Chương 406: Đầu thú (2)
Mấy ngày không gặp, Trần Ca đột nhiên phát hiện giám đốc La vô cùng tin tưởng khu vui chơi Thế Kỷ Mới, điều này làm cho anh có cảm giác rất kỳ lạ.
“Giám đốc La, ngài cần phải suy xét rõ ràng. Về mặt kỹ thuật, độ chênh lệch giữa khu vui chơi Thế Kỷ Mới của chúng ta và khu vui chơi Tương Lai Ảo không thể dùng một số phương tiện giải trí mới là có thể bù được.” Trần Ca cảm thấy giám đốc La chắn hẳn là hiểu được điều này.
“Tôi đổi phương tiện giải trí mới chỉ là vì không để chênh lệch quá lớn mà thôi. Sức ảnh hưởng từ ngôi nhà ma của cậu đang không ngừng mở rộng, khu vui chơi không thể kéo chân sau của cậu được, cơ sở vật chất cần phải bắt kịp.” Giám đốc La liếc mắt một cái đã nhìn ra Trần Ca lo lắng điều gì: “Tài chính dùng đúng chỗ, đừng nên xem thường nhiều năm tích góp của khu vui chơi chúng ta như vậy.”
Ở trước mặt nhân viên, giám đốc La vĩnh viễn duy trì bộ dáng tự tin như thế này. Ông như tính sẵn ở trong lòng, cứ như tất cả mọi thứ đều ở trong tầm kiểm soát.
Trong tất cả mọi người ở đây chỉ sợ có mỗi Trần Ca thật sự hiểu rõ nỗi khó xử của giám đốc La. Khu vui chơi đã không có tiền, số vốn mới này có thể là giám đốc La đã nhờ vào con đường và các mối quan hệ của chính mình, trả một cái giá đắt nào đó mới gom góp được tiền.
Xây dựng phòng nghỉ ngơi, mua lại phương tiện giải trí mới, những việc này yêu cầu một số tiền lớn. Nhưng mà nếu giám đốc La đã mở miệng nói vậy, Trần Ca cũng sẽ không phản bác lại.
Mọi người đều muốn làm cho giúp khu vui chơi tốt lên. Mấy tuần nữa là khu vui chơi Tương Lai Ảo ở ngoại ô phía đông đã khai trương. Hiện tại khu vui chơi Thế Kỷ Mới đang đến thời điểm mấu chốt, lòng tin tuyệt đối không thể dao động.
9 giờ khu vui chơi chính thức bắt đầu kinh doanh. Ngôi nhà ma của Trần Ca tự nhiên đã trở thành trung tâm của khu vui chơi. Số lượng khách tham quan nơi này là nhiều nhất.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cửa ngôi nhà ma đã có một hàng dài người chờ đợi.
Các khách tham quan cũng phát hiện ra sự thay đổi của ngôi nhà ma, rất nhiều người đã tải xuống phần mềm của nhà ma. Ngay từ đầu họ chỉ là tò mò, nhưng về sau chậm rãi phát hiện phần mềm này còn rất thú vị.
Phần lớn khách tham quan chạy đến xếp hàng từ sáng sớm đều là fan cứng của nhà ma. Giữa bọn họ có chung một đề tài, sau khi tải phần mềm xong đã cùng nhau trò chuyện thảo luận trên diễn đàn.
[Tháng tư cỏ mọc én bay, lão Trương tôi đây đã trở lại! Lần này tôi nhất định phải vượt qua cảnh tượng một sao!]
[Cảnh tượng Thôn Hoạt Quan ba sao đã mở ra! Dẫn theo hai em gái!]
[Cảnh tượng trường trung học Mộ Dương cần đồng đội, yêu cầu người không có tiền sử bệnh tim. Thời điểm mấu chốt sẽ không bỏ rơi đồng đội để chạy trốn một mình.]
[Vì lời người chết, bảo vệ người sống! Topic giao lưu nội bộ Học Viện Pháp Y Cửu Giang!]
Chẳng mấy chốc diễn đàn đã sôi nổi hẳn lên, các khách tham quan đều vô cùng nhiệt tình. Có cảm giác như phần mềm nho nhỏ này đã tập hợp những người có cùng sở thích lại với nhau, cho mọi người một nơi để nói thỏa thích, cũng làm khách tham quan thích ngôi nhà ma càng thêm hứng thú.
Khi khách tham quan phía trước đi vào tham quan, điểm tích lũy xếp hạng trên màn hình lớn bắt đầu chậm rãi thay đổi. Các khách tham quan phía sau cũng hăm hở xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Vượt qua cảnh tượng kinh dị với cấp sao càng cao thì sẽ càng được nhiều điểm hơn. Bởi vậy khách tham quan muốn khiêu chiến cảnh tượng kinh dị ba sao càng ngày càng nhiều. Trần Ca cũng không có thời gian lười biếng, anh không ngừng di chuyển giữa những cảnh tượng dưới tầng hầm, phòng ngừa có khách tham quan xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bận rộn đến tận giữa trưa, trong khoảng thời gian đó giám đốc La có đến đây một chuyến, ông phát hiện ra phần mềm kia được hoan nghênh mới yên tâm rời đi.
Từ Uyển và Cố Phi Vũ thay phiên nhau đi ăn cơm. Thẳng đến 2 giờ chiều Trần Ca mới đi ra khỏi tầng hầm. Các khách tham quan quá nhiệt tình, anh cũng chịu không thấu.
Đại đa số khách tham quan mới chỉ vừa vượt qua Trường Trung Học Mộ Dương đã bắt đầu khiêu chiến Khu Nội Trú Số Ba và Thôn Hoạt Quan. Vì như vậy kết quả chính là tiếng thét chói tai vẫn luôn vang vọng trong hầm đỗ xe, không hề ngừng lại.
