Chương 411: Thiện và ác
“Hơn 2 giờ sáng, thời gian vẫn còn kịp.”
Trần Ca cầm điện thoại ra để lướt xem các tin tức đã ghi trên đó, anh đang tự hỏi mình phải hoàn thành nhiệm vụ ở nhà xác dưới lòng đất này như thế nào.
Hành khách vội vã muốn đến ngôi trường bỏ hoang ở ngoại ô vào đêm khuya, tài xế ngồi ở ghế lái chịu áp lực rất lớn, liên tục lau mồ hôi, anh ta im lặng theo dõi nhất cử nhất động của Trần Ca qua gương chiếu hậu.
Bị người khác nhìn chằm chằm như thế, cho dù là Trần Ca cũng cảm thấy không thoải mái. Anh nghi ngờ rằng nếu mình cứ tiếp tục làm như vậy, chẳng mấy chốc sẽ nằm trong danh sách đen của công ty taxi Cửu Giang.
“Xem ra mình cũng nên nghĩ đến việc mua một cái xe, nhưng mà mình vẫn chưa có bằng lái, thôi quên đi, cứ đợi đến khi mình tìm được một lệ quỷ biết lái xe rồi tính tiếp.”
Trong đầu Trần Ca hiện lên tài xế xe tải của công ty chuyển nhà ở vùng ngoại ô phía đông, anh cảm thấy hắn ta khá phù hợp.
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở nhà xác dưới lòng đất, mình phải đến vùng ngoại ô phía đông nhìn thử xem, nếu như tài xế kia đồng ý gia nhập nhà ma, mình sẽ phải tiết kiệm tiền để mua xe.”
Trên mặt không nhịn được mà nở một nụ cười, Trần Ca cảm thấy bản thân lại phát hiện được một nhân viên rất có tiềm năng.
2 giờ 40 phút sáng, Trần Ca đi đến Trường Trung học Mộ Dương, anh chui vào rừng cây lộn xộn, đi một lúc đã nhìn thấy trường học ẩn trong đêm tối.
“Nơi này chỉ là cảnh tượng kinh dị hai sao thôi, nhưng sao mình lại cảm thấy nó còn âm u hơn cả Khu Nội Trú Số Ba nhỉ?”
Trần Ca kéo khóa của ba lô, anh đến để mời ông hiệu trưởng về giúp đỡ mình, cũng không định dọa ông ấy sợ, nhưng nếu không cầm búa của bác sĩ nát sọ thì anh luôn cảm thấy không yên tâm.
Trần Ca cầm lấy cán búa, bấm nút khởi động trên máy cát-sét mini, đi vào trong trường học bị bỏ hoang.
“Hiệu trưởng đã từng xuất hiện trong phòng học cuối cùng.”
Kẻ giết người trong vụ án giấu xác trong giếng đã bị bắt, sau khi cảnh sát rút khỏi thì cũng không có ai đến đây trong một khoảng thời gian dài.
Cỏ dại mọc đầy sân trường, Trường Trung học Mộ Dương lại trở về hình dạng ban đầu.
Trần Ca đi bộ trên hành lang bị cháy, đi vào tòa nhà dạy học. Anh đẩy cửa phòng học cuối cùng ra, nhìn vào trong phòng.
Từng dãy bàn được xếp gọn gàng, Trần Ca ngồi vào bàn học ở giữa lớp giống như lần đầu tiên anh đến đây.
Các ký tự lạ được viết trên bảng đen, các yêu cầu lạ được khắc trên mặt bàn, cửa sổ nhẹ nhàng lay động, gió đêm thổi vào trong phòng từ khe vỡ của cửa sổ thủy tinh.
Cảnh tượng giống nhau nhưng suy nghĩ trong đầu Trần Ca lại khác hẳn với lần trước.
“Ông hiệu trưởng có thể trốn ở chỗ nào được nhỉ?”
Trần Ca không có ác ý với hiệu trưởng, chỉ muốn giúp ông ấy đoàn tụ với đám học sinh kia thôi.
Anh suy nghĩ trong chốc lát, lấy bút bi từ trong ba lô ra.
Anh ngồi ở chính giữa phòng học, chơi trò Bút Tiên.
“Bút Tiên, Bút Tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người, người có thể nói cho tôi biết hiệu trưởng đầu tiên của Trường Trung học Mộ Dương này bây giờ đang ở đâu không?”
Cây bút bi bị quấn đầy băng keo trong đang đứng ở trên bàn, do dự viết ra hai chữ: “Văn phòng.”
Nhìn thấy hai chữ đó, Trần Ca nhẹ nhàng gật đầu, anh cảm thấy Bút Tiên đã bắt đầu sinh ra lòng trung thành đối với nhà ma, thậm chí nó còn cảm thấy hơi vinh dự, điều này làm cho anh rất vui mừng.
Trần Ca đứng dậy rời khỏi phòng học cuối cùng, đi vào tòa nhà văn phòng, anh lần lượt kiểm tra từng phòng một, cuối cùng cũng tìm thấy văn phòng hiệu trưởng nằm ở cuối hành lang.
Để tạo ra ấn tượng tốt với hiệu trưởng, Trần Ca gõ cửa phòng năm lần. Sau khi xác định không có ai đáp lại, anh mới dùng búa của bác sĩ nát sọ đập hỏng khóa cửa.
Phá cửa đi vào, Trần Ca phát hiện trong phòng trống rỗng.
“Trường Trung học Mộ Dương là do hiệu trưởng tự tay gây dựng lên, hẳn là ông ấy sẽ không rời khỏi đây.”
