Chương 409: Sao cậu phải khách sáo với tôi như vậy
Máu tươi từ từ chảy ra khỏi khe cửa và nhuộm đỏ toàn bộ cánh cửa, Trần Ca cầm búa của bác sĩ nát sọ bằng một tay, tay còn lại đẩy cánh cửa máu ra.
Thế giới trước mắt trở nên mờ mịt, cơ thể bị bao phủ trong màn sương đỏ như máu, lúc đi vào có cảm giác chất lỏng đặc sệt dính vào người.
Trần Ca vung vẩy búa của bác sĩ nát sọ, khẽ hít một cái, mùi máu tươi thoang thoảng xộc thẳng vào trong mũi khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
“Mỗi lần bước vào thế giới đằng sau cánh cửa, không hiểu sao mình đều cảm thấy hoảng sợ, cảm giác như có vật gì đó sâu thẳm trong thế giới này đang gọi mình.”
Trần Ca để Hứa Âm đi phía sau anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thế giới đằng sau cánh cửa chắc cũng có ảnh hưởng đến lệ quỷ áo đỏ, nơi này chứa đầy những cảm xúc tiêu cực và là nơi tích tụ tất cả sự tuyệt vọng trên thế giới, càng ở đây lâu, chỉ sợ oán hận sẽ càng tăng thêm, khó mà giải thoát được.”
Mang theo Hứa Âm, Trần Ca cũng đỡ lo lắng hơn. Anh đẩy cửa từng phòng bệnh nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng nhân cách chính của Môn Nam.
“Đã chạy đi đâu rồi?” Trần Ca đi tới cuối hành lang, nhìn thấy mấy chữ Phòng Trị Liệu Sốc Điện: “Lần trước khi mình đi đến đây, nơi này chính là nơi mình gặp được Môn Nam.”
Anh đẩy cánh cửa Phòng Trị Liệu Sốc Điện ra, rất nhiều dụng cụ đỏ như máu được chất đống trên chiếc giường lạnh lẽo, dây trên những dụng cụ đó được nối với đầu của một ông lão.
Trần Ca nhìn một lúc, phát hiện người này nhìn rất quen, ông lão này chính là viện trưởng của Khu Nội Trú Số Ba, bởi vì bản thân mắc bệnh nan y nên mới hợp tác với bệnh nhân đi vào thế giới sau cánh cửa để ám sát Môn Nam.
“Từ lần trước gặp mặt đến giờ vẫn khỏe chứ, lão viện trưởng.” Trần Ca rất nhiệt tình đi đến, bộ dạng giống như gặp người quen vậy.
Ông lão rõ ràng đã tiều tụy rất nhiều, ông ta trông vô cùng yếu ớt, nhưng dù ở trong tình huống như vậy, khi nghe được giọng nói của Trần Ca thì ông ta vẫn mở mắt ngay lập tức.
“Cậu...”
Ông ta thấy Trần Ca, cũng nhớ tới nữ quỷ áo đỏ điên cuồng không gì sánh được kia, những lời muốn nói lại không thể nói ra được.
“Làm sao? Ông có ý kiến gì khi gặp tôi sao?” Trần Ca ngồi cạnh đầu giường của ông lão, giọng nói nhẹ nhàng, có cảm giác như đang sang thăm nhà hàng xóm.
Ông lão nhìn Trần Ca ngồi sát bên cạnh mình, con ngươi chuyển động giống như là đang suy nghĩ.
Nhưng rất nhanh ông ta đã nhìn thấy Hứa Âm đi ngay phía sau Trần Ca.
“Lại một áo đỏ nữa sao?”
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào ông lão, sự ác độc trong đôi mắt của Hứa Âm không che giấu chút nào, như thể chỉ cần Trần Ca ra lệnh, anh ta sẽ xé nát tất cả các mục tiêu cùng một lúc.
Ông lão gạt đi những suy nghĩ tồi tệ, bất lực nhìn hai anh chàng giống như kẻ cướp đang đứng trong phòng, giọng nói càng trở nên yếu ớt hơn: “Hai người đến đây làm gì?”
“Nhân cách chính của Môn Nam ở đâu? Tôi muốn tìm cậu ta để hỏi một số chuyện.” Trần Ca cũng không lo lắng ông viện trưởng này sẽ giở trò, mặc dù ông già này có nhiều âm mưu, nhưng nếu thật sự nói về sức mạnh thì cũng chỉ là nỗi sỉ nhục của áo đỏ mà thôi.
“Bây giờ có lẽ nó đang ở tầng bốn, cửa sổ trên đó bị nứt, nó đang sửa chữa lại.” Tốc độ nói chuyện của ông lão rất nhanh, giống như là muốn đuổi Hứa Âm và Trần Ca đi thật nhanh vậy.
“Ông biết hậu quả khi lừa dối tôi rồi đấy.” Trong lòng Trần Ca biết rõ xác suất ông lão lừa anh là không lớn, nhưng anh vẫn phải cẩn thận.
“Tôi lừa cậu làm gì?” Vẻ mặt ông lão như đưa đám, ông ta luôn cảm thấy Trần Ca đang cố ý gây sự, muốn tìm một lý do để danh chính ngôn thuận diệt trừ ông ta.
“Coi như ông biết điều.”
Trần Ca mang Hứa Âm rời khỏi Phòng Trị Liệu Sốc Điện, đi qua hành lang màu đỏ, vượt qua đám bệnh nhân lang thang, hướng đến tầng bốn.
