó ác mộng không thể mang theo ma quỷ và đạo cụ trong nhà ma, nhưng mèo trắng lại hoàn toàn tránh được những hạn chế này, nó không phải ma quỷ, lúc dữ lên còn dám đuổi theo quỷ, xem ra về sau phải tập trung bồi dưỡng nó.”
Trần Ca nảy ra ý đồ với mèo trắng: “Tơ máu của Hiệp hội kể chuyện lạ vốn là chuẩn bị cho áo đỏ, sau khi mèo trắng nuốt mất tạm thời vẫn chưa nhìn ra thay đổi. Đợi mình giải quyết xong hội trưởng rồi tiếp nhận tầng hai mươi bốn khu chung cư Phương Hoa Uyển, mong là có thể thu hoạch được gì ở trong đấy.”
Trần Ca ôm lấy mèo trắng, anh rất vui mừng vì ban đầu mình đã cứu nó: “Về sau còn gặp phải nhiệm vụ ác mộng, đến lúc đó mèo trắng chắc chắn sẽ có tác dụng lớn.”
Mèo trắng túm chặt lấy áo của Trần Ca, có thể nhìn ra nó cũng rất ỷ lại Trần Ca, rất có cảm tình với anh: “Đây coi như là ở hiền gặp lành nhỉ.”
Một người một mèo đi bộ trên đường lớn bỏ hoang vào đêm khuya, nhìn ra xa lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Gió đêm thổi ngọn cây lay động, bóng cây đong đưa hai bên đường, lại đi thêm hai mươi mấy phút, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống.
Bên tai truyền đến tiếng gió thổi vù vù, một luồng không khí kì lạ từ phía trước xộc tới.
“Đến rồi.”
Trần Ca chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về đường hầm hơn mấy chục mét chọc xuyên qua núi lớn, con người dần dần híp lại.
Tối đen, sâu thẳm, nhìn không thấy điểm cuối.
Góc áo bị thổi bay, Trần Ca đột nhiên cảm thấy cơ thể rất lạnh. Cảm giác lạnh này không phải là lạnh ở ngoài da mà là ớn lạnh từ sâu trong óc tản ra ngoài, tựa như mỗi một dây thần kinh đều đang run rẩy.
“Lâu lắm rồi chưa có cảm giác như này.”
Trần Ca chậm rãi tới gần, đường hầm trước mặt cao sáu mét, rộng mười mấy mét khiến anh trông có vẻ rất nhỏ bé.
Nhìn vào bên trong, dưới bóng tối, dường như cũng có con quái vật đáng sợ đang nhìn chằm chằm Trần Ca.
Không có nhân viên đi cùng, Trần Ca như trở về lại lần đầu làm nhiệm vụ mức khó ác mộng, anh đứng trước đường hầm, hít một hơi thật sâu.
“Nhiệm vụ mức khó ác mộng, quả thực là một cơn ác mộng!”
Chiều dài đường hầm trước mắt chắc chắn phải hơn 44m, Trần Ca lấy di động ra chiếu vào trong đường hầm.
Trên vách tường lưu lại vết xước với đủ loại hình dạng, còn có một số kiểu chữ kì lạ cổ quái, mặt đường cũng coi như bằng phẳng, chỉ có điều trên đó còn một vài cái xác động vật.
“Vẫn còn một khoảng lúc nữa mới tới thời điểm làm nhiệm vụ.” Trần Ca chà chà bàn chân tê rần, vỗ nhẹ lên gò má mình: “Không được hoảng, phải bình tĩnh.”
Anh đăng nhập trang web video ngắn trên điện thoại, thuận tay chụp vài bức ảnh, sau đó đăng dòng trạng thái.
Nói chung là đêm nay sẽ có video ngắn mới, bảo mọi người đợi xem.
Phía dưới có đủ loại bình luận của các khán giả, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng Trần Ca. Anh tựa vào tảng đá bên cửa đường hầm, còn không quên tiện thể kêu khổ, kéo thêm độ phủ sóng cho nhà ma của mình.
Hơn 2 giờ sáng, một mình chạy đến bên cạnh đường hầm ma ám đăng trạng thái, điều này cực hiếm thấy trên trang web video ngắn.
Sức nóng của phần bình luận rất nhanh đã bị đẩy lên, mãi đến khi quản lí trang web nhắn tin riêng, năn nỉ anh sau này đừng có chơi lớn vậy nữa, bọn họ rất lo lắng cho an toàn của Trần Ca.
Trần Ca trả lời qua loa vài câu, cũng không để tâm đến lời của bọn họ. Anh tới nơi này chỉ là vì nhiệm vụ.
2 giờ 43 phút sáng, Trần Ca thoát khỏi trang web video ngắn, một lần nữa đứng ở lối vào đường hầm.
