Chương 410: Trái tim của lệ quỷ
“Còn có cách nào khác hay không? Hứa Âm chỉ còn lại có đúng vị trí trái tim là chưa bị nhuộm đỏ, đây có phải là một tình huống đặc biệt hay không?”
Trong toàn bộ quá trình Trần Ca nói chuyện, Môn Nam vẫn nhìn chằm chằm vào anh, sau khi xác định Trần Ca không sinh ra ý định giết mình thì vẻ mặt cậu ta mới dịu đi nhiều.
“Vẫn còn một cách, nhưng nó rắc rối hơn hai phương pháp đầu tiên nhiều.” Môn Nam chỉ cao hơn đầu gối của Trần Ca một chút nhưng giọng nói của cậu ta lại giống như của người lớn: “Lệ quỷ bình thường cần phải ám lên một món đồ nào đó để bảo đảm mình sẽ không bị tiêu tán theo thời gian, nhưng lệ quỷ áo đỏ không phải lo lắng gì về chuyện này. Lý do cơ bản cho sự khác biệt này là do chúng đã có một trái tim.”
“Trái tim?”
“Tạm thời có thể được gọi là trái tim.” Môn Nam hơi xúc động: “Hoặc tức giận, hoặc thù hận, hoặc oán độc, khi một cảm xúc nào đó đạt đến cực điểm, nó sẽ trở thành trái tim của lệ quỷ. Trái tim này sẽ hỗ trợ nó tách khỏi vật nó đang ám lên, tồn tại vĩnh viễn trên thế giới. Lệ quỷ phía sau anh đã nuốt rất nhiều ma quỷ nhưng anh ta vẫn chưa tìm thấy “trái tim” của chính mình, nếu anh ta có thể tìm thấy “trái tim” của mình thì anh ta có thể dễ dàng thăng cấp lên áo đỏ.”
Cậu ta liếc nhìn Hứa Âm, trên khuôn mặt non nớt hiện lên một chút mờ mịt: “Lệ quỷ phía sau anh tồn tại rất nhiều cảm xúc lộn xộn, có tuyệt vọng, có đau khổ, không cam lòng, còn có một loại khát vọng mà tôi không thể giải thích nổi, nhiều loại cảm xúc như vậy đan xen trong cùng một linh hồn, điều này rất hiếm, điều này cũng trở thành trở ngại lớn nhất trong việc thăng cấp lên áo đỏ của anh ta.”
Nghe Môn Nam nói như vậy, Trần Ca mới phát hiện Hứa Âm thật sự không giống với lệ quỷ bình thường, lệ quỷ này rất nghe lời anh, nói gì nghe nấy không yêu cầu bất kỳ sự báo đáp nào.
Khi ở khu chung cư Phương Hoa Uyển, lúc Hứa Âm ở trong trạng thái cơ thể sắp bị xé nát, anh ta vẫn dám dùng một cánh tay để ngăn cản áo đỏ của Hiệp hội kể chuyện lạ. Có đôi khi Trần Ca cũng tự hỏi tại sao Hứa Âm phải làm đến mức độ như vậy? Chỉ là bởi vì muốn cứu mạng anh sao?
Hứa Âm giống như đang ép buộc bản thân phải tin tưởng từng câu nói của Trần Ca, anh ta tin tưởng Trần Ca vô điều kiện, giống như đang muốn chứng minh cái gì đó.
Trần Ca còn nhớ rõ lần đầu tiên mình nhìn thấy Hứa Âm, lúc đó so với những ma quỷ bình thường thì Hứa Âm chỉ mạnh mẽ hơn một chút, đến cả bóng quỷ cao gầy ở Hiệp hội kể chuyện lạ cũng đánh không lại. Nhưng ngay cả khi sức mạnh của anh ta yếu nhất thì chỉ cần Trần Ca ra lệnh, anh ta vẫn sẽ lao ra bất chấp hậu quả, cảm giác giống như đang đi tìm cái chết vậy.
“Càng cảm thấy đau đớn thì sức lực lại càng mạnh mẽ, có lẽ là do mình vẫn luôn đánh giá thấp Hứa Âm.” Trần Ca cảm thấy mình cần phải tâm sự với Hứa Âm một chút, nhưng không phải là ở chỗ này. Nhân cách chính của Môn Nam rất thông minh, trước khi cậu ta gia nhập vào nhà ma, Trần Ca không muốn để lộ quá nhiều con át chủ bài trước mặt cậu.
“Càng nhiều cảm xúc thuần khiết càng dễ trở thành lệ quỷ áo đỏ, tương tự như vậy, khi một cảm xúc tiêu cực nào đó đạt đến cực điểm, anh ta rất có khả năng trở thành một người đẩy cửa.” Môn Nam cảm thấy tối nay mình đã nói quá nhiều rồi, cậu ta phẩy tay với Trần Ca: “Tôi vẫn còn việc phải làm, không tiễn anh được, hẹn gặp lại.”
“Thật vất vả tôi mới đến đây một lần, thái độ của cậu lạnh lùng quá đi. Nói như thế nào thì tôi cũng đã từng cứu cậu một mạng.” Trần Ca dẫn Hứa Âm tới gần Môn Nam.
“Anh muốn làm gì?” Môn Nam cảnh giác ngay lập tức.
“Đừng lo lắng, tôi chỉ muốn so sánh thôi.” Trần Ca chỉ chỉ cái bóng của mình: “Trong cái bóng của tôi còn có một lệ quỷ áo đỏ, cậu có thể nhìn ra cô ấy thăng cấp thành áo đỏ kiểu gì không?”
