Chương 408: Sở thích đặc biệt của Lưu Triết
Nếu như cảnh tượng ba sao này là một vùng đất trống trải thì Trần Ca cũng sẽ không quá bối rối, phía sau còn có nhân viên đứng cản, đánh không lại thì rút lui thôi.
Nhưng vấn đề bây giờ là nhà xác lại được xây dựng ở dưới lòng đất, nếu xảy ra chuyện thì không có chỗ để chạy, rất có thể sẽ bị vây chết ở bên trong.
Trần Ca cầm giấy và bút, ngồi thống kê đơn giản lại những lệ quỷ mà mình có thể sử dụng được vào lúc này.
“Theo lý thuyết thì nhà ma của mình cũng có thể được coi là một cảnh tượng kinh dị ba sao, ma quỷ đông đảo, ai nấy đều có năng lực đặc biệt, nhưng sức chiến đấu nói chung không mạnh.”
80% sức chiến đấu của nhà ma đến từ Trương Nhã, 15% còn lại là Hứa Âm, 5% cuối cùng là từ những ma quỷ còn lại.
“Mình có đủ tự tin để giải quyết các cảnh tượng ba sao khác, nhưng cũng phải đợi sau khi Trương Nhã thức tỉnh mới được.”
Nếu muốn tăng tốc độ thức tỉnh của Trương Nhã thì không phải là không có biện pháp, Trần Ca chỉ cần tìm một vài nữ quỷ bất kỳ rồi ngồi tâm sự về cuộc sống là được rồi. Mấu chốt là chỉ sợ khi Trương Nhã tỉnh lại, cô sẽ giận đến mức giết chết anh mất.
Trần Ca nằm ở trên giường, anh nghĩ mình cũng không nên quá mức dựa vào Trương Nhã, tuy rằng cái cảm giác ỷ lại này rất thoải mái.
“Những lệ quỷ còn lại trong nhà ma vẫn còn có thể khai thác năng lực tiềm ẩn được, vị trí tim của Hứa Âm chưa bị nhuộm đỏ, vẫn còn thiếu một bước nữa mới trở thành áo đỏ thật sự, bước cuối cùng này phải liên quan đến cánh cửa.”
Trần Ca quay cây bút trên tay, nhớ tới cánh cửa ở Khu Nội Trú Số Ba: “Hay là đi hỏi nhân cách chính của Môn Nam nhỉ? Dù sao thì đứa bé đó cũng là một người đẩy cửa, chắc chắn biết rất nhiều tin tức.”
Đối với thế giới phía sau cửa, theo bản năng Trần Ca vẫn thấy hơi mâu thuẫn, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, anh cũng không thể quan tâm được nhiều chuyện như vậy.
“Trên người hội trưởng của Hiệp hội kể chuyện lạ ít nhất cũng phải có hai lệ quỷ áo đỏ, Hùng Thanh và vợ của ông ta, mình phải chuẩn bị thật tốt để đối mặt với hai áo đỏ đó cùng một lúc.”
Trần Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống: “Tranh thủ đêm nay không có chuyện gì khác, mình phải đi đến Khu Nội Trú Số Ba một chuyến mới được.”
Thu dọn đồ vào ba lô xong, trước khi ra cửa Trần Ca lại lôi điện thoại màu đen ra nhìn qua, ban nãy sau khi Lý Chính nói đã tìm thấy thi thể của người mất tích thì điện thoại màu đen rung nhẹ một cái, lúc đó Trần Ca vẫn chưa kịp xem.
Anh vuốt màn hình, nhấn vào thông báo chưa đọc.
[Nhiệm vụ du khách đặc biệt: Người Vợ Biến Mất đã hoàn thành, Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm, chúc mừng bạn đã mở khóa cảnh tượng kinh dị mới: Căn Phòng Của Người Vợ!]
[Căn Phòng Của Người Vợ (chỉ số hù dọa một sao): Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ cưới tôi, ai ngờ anh ta lại nhét tôi vào trong pho tượng, bỏ vào trong nhà xác tối tăm không ánh mặt trời.]
Nhiệm vụ trên người du khách đặc biệt Lưu Nhàn Nhàn đã hoàn thành, nhưng mà còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, nói ví dụ như tại sao Lưu Nhàn Nhàn lại phải ép buộc chính bản thân mình phải tiếp xúc với thứ kinh khủng đó? Vì sao lại mỉm cười khi đang sợ hãi chứ.
