Chương 397: Hình như đây là vấn đề mất mạng (1)
Trần Ca tìm được rất nhiều chuyện lạ liên quan đến đường hầm động Bạch Long ở trên mạng, trong đó phần lớn đều nhắc tới người phụ nữ vẫy tay này.
Bọn họ miêu tả người phụ nữ này thành một hung linh đáng sợ, chỉ cần gặp phải là sẽ xảy ra chuyện không may.
Tình cảnh của Trần Ca lúc này không được tốt lắm, trên đầu có cái bóng lớn na ná con nhện đang bò tới bò lui, chưa đến một mét ở phía sau thì vang lên tiếng bước chân, phía trước không xa lại có người phụ nữ áo đỏ đứng đấy.
Dưới tình huống như vậy, anh phải chịu áp lực tâm lí mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Trần Ca tiếp tục hướng về phía trước, thấp giọng gọi ra tên của mình, thầm đếm bước chân, đi qua từ bên cạnh người phụ nữ áo đỏ đang cúi thấp đầu.
Anh không nhìn người phụ nữ vẫy tay, vẻ mặt không xuất hiện bất kì thay đổi nào, giống như chưa hề thấy đối phương.
Khác với Trần Ca lộ ra vẻ bình tĩnh, mèo trắng trong ngực không ngừng kêu lên những tiếng nức nở trầm thấp, cứ như đang nhắc nhở Trần Ca tuyệt đối đừng có đi sâu vào trong nữa.
Lúc bước ra bước thứ ba mươi, Trần Ca khẽ nghiêng đầu, nhìn lướt qua bên người.
Người phụ nữ áo đỏ cúi thấp đầu kia vẫn chưa từ bỏ, nép sát vào bức tường bên trái đường hầm, đi theo ra đằng này.
Hai người song song đi trong đường hầm, theo lí thuyết mà nói, mỗi người đi một bên, không ai ảnh hưởng đến ai, thế nhưng Trần Ca lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và người phụ nữ kia càng lúc càng gần.
“Đa số oan hồn lệ quỷ ở lại trên thế gian là bởi vì chấp niệm, rốt cuộc lúc còn sống lệ quỷ này đã trải qua những gì? Tại sao lại ra tay với người cứu cô ta? Chẳng lẽ lúc cô ta đi nhờ xe đã bị tài xế lái xe chở mình sát hại?”
Nghĩ tới đây, Trần Ca nghiêng đầu liếc nhìn người phụ nữ.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác đỏ rất bình thường, trên đùi toàn là vết thương với vết máu bầm, xăng đan màu trắng đánh rơi mất một chiếc, trên phần da lộ ở bên ngoài còn châm đầy gai của cây nào đấy.
“Áo đỏ?” Trần Ca không dám khẳng định phán đoán của mình: “Mình chỉ làm nhiệm vụ hàng ngày mức khó ác mộng mà thôi, hẳn sẽ không gặp phải áo đỏ đâu nhỉ.”
Mang theo danh hiệu Người Lệ Quỷ Quan Tâm, nhận thức của Trần Ca đối với chính mình bây giờ cũng hơi mơ hồ.
“Kệ cô ta, đi xong bốn mươi bốn bước rồi tính, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ cần chạy ra ngoài là được.”
Đoạn đường hầm bị niêm phong nhiều năm này, nhờ có Trần Ca bước vào mà các thứ bẩn thỉu bên trong bắt đầu thức tỉnh. Từng đôi mắt theo dõi anh từ trong bóng đêm.
Máy móc lặp lại cùng một động tác, Trần Ca cảm thấy hai chân mình giống như bị đông cứng lại, mỗi bước đi đều rất tốn sức.
“Trần Ca...”
Anh gọi ra tên của mình, giọng của anh rõ ràng chẳng lớn là bao nhưng lại xuất hiện tiếng vang, cảm giác giống như bên kia đường hầm cũng có một “mình” đứng đó, đang đi ngược về phía anh.
“Đây là tiếng thứ ba mươi bốn.”
Trần Ca đếm thầm trong đầu, anh muốn chuẩn bị tâm lí thật tốt trước khi kêu lên tiếng thứ bốn mươi bốn.
Anh nhấc chân lên, định hô lên tiếng thứ ba mươi lăm. Thế nhưng anh còn chưa mở miệng, giọng của một người phụ nữ đã vang lên ở bên cạnh anh.
Nghe không rõ lắm, giống như phát ra từ nữ quỷ!
Cơ thể hơi cứng đờ, Trần Ca liếc mắt nhìn thoáng qua bên trái đường hầm.
Mái tóc vừa rối vừa bẩn che đi ngũ quan, người phụ nữ kia đánh giá Trần Ca qua khe hở giữa tóc, ánh mắt cô ta giấu dưới mái tóc, giống như hai lỗ thủng đen ngòm.
Đôi môi trên dưới đầy là vết thương thật nhỏ khép mở, cổ họng người phụ nữ giống như bị nhét vào một miếng gỗ, giọng nói của cô ta rất đặc biệt, mỗi lần phát ra âm thanh lại giống như nhả hơi ra bên ngoài.
“Cô ta đang nói cái gì?”
Tiết tấu của Trần Ca bị rối loạn, bước chân hạ xuống, lúc anh muốn mở miệng thì người phụ nữ cách đó không xa lại một lần nữa phát ra âm thanh.
