Chương 421: Năm lối đi
Trước đấy pho tượng có liên quan đến Hiệp hội kể chuyện lạ, có điều bây giờ nó đã là quỷ của Trần Ca.
Anh vội vã chạy vào trong cảnh tượng dưới lòng đất, đẩy mở cánh cửa của cảnh tượng một sao Căn Phòng Của Người Vợ.
Pho tượng xấu xí đứng bên giường, đôi mắt vô thần kia nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó của căn phòng, không ai biết rốt cuộc nó đã trải qua những gì.
“Bọn lão Chu làm thế nào để khuyên được nó vậy? Sao cứ có cảm giác tiều tụy đi rất nhiều ấy nhỉ?”
Trần Ca đi tới bên cạnh pho tượng, lấy quyển truyện tranh của Diêm Đại Niên ra: “Hung thủ giết chết cô đã bị tôi tìm thấy, chỉ cần cô bằng lòng trở thành nhân viên của tôi thì cho dù có phải hi sinh tính mạng, tôi cũng sẽ báo thù giúp cô.”
Pho tượng không hiểu được lời Trần Ca nói, có điều có thể cảm nhận được cơ thể của nó hơi cử động một chút, giống như xuất hiện thay đổi nào đó trong tâm trạng.
“Hung thủ sát hại cô đã trốn vào chỗ sâu trong nhà xác dưới lòng đất, nơi đó cực kì nguy hiểm. Nếu như cô có thể gia nhập vào nhà ma của tôi thì bây giờ tôi sẽ dẫn theo toàn bộ nhân viên đi đòi lại công bằng cho cô.” Trần Ca trang bị đầy đủ, giọng điệu kiên định, có thể nhận ra anh không hề nói đùa mà thật sự chuẩn bị đi vào đó.
Pho tượng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng sau khi nó sử dụng năng lực của mình lại nhận ra lời Trần Ca nói hoàn toàn là thật, không hề lừa gạt nó.
“Tôi sẽ báo thù cho cô, tối nay sẽ đến nhà xác dưới lòng đất bắt hung thủ thật sự đứng sau màn làm hại cô.”
Gương mặt xấu xí của pho tượng nhìn Trần Ca, trong hốc mắt có thể loáng thoáng trông thấy dòng nước mắt máu chảy ra. Lời Trần Ca nói là thật, tối nay anh thật sự chuẩn bị dẫn theo toàn bộ nhân viên cùng đi xuống nhà xác nguy hiểm dưới lòng đất để liều mạng.
“Đi theo tôi đi, cô khá quen thuộc chỗ đó, nếu như cô có thể giúp tôi, tối nay sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Pho tượng có hơi sợ, thực tế nó cũng không muốn phải quay trở lại nhà xác dưới lòng đất. Người ngoài rất khó tưởng tượng được sự đáng sợ của nơi đó, nhưng nó lại không thể từ chối lời đề nghị của Trần Ca.
Người đàn ông trước mặt bằng lòng đặt mình vào nguy hiểm, đi tới nơi đáng sợ như vậy để giúp nó hiểu được nguyện vọng. Điều này khiến cho trái tim lạnh lẽo của nó trào lên một chút ấm áp.
Trần Ca thấy thuyết phục cũng được kha khá, bèn mở quyển truyện tranh của Diêm Đại Niên ra: “Vào đây đi, đến nơi tôi vẫn còn rất nhiều thứ muốn hỏi cô.”
Pho tượng đã ở trong nhà xác dưới lòng đất mấy năm, nó cực kì quen thuộc nơi ấy, đây cũng là một trong số những nguyên nhân Trần Ca nhất định phải dẫn pho tượng theo.
Máu trong mắt ngừng chảy, gương mặt xấu xí của pho tượng chậm rãi thay đổi hình dạng, khuôn mặt tượng trưng cho chân lý dần dần dịu lại. Cuối cùng, một nữ sinh thân cao hơn 1m7 hiện lên phía trước pho tượng.
Nữ sinh này giống Mã Dĩnh ba bốn phần, vô cùng điềm đạm, hình như là do di truyền trong gia tộc nên vóc người bọn họ đều rất cao.