Trần Ca rất tò mò với Trương Nhã, bởi vì không có Trương Nhã mà chỉ số hù dọa của cảnh tượng Trường Dân lập Tây Thành giảm bớt một sao.
Bởi vậy có thể thấy được, trước khi Trương Nhã nuốt chửng ông viện trưởng cùng mấy lệ quỷ áo đỏ trong Hiệp hội kể chuyện lạ cũng đã có thể một mình chống đỡ nổi một cảnh tượng ba sao.
Môn Nam nhìn chằm chằm vào cái bóng của Trần Ca một lúc lâu, sắc mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng tệ: “Tôi cảm nhận được một bầu không khí rất quen thuộc từ lệ quỷ áo đỏ trong cái bóng của anh, cô ấy hẳn là giống tôi, đều đã đẩy một cánh cửa khi còn sống.”
“Trương Nhã cũng là người đẩy cửa?” Trần Ca nhớ lại những việc mà Trương Nhã trải qua khi còn sống, lắc đầu: “Hình như nơi cô ấy sống không có cánh cửa nào.”
Nghe xong lời Trần Ca nói, sắc mặt Môn Nam càng trở nên khó coi hơn, cơ thể cậu ta từ từ lui vào trong màn sương máu: “Cảm giác của tôi không bao giờ sai, nếu như cô ấy không phải người đẩy cửa thì chắc chắn trước đây cô ấy đã từng nuốt chửng một người đẩy cửa!”
Cơ thể từ từ biến mất, Môn Nam phát hiện mình càng ngày càng sợ Trần Ca, chắc chắn cái con người ấy chính là một tổ quái vật di động.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng sinh ra ý tưởng quái quỷ nào với tôi, người đẩy cửa có thể phát huy 200% sức mạnh ở thế giới đằng sau cánh cửa.” Môn Nam suy nghĩ một lúc, hình như nghĩ ngay cả khi sức mạnh của cậu ta tăng gấp đôi thì cũng không phải là đối thủ của Trương Nhã, nên rất nhanh đã đổi sang một giọng điệu khác: “Cánh cửa trong Khu Nội Trú Số Ba này đã bị mấy kẻ điên trong này tàn phá, nếu tôi không có ở đây, không ai trông nom nó, hậu quả sẽ khó mà lường được.”
Trần Ca vẫn cảm thấy rất tò mò với thế giới phía sau cửa, anh lại hỏi Môn Nam một câu nữa: “Gặp phải hậu quả gì? Quái vật bên trong cửa sẽ chạy đến hiện thực sao?”
“Anh đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản rồi, trong thế giới đỏ như máu ấy chứa đầy những cảm xúc và ký ức tiêu cực bị người còn sống vứt bỏ, nếu cánh cửa không đóng chặt, những thứ này sẽ từ từ thâm nhập vào thế giới thực. Khi lỗ hổng ngày càng lớn hơn, một thứ gì đó rất đáng sợ sẽ xuất hiện.” Môn Nam dẫn Trần Ca sang phòng bên cạnh, cậu ta đi đến cạnh cái cửa sổ không thể đóng lại, trên khung cửa sổ có những tơ máu vẽ thành mặt người: “Tôi không thể đề cập đến tên của bọn nó trong thế giới bên trong cánh cửa, anh chỉ cần biết rằng chúng không giống với những lệ quỷ thông thường.”
Môn Nam gạt tơ máu ở trên khung cửa sổ xuống, không ngờ bên trên vết máu lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người sống.
Cậu ta đưa tơ máu cho Trần Ca, hình như muốn nói với Trần Ca cái gì đó.
Anh đưa tay nhận tơ máu, ngay khi đầu ngón tay chạm vào tơ máu ấy, một đoạn trí nhớ tuyệt vọng đau khổ đâm thẳng vào đầu anh, chủ nhân của đoạn trí nhớ này có khuôn mặt giống hệt tơ máu trên khung cửa sổ, hắn bị truy đuổi, sau đó bị giết chết một cách dã man.
“Mỗi một sợi tơ máu đều mà một đoạn trí nhớ rất tàn nhẫn.” Môn Nam ghé mặt lên trên bệ cửa sổ nhìn ra phía ngoài: “Và đây là một thế giới đầy máu.”
Môn Nam rất muốn nói cho Trần Ca một điều gì đó nhưng cậu ta không dám nói tỉ mỉ, Trần Ca nghe cũng không hiểu cho lắm, chỉ có thể nhớ kỹ những lời mà Môn Nam nói trước.
Trần Ca vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi Môn Nam nhưng tiếc là đối phương không có sự kiên nhẫn này, rất nhanh đã đẩy Trần Ca ra khỏi cánh cửa máu.
Hình như mỗi lần mở cửa đều sẽ ảnh hưởng đến Môn Nam, khiến cậu ta bước vào trạng thái suy yếu trong thời gian ngắn. Trần Ca ghi nhớ điều này, anh nghĩ đây chắc là một nhược điểm của “người đẩy cửa”.
Rời khỏi Khu Nội Trú Số Ba, Trần Ca đi dọc theo đường lớn một lúc lâu, mãi cho đến quá nửa đêm mới gặp được người cho đi nhờ.
Sau khi đối phương đưa anh đến một nơi gần thành phố, Trần Ca lại bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến Trường Trung học Mộ Dương.