Trần Ca có thể chắc chắn rằng Lưu Nhàn Nhàn đang giấu anh một chuyện gì đó, quan hệ giữa cô gái này và Lưu Triết là không hề đơn giản, nói không chừng cô ấy còn biết rõ một phần bí mật của Lưu Triết.
“Hiện tại tinh thần Lưu Triết không ổn định, cũng không có ai để ý đến Lưu Nhàn Nhàn nữa, những bất thường trên người cô ấy chắc chắn có liên quan đến Lưu Triết, đây là một cửa đột phá.”
Trần Ca đeo ba lô, đứng ở trước cửa nhà ma, sau khi suy nghĩ một lúc, anh thay đổi ý định, bắt xe rồi đi đến Học viện Pháp y Cửu Giang.
Khi đến nơi, Trần Ca đi thẳng vào trong trường như thường lệ.
“Này! Cậu đang đi đâu đấy!” Một nhân viên bảo vệ gầy gò, cao lớn ngăn Trần Ca lại, dường như tâm trạng người này không tốt lắm, cả khuôn mặt căng cứng.
“Tôi đi vào trường tìm người.” Ánh mắt Trần Ca đảo qua bảng tên trên ngực bảo vệ, người này chính là Trương Lực mà Lý Chính đã từng đề cập với anh.
Trước khi Lưu Triết đầu thú, Lý Chính cũng đã từng nghi ngờ Trương Lực, đêm mà chị gái Mã Dĩnh mất tích chính là hôm Trương Lực trực đêm.
“Gần đây trong trường kiểm tra rất nghiêm ngặt, người ngoài không được vào trường, cậu gọi người cậu cần gặp ra ngoài đi.” Trương Lực không lưu tình một chút nào, đó cũng có thể là một trong những lý do khiến cho nhân duyên của anh ta rất kém cỏi.”
Trần Ca không nói gì với Trương Lực nữa, lôi điện thoại ra gọi cho Lưu Nhàn Nhàn, hẹn cô ra ngoài.
“Ông chủ Trần, anh tìm tôi sao?” Lưu Nhàn Nhàn có ấn tượng rất tốt đối với Trần Ca, đối nhân xử thế đàng hoàng, nhiệt tình thân thiện, và điều quan trọng nhất là anh đã từng cứu sống cô.
Trần Ca gật đầu, đi vào quán trà lần trước bọn họ ngồi, đặt một phòng riêng.
Đóng cửa phòng lại, căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Sau một lúc im lặng, Trần Ca mở miệng nói trước: “Cô biết những gì về Lưu Triết?”
Nhắc tới Lưu Triết, vẻ mặt của Lưu Nhàn Nhàn trở nên hơi ảm đạm, ánh mắt như mất đi màu sắc, cô kể lại chuyện giữa mình và Lưu Triết.
Theo mô tả của Lưu Nhàn Nhàn, Lưu Triết là một người đàn ông trưởng thành hoàn hảo, không có bất kỳ khuyết điểm nào, chỉ có mỗi việc nhớ người vợ đã chết quá nhiều, cho nên anh ta luôn ngần ngại khi phải đối mặt với một mối quan hệ mới.
Sau khi lắng nghe cẩn thận, Trần Ca nhìn Lưu Nhàn Nhàn, anh lại hỏi câu hỏi thứ hai: “Ngày hôm đó khi đi vào nhà kho dưới hầm, Mã Dĩnh luôn một mực bảo vệ cô, đến cả thời điểm nguy hiểm nhất cô ấy cũng không bỏ rơi cô. Bây giờ tôi lại hỏi cô một vấn đề khác, nếu có một ngày Mã Dĩnh và Lưu Triết đều rơi xuống nước, cô chỉ có thể cứu một người, vậy cô sẽ cứu ai?”
Đây là một vấn đề rất nhàm chán, thế nhưng giọng nói của Trần Ca lại hết sức nghiêm túc.
“Tôi không biết.” Lưu Nhàn Nhàn cầm chén trà trên bàn, cô bị Trần Ca nhìn đến mức mất tự nhiên, cứ có cảm giác ánh mắt của Trần Ca giống như dao găm, có thể đâm thẳng vào trong nội tâm của cô vậy.
“Lưu Triết đầu thú rồi.” Trần Ca quyết định nói thẳng vào chủ đề chính: “Hung thủ sát hại chị của Mã Dĩnh vào mấy năm trước chính là hắn ta.”