Sau khi nữ sinh rời khỏi pho tượng thì trực tiếp chui vào trong quyển truyện tranh của Diêm Đại Niên. Trên một tờ giấy trắng lại có thêm một pho tượng cô gái.
Pho tượng này đau buồn, khổ sở, tràn đầy phản bội và tuyệt vọng.
“Quỷ pho tượng cũng đồng ý giúp đỡ, xác suất hoàn thành nhiệm vụ tối nay lại tăng lên không ít.” Trần Ca rời khỏi “Căn Phòng Của Người Vợ”, lại đi vào Trường Trung Học Mộ Dương, thu cậu bé bốc ra mùi hôi thối và người đang đứng treo cổ vào quyển truyện tranh.
“Lúc mức độ hoàn thành của nhiệm vụ tập luyện Khu Nội Trú Số Ba vượt qua 90% đã thưởng mình một xấp hồ sơ bệnh án của bệnh nhân tâm thần, trên mỗi tờ bệnh án đều có một linh hồn của kẻ điên, có nên mang theo chúng không nhỉ?”
Những kẻ điên đó vốn chính là thành viên của Hiệp hội kể chuyện lạ, sau khi chết đi, bọn chúng vẫn bị sự điên cuồng chi phối, bình thường Trần Ca cũng không dám sử dụng chúng.
“Mang theo đi, tốt xấu gì cũng coi như là con bài cuối cùng.” Trần Ca suy nghĩ chốc lát, nhét vài tờ bệnh án vào trong ba lô: “Đợi khi hội trưởng Hiệp hội kể chuyện lạ nhìn thấy thành viên của ông ta hoàn toàn đứng ở phía mình, có khi sẽ tức hộc máu.”
Trần Ca cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, thừa kế toàn bộ của cải để lại của Hiệp hội thì thôi đi, lại còn thu nạp nốt “thành viên” cũ.
“Trước đây Hiệp hội kể chuyện lạ làm việc quá điên cuồng, nếu như mình trở thành hội trưởng, chắc chắn phải thay đổi toàn bộ, cho bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận được cứu vớt chân chính.”
Trần Ca đeo ba lô, cầm theo búa của bác sĩ nát sọ. Anh vừa đi ra khỏi nhà ma, cửa lớn còn chưa kịp đóng thì Lý Chính đã gọi điện thoại đến.
“Sau khi bác sĩ Cao mất tích, tâm trạng của Cao Nhữ Tuyết rất bất thường. Hình như cô ấy biết chút gì đó, anh mau tới đây nói chuyện với Cao Nhữ Tuyết, tranh thủ hỏi ra vài thứ gì đấy.”
“Anh Chính, tối nay tôi còn có việc khác, sợ là không ở lại được bao lâu, không thì các anh thử bảo người khác nói chuyện với Cao Nhữ Tuyết xem?”
“Chỉ có thể là anh.” Lý Chính nói rất chắc chắn: “Vào cái hôm cô ấy bị hung thủ vụ án móc mắt để ý tới, chúng tôi mở điện thoại của cô ấy ra, nguyên thời gian cả một ngày cô ấy đều gọi điện cho anh. Tôi không rõ quan hệ giữa hai người là gì, nhưng tôi biết quan hệ của hai người chắc chắn không bình thường. Trần Ca, tôi mong lúc đối mặt với phải trái đúng sai, anh có thể giữ vững nguyên tắc của mình.”
Trần Ca nghe thế mới phát hiện nhóm người Lý Chính chắc là đã hiểu lầm.
Ngày đó điện thoại của Cao Nhữ Tuyết bị quỷ điện thoại khống chế, điện thoại của người khác đều có thể kết nối được, chỉ có điện thoại của mình thì không. Cao Nhữ Tuyết luôn gọi điện cho mình chỉ vì tò mò và lo lắng.
“Được, tôi tới đây.”
Từ trong lời Lý Chính, Trần Ca biết được bây giờ Cao Nhữ Tuyết đang một mình ở trong phòng khám tâm lý của bác sĩ Cao. Cô không dám trở về trường học ở cùng bạn cùng phòng, cũng không đồng ý về lại khu chung cư Tây Hà Hồ.
Đón xe chạy tới phòng khám của bác sĩ Cao, sau khi xuống xe Trần Ca mới phát hiện phòng khám này rất gần Học viện Pháp y Cửu Giang.
