Chương 407: Bốn việc kỳ quái (3)
Sau khi được câu trả lời chắc chắn của Trần Ca, giọng điệu của Lý Chính nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chính anh ta cũng không rõ vì sao lần nào gọi điện thoại cho Trần Ca anh ta cũng cảm thấy rất áp lực.
“Không có việc gì thì tôi cúp máy trước. Anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lý Chính vừa định cúp điện thoại, Trần Ca đã mở miệng: “Chờ một lát. Tôi còn có một vấn đề muốn hỏi.”
“Có vấn đề gì?”
“Khi Lưu Triết đầu thú, hắn ta có nói địa điểm cuối cùng hắn ta giấu xác chết hay không? Đã tìm được thi thể kia chưa?”
“Không khác với suy luận lúc trước của chúng ta là bao. Lưu Triết là nhân viên làm việc ở trường học. Hắn ta lợi dụng chức vụ để cho các sinh viên chuyển pho tượng vào nhà kho, sau đó buổi tối lén đi đến đó, lấy thi thể từ trong pho tượng ra, giấu trong nhà xác dưới đất.” Giọng nói của Lý Chính nhỏ lại, tựa như nhớ lại cái cảnh tượng gì đó thật không thoải mái.
“Vậy các anh đã tiến vào nhà xác dưới đất rồi?” Trần Ca dựng tai lắng nghe. Nhà xác dưới đất là cảnh tượng kinh dị với chỉ số hù dọa ba sao, cũng là nhiệm vụ cuối cùng của cảnh tượng kinh dị bốn sao Thông Linh Trong Trường Ma. Bất kì thông tin gì liên quan đến nhà xác dưới đất đều rất quan trọng với anh.
“Sáng hôm nay đi cùng với nhân viên làm việc ở trường học, tìm được thi thể kia ở nhà kho số 5. Chúng tôi đối chiếu với kết quả ADN, cô ấy chính là người chị đã mất tích của Mã Dĩnh.”
Khi Lý Chính nói đến đây, điện thoại màu đen bỗng nhiên rung lên một cái. Trần Ca lấy ra xem thì thấy mình nhận được một thông báo.
Anh không mở ra xem mà là tiếp tục dò hỏi Lý Chính: “Anh Chính, anh có thể nói cho tôi nghe một chút về bố cục của nhà xác dưới đất được không? Các anh có bản đồ nhà xác dưới đất ở khu dạy học phía tây Cửu Giang hay không?”
Hoàn cảnh dưới mặt đất vô cùng phức tạp, vì thế bản đồ rất quan trọng đối với anh.
Lý Chính năm nay hơn ba mươi tuổi, Trần Ca kêu anh ta một tiếng “anh” cũng không có gì là sai. Nhưng không biết vì sao, Lý Chính nghe thấy Trần Ca xưng hô như vậy với mình, lông tơ anh ta đều dựng đứng hết cả lên. Trong lòng anh ta hiện ra một linh cảm không rõ: “Không có bản đồ, nhưng mà tôi biết tuyến đường đại khái. Lúc ấy có nhân viên làm việc ở trường học, anh hỏi cái này để làm gì?”
“Tôi chỉ tò mò thôi.” Trần Ca nói nhăng nói cuội cả nửa ngày, Lý Chính mới mô tả bố cục của nhà xác dưới đất.
“Nhà xác dưới đất ở khu dạy học phía tây là nhà xác dưới đất lớn nhất ở Cửu Giang, thậm chí là cả nước Trung Quốc. Kể từ khi đại học Y khoa Cửu Giang thành lập, nó đã được đưa vào sử dụng, cho đến bây giờ đã có mấy mươi năm lịch sử. Lúc chúng tôi đi vào, nhân viên làm việc ở trường học còn cố ý nhắc nhở không cho chúng tôi đi lung tung. Nơi đó có đường đi ngang dọc đan xen nhau, căn cứ vào công năng thì đại khái được chia làm ba loại.”
“Một loại là lối đi để di chuyển xác chết, được sơn tường màu trắng. Một loại là lối đi dành cho người đi bộ, không có sơn tường. Một loại là đường đi được sơn tường màu đỏ. Nhân viên kia không nói cho tôi biết lối đi được sơn tường màu đỏ là để làm gì, chỉ nói là thấy nó thì đi vòng qua, không được đi vào.”
Lời nói của Lý Chính khiến cho Trần Ca chú ý. Đây là lần đầu tiên anh nghe nói có lối đi được sơn thành màu đỏ: “Có khi nào là bởi vì “cửa” tồn tại nên ảnh hưởng đến môi trường xung quanh hay không?”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Lý Chính không nghe rõ lời nói của Trần Ca.
“Không có việc gì, anh cứ nói tiếp đi.”
“Nhà xác dưới đất lớn bao nhiêu thì nhân viên làm việc cũng không nói rõ. Trong hồ sơ ghi lại có sáu nhà kho, nhưng thực tế là sau khi đi vào, chúng tôi chỉ có đi khoảng một phần ba là đã gặp được ba nhà kho cỡ nhỏ và hai nhà kho cỡ trung bình.” Hình như bên Lý Chính còn có chuyện cần xử lý, anh ta nói nhanh hơn: “Nhà kho cỡ lớn ở tận cùng bên trong, nghe nói đều là hồ chứa xác chết. Đó chính là một cái hồ to chứa đầy formalin. Các loại tiêu bản đều được bảo quản bên trong nó, khi nào cần làm thí nghiệm mới vớt ra. Nhưng mà đó đều là thứ từ nhiều năm về trước, đã bị bỏ hoang từ lâu rồi, bây giờ toàn dùng tủ đông chuyên dụng để bảo quản xác chết thôi.”