Trần Ca cũng phải chạy qua chạy lại mấy cảnh tượng. Thường thì mới đỡ khách tham quan ra ngoài từ Khu Nội Trú Số Ba, trong Thôn Hoạt Quan lại nghe một tiếng thét chói tai như xé rách cả cổ họng.
Cuối cùng anh bất đắc dĩ phải thả ba người lão Chu ra, nhưng không phải để bọn họ dọa người mà là muốn bọn họ hỗ trợ anh dẫn đường cho khách tham quan, tránh việc khách tham quan bị dọa suy sụp rồi chạy khắp nơi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ba người lão Chu vừa ra ngoài đã lộ vẻ chuẩn bị làm việc lớn, Trần Ca phải khuyên bảo vài lần, ba con quỷ mới thay đổi ý định.
Trần Ca lo mặt bọn họ bị mọi người nhớ kỹ nên đi đến Phòng Thay Đồ Của Mãnh Quỷ để lựa cho bọn họ ba bộ đồ che khuất mặt, sau đó mới thả bọn họ rời đi.
Có ba con quỷ hỗ trợ, cuối cùng Trần Ca cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Một ngày không có việc gì xảy ra, không có khách tham quan nào vượt qua cảnh tượng ba sao, cũng không có khách tham quan nào bị dọa chết ngất, điều này đối với Trần Ca mà nói chính là kết quả tốt nhất.
Mấy cảnh tượng được mở ra đồng thời, Trần Ca cũng cảm thấy hơi áp lực. Anh càng thấy mình cần phải có một lệ quỷ quản lý.
“Nếu đêm nay không có việc gì thì lại đi đến trường trung học Mộ Dương một chuyến mới được.”
6 giờ tối, Trần Ca tiễn nhóm khách tham quan cuối cùng. Anh gọi điện thoại cho Từ Uyển và Cố Phi Vũ, bảo hai người tẩy trang rồi tan tầm.
Sau khi xử lý xong tất cả, Trần Ca quay trở lại phòng nghỉ của nhân viên, nằm ở trên giường.
“Bận rộn cả một ngày trời nhưng mình cũng không có cảm giác mệt mỏi cho lắm. Không biết là do thân thể mình thay đổi hay là do mình đã thích ứng với sống cường độ cao này?”
Trần Ca đang nghĩ ngợi xem nên sắp xếp thời gian đêm nay như thế nào thì điện thoại đột nhiên vang lên. Anh vừa lấy ra xem thì phát hiện là Lý Chính gọi điện thoại đến.
“Cần mình ra tay hỗ trợ sao?” Đây là lần đầu tiên Trần Ca phối hợp với cảnh sát, anh cũng không biết phải hành động cụ thể như thế nào, bèn ấn trả lời điện thoại.
“Trần Ca, tôi có chuyện muốn thông báo cho anh một chút.” Hẳn là Lý Chính đang ở trong văn phòng, xung quanh vô cùng yên tĩnh: “Lưu Triết chủ động đầu thú.”
“Bây giờ chúng tôi nghi ngờ bác sĩ Cao đã nhận ra tất cả, cho nên mới quyết đoán chặt đứt đầu mối Lưu Triết, đẩy tất cả mọi tội lỗi lên người Lưu Triết.”
“Không thể nào! Thật ra trong lòng Lưu Triết kia rất bất mãn với bác sĩ Cao. Nếu như thật sự xảy ra chuyện, chắc hẳn hắn ta sẽ kéo bác sĩ Cao xuống nước theo.” Trần Ca kinh doanh ngôi nhà ma, mỗi ngày đều nhìn thấy con người muôn hình muôn vẻ. Về phương diện nhìn người này, anh nhìn vẫn rất chuẩn.
“Anh cho tôi nói hết lời đã. Tuy rằng Lưu Triết đầu thú nhưng trạng thái của hắn ta không đúng lắm. Mất hồn mất vía, cứ như vẫn luôn ở trong trạng thái mộng du.” Lý Chính cũng cảm thấy sự việc này rất không hợp lý: “Gần đây chúng tôi cũng nghĩ đến phương diện thôi miên và ám thị tâm lý. Đáng tiếc hiện tại Cửu Giang không có chuyên gia về các lĩnh vực này, không thể nào phối hợp điều tra được.”
“Nói cách khác, manh mối về Lưu Triết đã hoàn toàn bị cắt đứt?” Tình huống hiện tại của Lưu Triết rất giống Lưu Nhàn Nhàn và Mã Dĩnh khi trở về phòng ngủ vào đêm hôm đó. Trần Ca suy đoán có thể là do người phụ nữ với màu da kỳ quái kia ra tay.
“Ít nhất trước khi hắn ta khôi phục thì là như vậy.” Trong giọng nói của Lý Chính cũng xen lẫn một chút bất đắc dĩ. Đối thủ lần này làm việc kín kẽ không một lỗ hổng, không cho bọn bất kì cơ hội nào: “Cho nên chúng tôi hy vọng anh có thể lén lút tiếp xúc với Cao Nhữ Tuyết, cụ thể là muốn moi toàn bộ những thông tin đó từ trên người của cô ấy. Sáng ngày mai tôi sẽ soạn thảo thành văn bản rồi gửi cho anh, hôm nay chỉ thông báo trước cho anh thôi.”
“Được, tôi nhất định phối hợp.” Từ khi Trần Ca có được chiếc điện thoại màu đen đã làm phiền cảnh sát vô số lần. Lần này đối phương có yêu cầu, tất nhiên anh sẽ không từ chối.