Trên phố có cảnh sát chìm để ý Cao Nhữ Tuyết suốt 24 giờ, lúc Trần Ca xuống xe, người đó đã nhận ra anh.
Đối phương ngạc nhiên về trang phục của Trần Ca, ánh mắt dừng lại trên con mèo trắng trong ngực anh rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định tuân theo mệnh lệnh cấp trên, chủ động bắt chuyện với anh.
Cảnh sát chìm nói cho Trần Ca nghe về tình hình gần đây của Cao Nhữ Tuyết, sau đó đưa anh một cái bút ghi âm rồi rời đi.
Khẽ gõ cửa phòng, qua hồi lâu Cao Nhữ Tuyết mới mở cửa.
Hình như tối qua cô không nghỉ ngơi tốt, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, không có một chút tinh thần.
“Trần Ca? Anh tới đây làm gì?”
“Tôi nghe nói gần đây cô rất buồn, có hơi lo lắng cho cô.” Trần Ca đeo cái ba lô to nặng trịch, giọng điệu hơi cứng nhắc. Để tránh lúng túng, hai tay anh bế mèo trắng lên: “Cô có thích mèo không?”
Cái đầu nhỏ xù xù kết hợp với đôi mắt hai màu, mèo trắng mang vẻ mặt ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Trần Ca.
Biểu cảm “đáng yêu” của mèo trắng khiến tâm trạng Cao Nhữ Tuyết tốt lên một chút, cô đưa tay xoa đầu mèo trắng, nhường đường: “Tôi vẫn ổn, vào trong đi, anh có muốn uống gì không?”
Một mình Cao Nhữ Tuyết ở đây đã lâu, cũng muốn nói chuyện với người khác, chỉ là cô không biết nên đi tìm ai.
“Không cần đâu.”
Trần Ca theo Cao Nhữ Tuyết đi vào phòng làm việc của bác sĩ Cao. Thứ được bày nhiều nhất trong phòng chính là sách, đủ các loại sách vở, phần lớn đều là sách ngưng xuất bản không tìm được trên mạng.
“Bác sĩ Cao thích đọc sách đến thế cơ à?”
“Ừm, ông ấy không có sở thích gì, trừ đọc sách thì còn thích sưu tầm mấy tác phẩm nghệ thuật kỳ lạ.” Cao Nhữ Tuyết rót hai ly cà phê, bưng tới.
Trần Ca nhận lấy cà phê, uống một ngụm nhỏ, nói lung tung một lúc mới giả bộ lơ đãng hỏi một câu: “Kể ra chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, nhưng hình như tôi chưa từng nghe thấy cô gọi bác sĩ Cao một tiếng ba, cứ cảm giác hai người có hơi xa cách.”
Bản thân Cao Nhữ Tuyết là loại tính cách lạnh lùng, cô cũng không cố ý nhằm vào ai, có khi chỉ là vì vài chuyện trong quá khứ khiến cho cô trở thành như vậy.
Mà những chuyện cô từng trải qua chính là điều mà lần này Trần Ca muốn làm rõ nhất.
Nghe xong lời Trần Ca nói, Cao Nhữ Tuyết không lập tức đáp lời. Cô nhìn cà phê trong ly, qua một lúc mới nói ra bí mật đã dồn nén sâu trong lòng cô rất lâu.
“Mấy năm trước, có một bệnh nhân xảy ra sự cố ngoài ý muốn trong quá trình trị liệu, bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu. Không biết là do thuốc hay cách chữa trị của cha tôi xảy ra vấn đề, khi người kia mới chữa trị được một nữa đã nổi điên, từ trên ban công nhảy xuống.”
“Lúc đó cha tôi vẫn chưa có phòng khám riêng nên thường chữa trị cho bệnh nhân tại nhà. Nhà của tôi ở tầng tám.”
“Bệnh nhân nhảy lầu, người nhà bệnh nhân chắc chắn không bằng lòng, chúng tôi giải thích, bồi thường, chuyển nhà, nghĩ đủ mọi cách đều không được.”
“Khoảng thời gian ấy cha tôi phải chịu đựng áp lực rất lớn, có điều may là lúc đó ông ấy vẫn có sự ủng hộ của mẹ tôi.”