“Phải bắt đầu rồi.”
Trần Ca mở phần mềm quay video trên điện thoại, đặt mèo trắng lên vai mình, khi thời gian trên điện thoại đổi từ 43 sang 44 phút, anh cất bước đi vào đường hầm.
Nơi đây tối hơn bên ngoài rất nhiều, giống như một vùng biển đen kịt.
Đi vào bên trong, toàn thân bị vây dưới một loại cảm giác âm u lạnh lẽo, hô hấp dần dần trở nên khó khăn.
“Trần Ca, Trần Ca...”
Mỗi lần bước một bước, Trần Ca đều sẽ gọi tên mình một tiếng, như thế lúc hoàn thành bốn mươi bốn bước cũng là lúc hoàn thành nhiệm vụ.
Cửa vào đường hầm cách Trần Ca càng lúc càng xa, ánh sáng sau lưng trở nên mờ nhạt, mãi đến khi mọi thứ đều bị bóng tối bao phủ.
Ánh sáng của di động giống như một chiếc đèn nho nhỏ, chính Trần Ca cũng tựa như một con thuyền lạc đường. Điều anh có thể làm lúc này chính là đi xong bốn mươi bốn bước.
Càng đi vào trong, áp lực anh cảm nhận được lại càng lớn, đại não phát ra tiếng cảnh báo theo bản năng, bảo anh rời đi ngay lập tức.
Mồ hôi lạnh thấm ướt cả trán, trong đường hầm vọng lại tiếng của chính anh, dần dần anh không phân biệt được từng tiếng Trần Ca rốt cuộc là phát ra từ miệng ai.
Sau khi bước ra bước thứ mười lăm, mèo trắng trong ngực Trần Ca đột nhiên vểnh tai, đôi đồng tử khác màu nhìn chằm chằm vào một bên đường hầm.
Sâu trong đường hầm loáng thoáng có âm thanh nào đó truyền tới, hình như là tiếng bước chân, trong đó còn xen lẫn tiếng cầu cứu.
“Có thứ gì tới kìa.”
Trong bóng tối, hình như có con nhện cực lớn nhúc nhích trên đỉnh đầu, cát sỏi nhỏ tí rơi trên người Trần Ca. Sau lưng anh ướp đẫm, cố nén đi xúc động ngẩng lên nhìn, tiếp tục đi về phía trước.
Thứ trên đầu chưa đi, tệ hơn nữa chính là hình như phía sau anh lại xuất hiện tiếng bước chân của người thứ hai.
Bước đi khập khễnh, cứ như cơ thể vặn vẹo nghiêng lệch, không thể đi được bình thường.
Trần Ca vẫn duy trì tốc độ của mình, bước chân kia từ từ đến gần, cách phía sau anh còn chưa tới một mét.
“Trần Ca...”
Thấp giọng gọi ra tên của mình, trên mu bàn tay Trần Ca nổi lên từng đường mạch máu xanh, anh không quay đầu lại.
Lúc đi tới bước thứ hai sáu, hình như mèo trắng rốt cuộc thấy rõ vật trong bóng tối kia, nó ôm chặt lấy cánh tay Trần Ca.
Một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng ở chỗ cách Trần Ca không xa.
Cô ta cúi đầu, cứ như là người điên chạy tới từ cái thôn gần đấy.
Tóc tai rối bời, mặt bị che mất, cô ta đứng ở một bên đường hầm, cách Trần Ca mấy mét.
Áo bị mèo trắng túm nhàu, Trần Ca đứng im. Anh cũng nhìn thấy người phụ nữ kia, người phụ nữ nhất định không được đụng tới trong đường hầm mà chuyện lạ có nói.
Cẳng chân hơi tê, lòng bàn tay mướt đầy mồ hôi, Trần Ca cố gắng hết sức để mắt mình không nhìn về hướng của người phụ nữ đó.
Anh vẫn nhìn thẳng vào bóng tối nơi sâu nhất của đường hầm, lúc đi ngang qua người phụ nữ kia, khóe mắt anh thoáng thấy người phụ nữ đang cúi thấp đầu kia bỗng nhiên nhúc nhích.
Giống như là đang cầu xin trợ giúp, cô ta nhấc cánh tay vẫy vẫy về hướng Trần Ca!
Một luồng khí lạnh theo cột sống chạy thẳng lên đại não, Trần Ca nhớ lại về chuyện lạ liên quan đến người phụ nữ này.
Người tài xế không cứu cô ta sẽ bị cô ta ám, cho đến khi rời khỏi đường hầm, đa số tài xế cứu cô ta cũng đều sẽ gặp tai nạn bên trong đường hầm.
Nếu đã nghĩ như vậy thì có vẻ mặc kệ cô ta vẫn tốt hơn.