Lúc này Trần Ca nghe rất rõ, người phụ nữ kia đang kêu tên anh.
“Trần Ca...”
Tên của mình bị một nữ quỷ áo đỏ không rõ thật giả đọc lên, trán Trần Ca chảy ra mồ hôi lạnh. Nếu như chỉ là ma quỷ thông thường thì anh cũng không căng thẳng như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do đối phương mặc một cái áo đỏ.
Trần Ca không để ý tới người phụ nữ, tiếp tục đi về phía trước, anh đã có thể cảm nhận được có nhiều thứ hơn đang vây lại trong bóng tối.
Anh giống như một người rơi vào biển sâu thăm thẳm, trong bóng tối xung quanh không biết ẩn giấu bao nhiêu quái vật đáng sợ.
Tim đập nhanh hơn, tốc độ của Trần Ca cũng không chậm lại, lý trí còn sót lại nói cho anh biết điện thoại màu đen sẽ không ban ra nhiệm vụ chắc chắn phải chết.
Độ khó của nhiệm vụ ác mộng cực lớn nhưng không phải không có phương pháp phá giải.
“Trong đường hầm xảy ra nhiều tai nạn xe như vậy, thứ bẩn thỉu trong này chắc chắn rất nhiều, nhưng bây giờ ngoại trừ người phụ nữ trước mắt thì không hề có ma quỷ khác hiện thân, điểm này rất kì lạ.”
Trần Ca nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh, giống y hệt như lời của những tài xế trên mạng, người phụ nữ này đang từ từ đến gần anh.
“Dựa theo những gì các tài xế kia nói, cuối cùng nữ quỷ sẽ ghé lên cửa sổ xe, khuôn mặt dính sát vào thủy tinh. Mình không lái xe, nếu như mình cứ không quan tâm đến mụ điên này, có khi nào cô ta sẽ trực tiếp áp sát vào mặt mình không?”
Trần Ca có hơi nhớ nhung búa của bác sĩ nát sọ, anh chà chà mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.
Người phụ nữ áo đỏ đang từ từ tiến sát lại bên cạnh Trần Ca, tốc độ của cô ta giống với Trần Ca. Trần Ca tăng tốc, cô ta cũng tăng tốc, Trần Ca dừng lại, cô ta cũng đứng bên kia đường hầm nhìn Trần Ca bằng ánh mắt âm u.
“Còn thiếu mấy bước là có thể đi xong, vấn đề là đi vào thì dễ, đi ra lại có vẻ khó.”
Lúc mới đi vào đường hầm, Trần Ca chỉ có thể cảm nhận được không khí lạnh buốt đến từ trước người, nhưng sau khi đi vào đường hầm được mười mấy mét, anh đã bị cái loại khí lạnh này vây quanh, đến cả ánh đèn trong tay cũng không thể mang đến cho anh chút cảm giác an toàn.
“Có lẽ đường lui đã bị chặt đứt, bây giờ mình còn không biết thứ bám theo sau mình là cái gì, liều lĩnh quay đầu có khi lại trông thấy thứ đáng sợ hơn.”
Thỉnh thoảng trên đầu có đá vụn rơi xuống, cái bóng đen to lớn như một con nhện chẳng chút kiêng dè giương ra tứ chi, nó vẫn luôn bám theo chuyển động của Trần Ca, cứ như đã coi Trần Ca thành con mồi của mình.
“Độ khó của nhiệm vụ mức ác mộng đều cao như thế này hả?” Trong trường hợp không thể sử dụng ngoại lực, đối mặt trực tiếp với nhiều lệ quỷ, điều này dường như quá cường điệu đối với Trần Ca: “Mình có bỏ qua chỗ nào quan trọng không nhỉ?”
Anh lại đưa mắt nhìn về người phụ nữ bên cạnh, quan sát cẩn thận, lúc anh đang nhìn nghiêm túc thì đầu người phụ nữ như đột nhiên bị vật gì đụng phải, chợt lõm xuống một vết.
Cả khuôn mặt biến dạng, tròng mắt sắp lồi ra ngoài, tóc đen cũng lún cả xuống.
Trần Ca cố nén không chửi bậy, anh ép buộc bản thân không đi trêu chọc người phụ nữ kia, thành thật bước ra bước thứ bốn mươi.
“Chỉ còn lại bốn bước thôi.”
Cơ thể người phụ nữ bên trái đường hầm còn đang thay đổi, Trần Ca không thèm nhìn, nhưng từng âm thanh biến dạng đáng sợ của cơ thể này lại lọt vào lỗ tai anh.
“Chỉ một lần va chạm bình thường chắc chắn sẽ không đụng cô ta tới mức này, hẳn là lúc còn sống cô gái này đã trải qua chuyện rất đau khổ.”
Tay Trần Ca run lên, áp lực trên người anh càng lúc càng lớn.
“Tôi ở đây, cứu tôi với.” Giọng của người phụ nữ càng lúc càng đáng sợ, khoảng cách với Trần Ca cũng càng lúc càng gần: “Tôi ở đây, ngay bên cạnh anh, tôi ở đây!”
Người phụ nữ cầu xin Trần Ca giúp đỡ, nhưng anh lại không dám vươn tay cứu trợ, giúp cô ta chắc chắn sẽ gặp chuyện trong đường hầm, không giúp cô ta, nhìn tình hình này e là cũng không thể sống sót để đi ra.