Chương 412: Cảm giác như đã từng quen biết (1)
“Người phụ nữ kia chính là vợ của bác sĩ Cao sao?”
Trong hình chỉ có một người phụ nữ có khuôn mặt rất nhạt nhòa, Trần Ca dời mắt, ánh mắt của anh ngừng lại ở một người khác.
Có hai người trẻ tuổi đứng ở giữa, một người là bác sĩ Cao, người còn lại nhìn hơi quen mắt.
“Hình như người đứng cạnh bác sĩ Cao là bác sĩ Trần ở viện mồ côi Cửu Giang.”
Đêm xảy ra chuyện ở thôn Hoạt Quan, Giang Linh, Phạm Úc và bác sĩ Trần cùng biến mất, lúc đó cảnh sát còn nghi ngờ rằng bác sĩ Trần bắt cóc Giang Linh và Phạm Úc.
“Bác sĩ Trần và bác sĩ Cao là bạn bè, hình như bọn họ từng làm việc với nhau ở trung tâm nghiên cứu bệnh tâm lý Cửu Giang.”
Nhìn bức ảnh trong tay, Trần Ca ngồi xuống ghế ở trong phòng, thật sự hiệu trưởng đã đem đến cho anh một tin vui.
Tấm ảnh này xuất hiện đã giải đáp vấn đề mà Trần Ca tìm câu trả lời rất lâu rồi nhưng vẫn chưa giải được.
“Những giây phút cuối khi làm nhiệm vụ ở thôn Hoạt Quan, người phụ nữ họ Chu đã từng nói có một người đi vào từ bên ngoài đánh nhau kịch liệt với số mười. Cũng vì người kia đến nên số mười mới không đi cùng Ngô Phi vào trong cửa máu.”
Trần Ca nhớ lại những lời người phụ nữ họ Chu miêu tả về người đến từ bên ngoài này, đối phương mặc áo khoác trắng, hình như là một bác sĩ, xung quanh có một đám trẻ con vây quanh.
Có thể xuất hiện vào thời gian và địa điểm đó, kết hợp với những miêu tả của người phụ nữ họ Chu thì chỉ có bác sĩ Trần mà thôi.
“Xem ra vị bác sĩ Trần này cũng chẳng đơn giản, nhưng tại sao ông ta lại đánh nhau với bác sĩ Cao? Từ bức ảnh này có thể thấy bọn họ là bạn bè mới đúng chứ.”
Bác sĩ Cao và bác sĩ Trần là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau. Một người là người khéo léo, có thể giải quyết tốt bất cứ chuyện gì. Người kia thì có vẻ không sống được trong bệnh viện lớn, vì thế mới tới viện mồ côi để làm bác sĩ tâm lý cho trẻ em.
“Bức thư của ông viện trưởng trong ngăn kéo có nhắc tới bác sĩ Trần. Vị bác sĩ Trần kia không phải chỉ cha mình mà là chỉ bác sĩ Trần ở viện mồ côi Cửu Giang. Nhưng sao lá thư của ông viện trưởng lại muốn gửi tới Trạm nghiên cứu sán lá máu Lâm Giang? Bác sĩ Trần từng làm việc ở Trạm nghiên cứu sán lá máu sao? Không phải ông ấy là bác sĩ tâm lý à?”
“Ban đầu ông viện trưởng gửi thư từ qua lại với bác sĩ Trần nhưng vì sao cuối cùng bệnh nhân của Khu Nội Trú Số Ba lại theo phe bác sĩ Cao? Lẽ nào cũng do Khu Nội Trú Số Ba mà bác sĩ Cao và bác sĩ Trần xảy ra mâu thuẫn? Tại sao hai người này lại xảy ra mâu thuẫn trong chuyện liên quan tới cửa?”
Trần Ca rất muốn đi hỏi ông viện trưởng chỉ còn lại cái đầu nọ, đáng tiếc cánh cửa Khu Nội Trú Số Ba chỉ xuất hiện vào lúc 12 giờ đêm thôi.
Một khi bỏ lỡ, trong vòng hai mươi bốn tiếng không thể nào đi vào được.
“Cha mẹ mình từng lưu lại tin tức về Khu Nội Trú Số Ba, giám đốc La cũng từng nói trước khi mất tích họ đã đề cập tới Khu Nội Trú Số Ba. Trong toàn bộ việc này, cha mẹ mình đóng vai trò là nhân vật gì?”
Trần Ca vẫn luôn tìm kiếm tin tức liên quan tới cha mẹ mình, anh luôn cảm thấy bác sĩ Trần và bác sĩ Cao biết gì đó.
Rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Trần Ca đi một lượt khắp Trường Trung học Mộ Dương, anh muốn trực tiếp cảm ơn hiệu trưởng nhưng đối phương không có ý lộ diện.
“Ông ấy có thể trốn ở đâu nhỉ?”
Trần Ca tiếc nuối rời khỏi Trường Trung học Mộ Dương.
Trời sắp sáng, Trần Ca trở lại nhà ma, vừa vào cửa thì điện thoại di động màu đen rung lên một cái.
Anh lấy điện thoại di động ra, mở thông báo mới ra xem. Hóa ra cảnh tượng Căn Phòng Của Người Vợ đã được xây dựng xong.
“Cảnh tượng có chỉ số hù dọa một sao không có tác dụng lớn với mình.” Trên nguyên tắc có trách nhiệm với du khách, Trần Ca đeo ba lô đi vào cảnh tượng dưới tầng hầm.
Lấy cầu thang làm trung tâm thì bên trái là cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương, bên phải là Khu Nội Trú Số Ba, phía trước là Thôn Hoạt Quan, phía sau là cảnh tượng một sao Căn Phòng Của Người Vợ mới xuất hiện.