Có lẽ là do thời cơ chưa tới, hoặc có lẽ hiệu trưởng đang lo lắng đến những thứ khác, cho nên ông ấy mới không hiện thân.
“Khi còn sống hiệu trưởng là một người hiền lành, sau khi chết lại quay về Trường Trung học Mộ Dương có lẽ là do không yên tâm về hơn hai mươi học sinh của ông ấy, nhưng hiện tại đám học sinh ấy đã được mình chăm sóc rồi, liệu có phải ông ấy đã buông bỏ chấp niệm rồi tan biến hoàn toàn không nhỉ?”
Trần Ca suy nghĩ một chút, cũng không phải là không có khả năng này.
Anh đóng cửa phòng, đi vào trong phòng.
Văn phòng hiệu trưởng vô cùng đơn sơ, ngoại trừ bàn làm việc, ghế dựa và một cái giá sách thì không còn gì nữa.
“Bút Tiên bảo mình đến văn phòng chắc chắn là còn có nguyên nhân khác, chẳng lẽ ông hiệu trưởng biết rõ mình sẽ không bỏ qua cho ông ấy? Đoán trước được mình sẽ đến đây sao?”
Trong đầu Trần Ca hiện lên hình ảnh ông lão béo, nhưng không rõ lắm.
Anh đi đến chỗ bàn làm việc, tiện tay kéo mấy ngăn bàn ra nhìn một chút, đếm từ trên xuống dưới, trong ngăn kéo thứ nhất có để một vài tờ giấy chứng nhận của cuộc thi cấp thành phố.
Các giáo viên ở Trường Trung học Mộ Dương rất kém nên kết quả học tập của học sinh cũng không tốt, thông thường khi họ tham gia vào các cuộc thi khác nhau được tổ chức trong thành phố, họ đều đứng ở vị trí cuối cùng, những tờ giấy chứng nhận cũng có rất ít, nhưng chúng đều được hiệu trưởng giữ lại rất cẩn thận.
“Hiệu trưởng thật sự rất muốn điều hành ngôi trường này thật tốt, nhưng đáng tiếc, chỉ bằng một mình ông ấy thì không đủ.”
Trần Ca lại mở ngăn kéo thứ hai ra, trong đó có đầy những lá thư cảm ơn, phần lớn là do học sinh viết, chúng cảm ơn những nhà hảo tâm đã quyên tiền cho chúng.
“Mấy thứ này mà ông ấy cũng giữ lại.”
Trần Ca lật xem một lúc lâu cũng không tìm được thứ gì có ích, anh kéo ngăn kéo cuối cùng ra.
Bên trong có một cái kính lão cùng mấy quyển sổ sách rất dày.
“Thống kê những nhà hảo tâm sao?”
Trần Ca mở quyển sổ ra, sau khi nhìn thấy tên người ở hàng đầu tiên thì anh thấy hơi ngạc nhiên.
“Bác sĩ Cao của Trung tâm nghiên cứu bệnh tâm lý Cửu Giang?”
Để chắc chắn bác sĩ Cao này chính là cái người mà mình biết, Trần Ca còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm một lúc lâu.
“Không sai, người này chính là cha của Cao Nhữ Tuyết.”
Lật quyển sổ, bác sĩ Cao đứng đầu trong danh sách những người quyên tiền, điều này khiến cho Trần Ca phải thay đổi cách nhìn của mình về bác sĩ Cao một lần nữa.
Phía sau quyển sổ còn ghi tên vài doanh nghiệp quyên tiền cho trường, mỗi lần bọn họ làm từ thiện đều gióng trống khua chiêng, thông báo cho bên truyền thông, hận không thể để cho toàn thế giới biết đến, nhưng số tiền quyên góp trên thực tế còn không nhiều bằng một mình bác sĩ Cao.
Yên lặng quyên góp cho trường học, cũng không nói gì, bác sĩ Cao làm chuyện này hình như chỉ vì muốn làm việc thiện mà thôi.
“Người như vậy có thể là hội trưởng của Hiệp hội kể chuyện lạ sao?”
Trần Ca đứng ở bên cạnh bàn, nếu như bác sĩ Cao thật sự là hội trưởng của Hiệp hội kể chuyện lạ, vậy thì ông ấy chính là người phức tạp nhất mà Trần Ca từng gặp.
“Một mặt thì quyên góp cho trường học, chữa trị cho người bệnh, còn mặt khác thì lại giết người một cách bừa bãi, dẫn đường cho ma quỷ đằng sau cánh cửa, rốt cuộc thì ông ấy muốn làm cái gì chứ?”
Không ai có thể đoán được suy nghĩ của bác sĩ Cao, dường như nhà tâm lý học giỏi nhất Cửu Giang này luôn chôn chặt lòng của mình.
Cuối cùng của quyển sổ chính là lời nhắn đến bọn nhỏ do chính bác sĩ Cao viết, tất cả đều được hiệu trưởng giữ lại.
Ở phía cuối quyển sổ, Trần Ca có thể nhìn thấy một tấm ảnh được kẹp trong đó.
Những người trên ảnh nhìn không rõ lắm, nhưng liếc mắt vẫn có thể nhận ra người trong hình chính là bác sĩ Cao.
Ông đứng với một người đàn ông trẻ khác, bao quanh hai người họ là một đám trẻ con và còn có một người phụ nữ nhút nhát đang đứng cách hai người không xa.
Gương mặt của người phụ nữ đó rất mờ và không rõ lắm, nhưng nhìn theo dáng người thì cô ấy rất giống với người phụ nữ kỳ lạ mà Trần Ca đã gặp ở Học viện Pháp y Cửu Giang.