Ngay khi bước ra khỏi hành lang, Trần Ca nhận thấy có gì đó không ổn, trên tầng bốn sương mù dày đặc, mùi máu tanh trong không khí cũng hơi cay mũi.
“Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Người của Hiệp hội kể chuyện lạ đến?” Trần Ca cẩn thận đẩy cửa phòng bệnh ở hai bên hàng lang, ngay khi sắp đi đến cuối hành lang, anh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé bước ra từ một phòng bệnh nào đó.
Chiếc áo khoác nhỏ từng giọt máu tươi trái ngược hoàn toàn với gương mặt non nớt của cậu ta, cơ thể cậu ta được bao quanh bởi màn sương màu máu, như thể cậu ta là nguồn gốc của sương mù màu máu ở đây.
“Trần Ca?” Sương mù từ từ tản đi, Môn Nam ngửa đầu nhìn Trần Ca, lông mày nhíu chặt lại.
Trên thực tế cậu ta cũng không biết tại sao mình lại nhíu mày, chỉ là bản năng khiến cậu ta cảm thấy người này rất là phiền phức.
“Viện trưởng ở tầng dưới nói cậu đang ở đây, cho nên tôi đến đây nhìn một chút.” Trần Ca liếc nhìn vào căn phòng mà Môn Nam vừa mới đi ra, hình như cửa sổ ở căn phòng đó không thể đóng lại được.
“Có việc gì cứ việc nói thẳng.” Tuy rằng Môn Nam trông chỉ như một đứa trẻ nhưng chỉ số thông minh của cậu ta vượt xa người thường, cậu ta là một thiên tài, chỉ tiếc là phải lớn lên ở một bệnh viện tâm thần, thế giới quan khác hẳn với người bình thường.
“Sao cậu phải khách sáo với tôi như vậy?” Trần Ca dẫn Hứa Âm đến gần Môn Nam: “Cậu không có người thân nào ở Cửu Giang, với tư cách là người bạn duy nhất của cậu, tôi đến thăm cậu một chút không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Trần Ca dừng lại bên cạnh Môn Nam, anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta.
“Tôi với anh không phải là bạn bè, tôi không có bạn bè, cũng không cần có.” Môn Nam lui về phía sau mấy bước, hình như có hơi kiêng dè Trần Ca: “Là vì lệ quỷ phía sau nên anh mới đến tìm tôi đúng không? Ngực anh ta còn thiếu một chút là có thể thăng cấp làm áo đỏ rồi, anh không tìm được cách nào cho nên mới đến tìm tôi.”
Trần Ca còn chưa mở miệng, đối phương đã đoán được toàn bộ.
Môn Nam lại lui về phía sau mấy bước nữa, vẫn duy trì khoảng cách với Trần Ca: “Có rất ít lệ quỷ bình thường có khả năng trở thành áo đỏ, loại lệ quỷ này khi còn sống thường có mối hận thù rất sâu sắc, rất hung dữ và ham muốn giết người cũng rất nặng. Chúng nó là những kẻ điên nguy hiểm nhất, không thể kiểm soát được.”
“Không phải cậu cũng là lệ quỷ áo đỏ sao? Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy cậu hoàn toàn không phù hợp với tình huống kể trên nhỉ?” Trần Ca nhìn nhân cách đang lẩn trốn của Môn Nam, anh cảm thấy hình như đối phương đang sợ mình.
“Tôi đang nói về lệ quỷ có tiềm năng trở thành áo đỏ như anh ta, một người đã mở “cửa” như tôi, sau khi chết sẽ trực tiếp trở thành lệ quỷ áo đỏ.” Môn Nam thuận miệng nói cho anh một bí mật rất lớn.
“Thì ra là còn có cách giải thích này, thế chẳng phải là mỗi một cánh cửa đều đại diện cho một lệ quỷ áo đỏ sao?” Trần Ca đứng lên, anh có dự cảm đêm nay có thể moi ra được rất nhiều tin tức có ích từ trên người nhân cách chính của Môn Nam.
“Tôi không biết cánh cửa được sinh ra như thế nào, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng phía sau mỗi cánh cửa đều có ít nhất một lệ quỷ áo đỏ.” Môn Nam nhìn Hứa Âm đứng đằng sau Trần Ca: “Đối với một lệ quỷ giống như anh ta, chỉ có hai cách có thể nhanh chóng thăng cấp lên áo đỏ. Một là để anh ta thành chủ sở hữu của một cánh cửa nào đó, hai là để anh ta nuốt chửng một lệ quỷ áo đỏ hoàn chỉnh.”
“Hai cách này đều khó quá.” Trần Ca lắc đầu, cả hai phương pháp này anh đều không làm được.
Trong nhà ma của anh có một cánh cửa, nhưng mà thứ trốn đằng sau cánh cửa đó là gì đến chính anh cũng không biết, cũng không dám tùy tiện đi vào tìm kiếm.
Nuốt chửng một lệ quỷ áo đỏ hoàn chỉnh còn khó hơn, toàn bộ Cửu Giang ngoại trừ Hiệp hội kể chuyện lạ kia thì lệ quỷ áo đỏ mà anh biết chỉ có ba con: nữ quỷ nhảy giếng ở thôn Hoạt Quan, cô gái áo đỏ trong đường hầm và Môn Nam.
Ba lệ quỷ này con sau còn hung ác hơn con trước, Môn Nam bé nhỏ nhìn có vẻ nhỏ yếu nhất nhưng cũng là người có tâm địa gian xảo nhất, lúc này cậu ta cố ý nói ra phương pháp đó, rất có thể là đang thử thăm dò Trần Ca.