“Vốn còn tưởng đây chỉ là một thử thách của gia đình tôi, vượt qua là sẽ ổn, nhưng không ai ngờ ảnh hưởng mà chuyện này gây ra lại càng lúc càng lớn.”
“Người nhà bệnh nhân chạy tới bệnh viện muốn đòi công bằng, cha tôi bị chặn ở phòng làm việc, tình hình tiếp tục chuyển biến xấu.”
“Mẹ tôi lo lắng cho cha nên gọi xe đi tới bệnh viện, kết quả trên đường xảy ra tai nạn.”
“Điện thoại không có ai nghe, sau đó cha gặp được mẹ trong bệnh viện, chỉ có điều...”
Hai tay Cao Nhữ Tuyết cầm lấy cái ly, âm thanh rất nhỏ. Cô giống như một con búp bê khắp người chằng chịt vết thương bị vứt bỏ: “Cấp cứu vô dụng, cuối cùng mẹ vẫn rời xa chúng tôi. Khoảng thời gian đó cha tôi luôn khóa kín mình trong phòng, cứ như ông ấy hoàn toàn niêm phong bản thân lại.”
“Ông không muốn nói chuyện với người ngoài, có lúc nửa đêm tôi đi ngang qua ngoài phòng của ông còn có thể nghe thấy ông đang thấp giọng gọi tên của mẹ.”
“Kể từ lúc đó, cha tôi giống như biến thành một người khác.”
“Ông bắt đầu làm một vài chuyện rất bất thường, thường xuyên ra ngoài lúc 12 giờ đêm, trên người trộn lẫn mùi máu tươi và mùi formalin.”
“Thời điểm mẹ tôi chuẩn bị hạ táng, ông lại làm ra một chuyện nghe rợn cả người, ông đi trộm thi thể của mẹ.”
“Chuyện này chỉ có tôi biết, tôi từng hỏi ông nhưng ông lại giống như biến thành một người khác, tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt của ông lúc đó.”
“Tuyệt vọng, đau thương, còn có một loại điên cuồng thiêu rụi tất cả.”
“Thi thể của mẹ không thấy nữa, khoảng một tháng trôi qua, cha tôi mới khôi phục lại bình thường. Ánh mắt của ông sâu sắc, giống như đại dương sâu không thấy đáy, tất cả cảm xúc tiêu cực đều biến mất.”
“Ông trở nên chín chắn hơn so với trước đây, cứ như trên thế giới này không gì có thể ngăn cản được ông.”
“Người khác tưởng là ông bước qua đau thương, lại lần nữa thắp lên hi vọng sống nhưng chỉ có tôi biết, ông đã chôn nỗi đau khổ sâu sắc nhất xuống tận đáy lòng.”
“Ông cư xử càng bình tĩnh, nội tâm lại càng dày vò.”
“Từ đó về sau, cha tôi rất ít xuất hiện vào buổi tối, ban ngày ông đi làm, buổi tối sẽ một thân một mình ra ngoài. Cũng bắt đầu từ khi đó, tôi cảm thấy bản thân chỉ còn một mình.”
Những lời này Cao Nhữ Tuyết nghẹn ở trong lòng rất lâu, đây là lần đầu tiên cô nói với người khác.
Dưới thời điểm quan trọng, Trần Ca cứu cô một mạng, kéo cô lại trên con đường tử vong, cho nên cô rất biết ơn Trần Ca, cũng rất tin tưởng anh.
“Ban ngày đi làm, ban đêm ra ngoài, mỗi ngày còn rất có tinh thần.” Trần Ca cảm thấy tình huống của bác sĩ Cao rất giống chính mình. Anh cân nhắc trong lòng, có khi bác sĩ Cao cũng chịu phải ảnh hưởng của lệ quỷ nên mới biến thành như vậy.
Chuyện cũ của Cao Nhữ Tuyết đã kể xong, cô có hơi mệt mỏi, rúc mình trên sofa.
Trần Ca không làm phiền Cao Nhữ Tuyết nữa. Hình như cô gái trước mắt vẫn chưa nhận ra cha mình đã mất tích, cô vẫn giống như bình thường, một mình trải qua buổi tối, dù sao cha cô cũng sẽ không về.