“Quy mô nhà ma của mình đã gần đầy rồi. Đợi khi nhà xác dưới đất mở khóa, nhà ma của mình cũng phải tiếp tục mở rộng lần thứ ba.”
Lần xây dựng thêm thứ ba là một ngưỡng cửa. Sau khi xây dựng thêm thành công, nhà ma của Trần Ca chính thức thăng cấp thành Mê Cung Run Rẩy!
Cụ thể sẽ thêm công năng nào, xảy ra biến hóa như thế nào, Trần Ca cũng không rõ lắm. Anh chỉ mới xem phần giới thiệu ở điện thoại di động màu đen, nói rằng sau khi thăng cấp anh sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng.
Đứng trong con đường xuống tầng hầm, Trần Ca liếc nhìn cảnh tượng mới xuất hiện, đây là một căn phòng độc lập.
Anh đẩy cửa phòng ra, bố cục bên trong phòng gần giống với căn phòng số 3004, chẳng qua trên tường, tủ bát và bàn trà... khắp nơi đều có vết máu, đánh mạnh vào thị giác của người nhìn.
“Căn Phòng Của Người Vợ, chắc là tái hiện lại hiện trường tử vong của chị gái Mã Dĩnh.”
Vẻ mặt của Trần Ca không thể hiện sự khó chịu nào, anh cầm búa của bác sĩ nát sọ lục soát từng chi tiết trong phòng, dần dần anh cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ. Trong phòng có bày rất nhiều tác phẩm nghệ thuật không trọn vẹn, chỉ cần đi vào trong, những tác phẩm nghệ thuật này như đang nhìn về phía Trần Ca.
Trần Ca gọi đám lão Chu ra, để bọn họ cảm nhận một lượt, phản ứng của ba lệ quỷ này rất kỳ lạ.
Bọn họ nói chắc chắn trong phòng có một lệ quỷ đang trốn nhưng không biết đối phương núp ở chỗ nào. Họ chỉ có thể loáng thoáng cảm nhận được hơi thở của đối phương, dường như lệ quỷ kia còn đang ngủ say.
Lúc nghe được trong căn phòng này có cất giấu một lệ quỷ, ánh mắt Trần Ca thoáng sáng lên. Khi anh đẩy cửa phòng ngủ ra, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên kỳ quái.
Giữa phòng có buộc một sợi dây thừng dài, ở khe hở của cửa tủ lộ ra một cái ga giường nhuốm máu, trên giường có một cái chăn rũ xuống, trên mặt đất có một vài vết máu rải rác. Quan trọng nhất là trên đầu giường có đặt một pho tượng rất xấu.
“Căn phòng này giống hệt căn phòng trong video của Mã Dĩnh.”
Trần Ca đi tới bên giường, nhìn chằm chằm pho tượng kia một lúc lâu. Anh nhẹ nhàng nâng cằm của pho tượng, nói ra một câu nói mà mấy ngày trước anh từng nói: “Mày có thể kiểm tra từng câu nói kế tiếp của tao là thật hay giả, có đúng không?
Không sai một chữ nào, ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi quá nhiều.
Nghe được giọng nói của anh, dường như trong pho tượng có gì đó sống lại. Hơi thở trên người nó khác hẳn lúc vừa rồi, giống như một người vừa mới tỉnh dậy sau giấc mộng vậy.
Trên khuôn mặt xấu xí như lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, ngay sau đó hai hàng nước mắt máu chảy từ trong mắt pho tượng ra.
“Thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Trần Ca biết linh hồn của chị gái Mã Dĩnh đang ẩn nấp trong pho tượng này, anh cũng không muốn làm khó đối phương: “Sau này nơi đây chính là nhà mới của cô, yên tâm đi, chuyện của cô tôi đã nghe rồi. Sau này tôi sẽ coi cô như người nhà.”
Ngón tay của anh khẽ lướt qua gương mặt của pho tượng, Trần Ca giúp pho tượng lau khô dòng nước mắt máu, động tác của anh rất dịu dàng: “Hung thủ giết hại cô đã bị luật pháp trừng trị, cô cần gì có thể nói với tôi.”
Nước mắt máu của pho tượng không ngừng chảy, không biết do kích động hay do sợ hãi.
“Tôi luôn cảm thấy giữa chúng ta có một hiểu lầm nho nhỏ. Thật ra tôi không phải loại người như cô nghĩ.” Trần Ca biết dục tốc bất đạt, nhưng anh tin mình có thể thay đổi cái nhìn phiến diện của lệ quỷ trong pho tượng, chẳng phải Bút Tiên chính là một ví dụ tốt nhất đấy ư?
“Ba người hãy khuyên nhủ cô ấy, tôi đi ra bên ngoài xem trước.” Trần Ca ra hiệu bằng ánh mắt với đám lão Chu, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.
Anh đóng cửa phòng lại, đứng ngoài cửa, trong phòng truyền ra giọng nói của nhóm lão Chu.
“Sau này chúng ta chính là đồng nghiệp với nhau, nói ra có lẽ cô không tin nhưng những ngày ở trong nhà ma này là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi.”
“Ông chủ của chúng ta nhìn có vẻ rất hung dữ nhưng thật ra là một người hiền lành. Cậu ta cực kỳ tôn trọng chúng ta, cũng rất hiểu chúng ta.”
“Về sau cô sẽ từ từ thích nơi này thôi, nơi này có rất nhiều loại ma quỷ, không ai giống ai cả, mỗi người đều có năng lực đặc thù của bản thân, tính cách cũng rất thật thà, giản dị.”