“Xoảng!”
Chén trà bị rơi lăn trên mặt đất, trà nóng đổ cả lên người nhưng Lưu Nhàn Nhàn như không cảm thấy đau đớn gì, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Ca.
“Chuyện xảy ra khoảng hai tiếng trước, hiện tại Lưu Triết đã bị bắt.”
“Không thể nào!” Lưu Nhàn Nhàn đứng dậy ngay lập tức. Hóa ra người mình thích nhất lại là kẻ giết người đã giết chị gái của bạn mình, điều này đối với Lưu Nhàn Nhàn mà nói là quá khó chấp nhận.
Thấy phản ứng của Lưu Nhàn Nhàn, Trần Ca lại thở phào nhẹ nhõm. Tình huống mà anh lo nhất chính là Lưu Nhàn Nhàn biết rõ Lưu Triết là kẻ giết người nhưng vẫn lựa chọn giấu giếm cho hắn ta.
“Mọi chuyện còn chưa đến mức bết bát nhất đâu.” Trần Ca ý bảo Lưu Nhàn Nhàn bình tĩnh, sau đó kể lại toàn bộ quá trình gây án của Lưu Triết.
Đứng trước sự thật, tất cả các lời bào chữa đều trở nên vô nghĩa, Lưu Nhàn Nhàn ngơ ngác ngồi đối diện với Trần Ca.
“Thật ra cô cũng đã nhận thức được những vấn đề trên người Lưu Triết, nếu không cô đã không đi tìm kiếm pho tượng đó, muốn xác định xem hắn ta có thật sự yêu cô không.” Trần Ca dành cho Lưu Nhàn Nhàn một chút thời gian, chờ sau khi cô chấp nhận sự thật này mới tiếp tục hỏi: “Lần đầu tiên cô bước vào nhà ma, tôi đã phát hiện ra khi cô đối mặt với điều gì đó sợ hãi, ngay cả khi cô vô cùng sợ hãi thì vẫn không hề né tránh và thậm chí một nụ cười còn xuất hiện trên khuôn mặt cô. Mã Dĩnh nói cô đã thay đổi kể từ năm thứ hai, sự thay đổi này có liên quan đến Lưu Triết không?”
Sau khi nghe một lúc lâu Lưu Nhàn Nhàn mới gật đầu, cô kể tất cả mọi chuyện cho Trần Ca nghe.
“Thật ra, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Triết, tôi đã yêu anh ấy. Anh ấy biết cách quan tâm đến người khác, đi cùng với anh ấy, tôi rất hạnh phúc, cũng rất hài lòng.”
“Mãi đến một buổi tối học kỳ thứ hai của năm thứ hai, sau khi chúng tôi xem hết phim và quay trở về, chào tạm biệt ở chỗ cổng trường, nhưng khi tôi đi được nửa đường thì mới nhớ rằng găng tay của anh ấy vẫn nằm trong túi của tôi.”
“Tôi chạy lại tìm anh ấy, kết quả phát hiện anh ấy không trở về chỗ ở của mình mà lén lút đi vào khu dạy học phía tây.”
“Anh ấy trông rất khẩn trương và cư xử hoàn toàn khác bình thường, tôi lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với anh ấy không, cho nên mới lặng lẽ đi theo.”
“Đêm đó vô cùng tối, và tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy chui vào phòng thí nghiệm bị niêm phong.”
“Khi tôi đến gần, tôi nghe thấy anh ấy nói chuyện với ai đó bên trong, có đề cập đến những từ xác chết và tơ máu.”
“Tôi dựa người vào cửa sổ để nhìn lén, và cảnh tượng ở trong phòng là thứ có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quên được.”
“Lưu Triết đang đứng trước một bình đựng tiêu bản, nói chuyện với một cái đầu người. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người mình thích lại là một kẻ điên, suýt chút nữa đã hét lên thành tiếng.”
“Tôi cắn chặt ngón tay của mình và chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi. Lưu Triết đưa lưng về phía tôi nên không hề phát hiện, nhưng mà hình như cái đầu người trong bình đã nhìn thấy tôi!”
“Mí mắt nặng nề mở ra một đường nhỏ, không có bất kỳ người nào chạm vào, đầu người nhẹ nhàng chạm vào thành bình thủy tinh, sau đó Lưu Triết giống như hiểu được điều gì, xoay người và chạy ra ngoài.”