Trần Ca liếc nhìn thời gian, tìm được cái chăn từ căn phòng bên cạnh rồi đắp lên cho Cao Nhữ Tuyết, sau đó nhẹ chân nhẹ tay ôm mèo trắng rời đi.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, Cao Nhữ Tuyết vốn còn đang ngủ lại từ từ mở mắt.
Cô vuốt tấm chăn trên người, nhìn về cánh cửa phòng đã đóng chặt.
...
Sau khi đi ra từ phòng khám bệnh, Trần Ca chạy bộ tới Học viện Pháp y Cửu Giang. Anh phải đi vào khu trung tâm nhà xác dưới lòng đất trước 12 giờ đêm.
Trên đường, Trần Ca lại gọi cho Lý Chính, báo cáo tình hình của bác sĩ Cao. Sau đó anh không quan tâm đến mấy thứ này nữa, chuẩn bị toàn lực ứng phó, hoàn thành nhiệm vụ tập luyện lần này.
Nhà xác dưới lòng đất khác với cảnh tượng kinh dị ba sao anh gặp trước đây, được giữ gìn hoàn chỉnh, thực lực không hề suy giảm chút nào, cho nên Trần Ca không dám khinh thường.
Anh không đi thẳng vào Học viện Pháp y Cửu Giang qua cổng chính mà lại đi vòng qua cổng phía tây, căn cứ theo bản đồ của Trương Lực cho thấy, cửa vào thật sự của nhà xác dưới lòng đất là ở khu dạy học phía tây.
So với mấy cánh cổng khác của trường học, nơi đây vô cùng quạnh quẽ, xung quanh ngay cả một người bán hàng rong cũng không có.
Trần Ca nhìn chung quanh, sau khi xác định không có ai chú ý, anh tránh camera giám sát tiến thẳng vào trường học.
“Bây giờ là 9 giờ tối, mình còn thời gian 3 tiếng.”
Trong khu dạy học phía tây tuy cũng sáng đèn nhưng rõ ràng thiếu hơi người hơn những khu dạy học khác.
Trần Ca đi trong bụi cỏ ven đường, dính sát vào tường rào trường học. Anh nhớ lại bản đồ trong đầu, chậm rãi tiến đến gần lối vào nhà xác dưới lòng đất.
Giữa mấy khu dạy học, khu dạy học phía tây chiếm diện tích lớn nhất, nơi này có hai tòa nhà thí nghiệm và một số tòa nhà không biết có tác dụng gì, có điều đa số các tòa nhà trong này đều bị đóng chặt, không thể đi vào.
Tiếp tục đi về phía trước, đằng xa hình như có ba người bảo vệ đang đi tuần, khoảng cách giữa bọn họ và Trần Ca rất xa. Cho dù sở hữu Âm Đồng, Trần Ca cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái.
“Sao ba người bảo vệ này cứ dừng mãi ở đây vậy?”
Trên bản đồ đã đánh dấu rõ, lối đi có thể tiến vào nhà xác dưới lòng đất tổng cộng có năm cái, nơi ba người bảo vệ đứng canh chính là cửa chính của nhà xác. Trước đây nhóm Trương Lực dùng chính con đường này để đi vào thi công.
Trong bốn lối đi còn lại có hai lối lần lượt thông vào hai tòa nhà thí nghiệm, một cái thông đến tòa dạy học bỏ hoang, còn một cái là lối thoát hiểm khẩn cấp. Để phòng ngừa dưới đất xảy ra nguy hiểm, lối thoát hiểm khẩn cấp này trực tiếp thông ra ngoài trường.
Bảo vệ ngăn đường vào cửa chính, Trần Ca chỉ có thể đi vào từ lối khác, anh đi vòng qua phòng thí nghiệm bên trái.
Trần Ca đẩy cửa sổ ra, nhảy vào trong phòng, còn chưa đi được bao nhiêu, anh đã nhìn thấy trên cái giá không xa có đặt một bình thủy tinh, trong đó ngâm vật gì tương tự như đầu người.
“Hình như mình từng nghe Lưu Nhàn Nhàn nói về thứ này, lúc cô ấy lén bám theo Lưu Triết đã phát hiện Lưu Triết ở trong phòng thí nghiệm nói chuyện với cái đầu người bên trong bình thủy tinh.”