Lý Chính nói sơ với Trần Ca về cách bố trí nhà xác dưới đất, nhưng mà nói cũng như không. Đường đi quá phức tạp, lại không có tài liệu gì để tham khảo, Trần Ca cảm thấy tự đi vào một mình vẫn rất nguy hiểm.
“Anh Chính, lúc các anh đi vào có nghe thấy âm thanh kỳ quái nào hay không? Hoặc là xảy ra việc gì kỳ quái?” Nhà xác dưới đất không khác hầm đỗ xe trong ngôi nhà ma của anh là bao. Không nhìn thấy ánh mặt trời, ban ngày ma quỷ cũng rất có khả năng xuất hiện.
“Việc kỳ quái sao?” Lý Chính suy nghĩ: “Thật ra cũng có vài việc. Chúng tôi đi vào lối đi không có sơn dành cho người đi bộ. Lúc chúng tôi đi qua lối đi sơn màu trắng thì nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh giống với tiếng vỗ tay.”
Trần Ca nghe xong thì thấy hứng thú: “Anh có thể nói kỹ càng, tỉ mỉ hơn được không?”
“Giống như là có người đứng ở lối đi khác vỗ tay, nhưng khi chúng tôi đến thì không nhìn thấy cái gì cả. Tuy nhiên điều kỳ lạ là lối đi sơn màu trắng trông sạch sẽ hơn lối đi không có sơn rất nhiều, giống như có người thường xuyên đi ở bên trong.”
Trần Ca lấy giấy bút ra, ghi lại toàn bộ những điểm quan trọng trong lời nói của Lý Chính.
“Việc tương đối kỳ lạ thứ hai là khi chúng tôi đi qua nhà kho số 1 thì có một tổ viên nhìn thấy trong nhà kho có người đi lại. Nhưng mà cửa sắt nhà kho số 1 rõ ràng đang khóa, hơn nữa trong khoảng thời gian chúng tôi tiến vào nhà xác dưới đất thì chắc hẳn chỉ có mỗi chúng tôi mới đúng.”
“Chúng tôi hỏi nhân viên làm việc, đối phương nói nguyên nhân là do quá căng thẳng. Nhà xác dưới đất vô cùng ngột ngạt, rất dễ khiến cho người ta sinh ra cảm xúc tiêu cực. Người kia còn an ủi tổ viên của tôi một chút, nói là từ từ sẽ quen thôi.”
“Việc lạ lùng thứ ba xảy ra vào lúc chúng tôi tiến vào nhà kho số 5. Lúc ấy tất cả mọi người đều đang tìm kiếm thi thể theo như lời Lưu Triết nói, nhưng cửa nhà kho số 5 tự động đóng lại, cảm giác giống như là có người ở bên ngoài đóng cửa, muốn vây chết chúng tôi ở bên trong.”
“Việc cuối cùng xảy ra khi chúng tôi tìm được thi thể và chuẩn bị rời đi. Chúng tôi đi ra khỏi nhà kho số 5 và trở về theo đường cũ. Dù đi trên con đường giống nhau nhưng lại tốn thời gian gấp hai lần lúc đi vào.” Việc lạ lùng thứ tư làm cho Lý Chính bối rối nhất. Đến bây giờ anh ta cũng không rõ vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy: “ Anh đừng không tin, cảm giác rất kỳ quái, giống như là cùng một con đường nhưng lại bị kéo dài vậy.
“Anh nói đáng sợ quá.” Trần Ca nhìn thông tin được ghi trên tờ giấy trắng. Sau khi xác nhận không có gì sai sót, anh mới cất nó đi.
“Cũng không đến nỗi đáng sợ lắm.” Hình như Lý Chính nghe ra được một số thứ từ trong giọng nói của Trần Ca, anh ta lập tức thay đổi ngữ điệu: “Trần Ca, nơi đó đặc biệt nguy hiểm. Anh đừng nghĩ ra ý tưởng kỳ quái gì.”
“Tôi có thể nghĩ ra ý tưởng kỳ quái gì chứ?” Trần Ca cũng cạn lời: “Tôi là loại người như vậy sao?”
“Tôi nhắc nhở anh này, tuyệt đối đừng đi qua đó một mình. Tôi còn có việc, không nói nhảm với anh nữa.” Lý Chính nói xong thì cúp điện thoại.
Trần Ca ngồi một mình trong phòng nghỉ của nhân viên. Anh phát hiện bản thân vẫn còn đánh giá thấp tính nguy hiểm của nhà xác dưới đất.
“Tuy rằng thôn Hoạt Quan và Khu Nội Trú Số Ba đều là cảnh tượng kinh dị ba sao, nhưng thứ kinh dị nhất của hai cảnh tượng này đều đã bị suy yếu vì nhiều lý do khác nhau, vậy nên mình mới có thể lợi dụng sơ hở.”
Khi Trần Ca đi vào Khu Nội Trú Số Ba, mười bệnh nhân thì chỉ có ba người ở trong cảnh tượng. Thôn Hoạt Quan thì khỏi phải nói, nữ quỷ nhảy giếng kinh dị nhất ám lên người Giang Linh, cũng không có ác ý đối với Trần Ca.
“Với năng lực hiện tại của mình, cảnh tượng ba sao hoàn chỉnh vẫn tương đối nguy hiểm.” Trần Ca quay đầu nhìn vào cái bóng của mình, có hơi rối rắm.