“Tôi biết mình đã bị phát hiện nên liều mạng chạy ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn bị Lưu Triết bắt kịp.”
“Tôi vô cùng sợ, lo lắng anh ấy sẽ làm gì đó với tôi như những kẻ biến thái mất trí trong phim.”
“Nhưng điều tôi không nghĩ tới là Lưu Triết chạy đến khi cách tôi khoảng ba, bốn mét thì dừng lại.”
“Anh ấy kể cho tôi nghe câu chuyện của chính anh ấy với giọng điệu bất lực và đau đớn.”
“Bảy năm trước, vợ của anh ấy bị tai nạn xe cộ, từ đó về sau anh ấy trở nên không giống người bình thường. Dường như anh ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của những thứ đó, thậm chí còn có thể nghe thấy vợ mình gọi tên mình vào sáng sớm.”
Lưu Nhàn Nhàn nhìn bàn tay bị nóng đỏ, giọng nói hơi khàn khàn: “Tôi bị cảm động vì sự si tình của anh ấy, người như vậy không nên bị thế giới xa lánh, cho nên tôi đồng ý sẽ giữ bí mật này cho anh ấy.”
“Hắn ta lợi dụng sự thiện lương của cô, theo như tôi được biết thì Lưu Triết vốn chưa hề kết hôn, chuyện hắn ta kể với cô là chuyện xảy ra trên người anh rể của hắn ta.” Trần Ca đè xuống cái chuông trên bàn, để phục vụ đến giúp đỡ Lưu Nhàn Nhàn xử lý vết bỏng trên tay.
“Tôi biết, sau này tôi mới biết được.” Chờ sau khi người phục vụ rời đi, Lưu Nhàn Nhàn mới mở miệng: “Sau khi ở chung với nhau một thời gian dài, tôi cũng phát hiện trên người Lưu Triết có một số điểm kỳ lạ, nói ví dụ như mỗi thứ tư anh ấy đều phải đi xuống nhà xác dưới đất một chuyến.”
“Mỗi thứ tư đều đi xuống nhà xác?” Trần Ca uống ngụm nước trà, thứ tư chính là ngày tụ hội của Hiệp hội kể chuyện lạ.
“Đúng, không ai biết anh ấy đi xuống nhà xác làm gì. Tôi cũng đã từng hỏi anh ấy, nhưng mỗi lần tôi hỏi anh ấy đều nổi giận, nói anh ấy cũng không muốn đi, tất cả đều là bị bắt buộc.” Lưu Nhàn Nhàn cầm điện thoại của mình ra, mở một đoạn ghi âm: “Tôi cũng không rõ tại sao anh ấy phải tức giận như vậy, đây là đoạn ghi âm tôi lén ghi lại một lần cãi vã của chúng tôi.”
Trần Ca đeo tai nghe lên nghe một lúc, trong giọng nói của Lưu Triết ngoại trừ tức giận còn có một chút khẩn trương và sợ hãi, hình như hắn ta đang sợ thứ gì đó: “Trong cuộc sống hằng ngày, hắn ta có gì khác với người thường không?”
Lưu Nhàn Nhàn ngồi nghĩ một lúc: “Trong tủ quần áo của Lưu Triết luôn thoang thoảng cái mùi formalin, trong thức ăn anh ấy làm cũng có vị formalin rất nhạt, cái mùi này giống như đã ngấm sâu vào người anh ấy, cho nên bình thường lúc ra khỏi nhà anh ấy đều phải xịt rất nhiều nước hoa.”
Cô có hơi do dự, ngay sau đó lại nói ra một chuyện còn đáng sợ hơn: “Lưu Triết không học ngành y nhưng trong máy tính của anh ấy lại có rất nhiều thông tin về giải phẫu và tử vong học, sở thích của anh ấy cũng rất đặc biệt, cũng có thể nói là hơi biến thái. Anh ấy thích tìm kiếm những thứ kích thích, càng kinh khủng và kích thích thì anh ấy càng cảm thấy vui vẻ.”
Môi cố nặn ra một nụ cười, Lưu Nhàn Nhàn nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng của mình: “Tôi biến thành như thế này cũng là vì anh ấy, anh ấy nói với tôi rằng trên thế giới này có rất nhiều điều kinh khủng nằm ngoài nhận thức của con người, nhưng mà chỉ cần tôi mỉm cười khi phải đối mặt với những điều khủng khiếp đó, chúng sẽ không làm tổn thương tôi.”
“Cho nên cô đang cố gắng huấn luyện bản thân sao?”
“Lưu Triết đối xử rất tốt với tôi, mua cho tôi rất nhiều thứ, rất quan tâm chăm sóc tôi. Từ nhỏ tôi đã không có cha, anh ấy mang đến cho tôi một cảm giác rất đặc biệt. Khi đó có thể nói là tôi bị trúng tà, cảm giác bản thân có thể làm tất cả mọi chuyện vì anh ấy.”
Trần Ca cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào câu chuyện của Lưu Triết, anh bỏ qua đề tài này: “Về chuyện anh rể của Lưu Triết, cô biết được bao nhiêu?”
“Không rõ ràng lắm.” Lưu Nhàn Nhàn lắc đầu: “Anh ấy luôn tránh tôi mỗi khi anh ấy nghe điện thoại, có vẻ anh ấy hơi sợ anh rể của mình. Đúng rồi, có lần Lưu Triết không biết tại sao lại cãi nhau với anh rể, lúc đó Lưu Triết gần như đã khóc lóc và cầu xin anh rể của mình, nói rằng anh ấy không bao giờ muốn đi vào con đường màu đỏ đó nữa.”
“Vậy anh rể của hắn ta nói gì?” Đường đi vào nhà xác dưới đất được chia thành ba loại theo chức năng, Lý Chính mới nói với Trần Ca lúc trước.
“Giọng nói của anh rể anh ấy rất nhỏ, tôi nghe cũng không rõ, hình như nói là sau khi đi vào đường hầm màu đỏ đó, chỉ cần không tạo ra bất kỳ âm thanh nào là sẽ ổn.”
“Không được tạo ra bất kỳ âm thanh nào trong đường hầm màu đỏ, được, tôi biết rồi.” Trần Ca yên lặng gật đầu, trong lúc vô tình Lưu Nhàn Nhàn đã tiết lộ cho anh một tin tức vô cùng quan trọng.
Sau khi hỏi thêm một số câu hỏi nữa, xác định không còn bỏ sót điều gì, Trần Ca mới đưa Lưu Nhàn Nhàn trở về Học viện Pháp y. Lúc gần đi anh có dặn dò cô mấy câu, mấy ngày gần đây nên thành thật ở im trong trường học, tuyệt đối không đi đến nơi ít người.
Trần Ca gọi taxi đi về Khu Nội Trú Số Ba, trong lúc ngồi trên xe anh đã sắp xếp tất cả thông tin vào điện thoại của mình, mọi việc anh làm bây giờ đều là chuẩn bị cho công cuộc tiến công chiếm đóng nhà xác dưới đất ở Học viện Pháp y Cửu Giang.
Vào lúc gần 11 giờ tối, Trần Ca đi đến Khu Nội Trú Số Ba, lần này anh mang tất cả ma quỷ có trong nhà ma đến, cũng không sợ nhân cách chính của Môn Nam sẽ gây bất lợi cho anh.
Thanh toán tiền xe xong, Trần Ca nhảy qua tường rào, đi thẳng đến Khu Nội Trú Số Ba.
Mấy tuần lễ không đến, Khu Nội Trú Số Ba cũng không thay đổi quá nhiều.
Trần Ca xé rách tờ giấy niêm phong trên cửa xuống, đẩy cửa sắt của khu nội trú ra, đi đến bên ngoài phòng bệnh số 3.
Trước đây nhân cách chính của Môn Nam từng nói vào lúc 0 giờ mỗi đêm, cánh cửa máu của Khu Nội Trú Số Ba sẽ mở ra trong 1 phút. Nếu Trần Ca muốn tìm thấy cậu ta, chỉ cần đến vào thời gian này là được.
Đứng chờ ở bên ngoài phòng bệnh số 3, thời gian chậm rãi trôi qua, Trần Ca cũng cảm thấy lo lắng hơn, đây là lần đầu tiên anh chủ động bước vào thế giới đằng sau cánh cửa.
Lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, tim đập nhanh hơn, Trần Ca đứng ở cửa phòng bệnh số 3. Khi vết máu đầu tiên bắt đầu xuất hiện, anh lặng lẽ nhấn vào công tắc của máy cát-sét mini.