Chương 472: Mọi người còn muốn qua cửa không?
“Ngồi xổm xuống tại chỗ! Không ai được đi lung tung!”
Thời điểm toàn bộ đèn ốp tường tắt, bóng tối phủ xuống, Dương Thần hét lớn nhắc nhở mọi người.
Lúc này ba biên tập viên vẫn còn đang ở trong nhà kho chưa đi hẳn ra, A Nam và Hổ Nha ở giữa kệ hàng, hai người bọn họ đi phía trước, cũng không nhận ra Vĩ Ba vẫn chưa theo sau.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng tỏa ra từ màn hình máy tính, cơ thể Vĩ Ba nghiêng nghiêng, gương mặt chậm rãi tiến sát tới màn hình.
Theo sự tiếp cận của cô ấy, gương mặt người bên trong màn hình cũng trở nên rõ ràng hơn.
Đường nét màu xanh đậm nhô ra bên ngoài, giống như một thi thể chìm trong nước từ từ nổi lên.
Cô ấy chăm chú nhìn gương mặt trong màn hình, không có tóc, nguyên nhân hình như do phải ngâm trong loại chất lỏng nào đó trong thời gian dài, ngâm đến mức phù thũng trắng bệch.
“Đường nét này...”
Vĩ Ba lấy tờ giấy trắng kia từ trong túi, ghé vào màn hình máy tính, mở tờ giấy ra.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo hạ xuống tờ giấy, đôi mắt Vĩ Ba dần dần trợn to, cô ấy phát hiện đường nét được in trên giấy hoàn toàn khớp với đường nét gương mặt người bên trong màn hình máy tính!
“Đây là mặt người?”
Quay đầu nhìn lại, đèn phía ngoài đã tắt toàn bộ, trong bóng tối, cô ấy nhìn thấy đèn tín hiệu trên máy in lại sáng lên.
Một tờ giấy trắng rơi xuống trước mặt cô.
Lần này trên giấy không còn đường nét mặt người nữa, mà lại viết ba chữ: Quay lại xem!
Hai tay cầm lấy tờ giấy trắng trên đất, Vĩ Ba bị một loại cảm giác sợ hãi mơ hồ vây quanh, cơ thể cô ấy phát rét, tìm không thấy đồng đội của mình, một mình đứng trong bóng tối, cổ cứng ngắc, cô ấy cưỡng ép khống chế chính mình không được quay đầu.
Ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ màn hình máy tính chiếu lên người, cơ thể nhỏ bé của Vĩ Ba không kìm được bắt đầu run lên, con ngươi trong hốc mắt của cô ấy khẽ run rẩy, ánh nhìn nơi khóe mắt không chịu khống chế cứ di chuyển sang bên cạnh.
Màn hình máy tính màu đen giống như mặt nước lăn tăn gợn sóng, thứ ở đáy “nước” đang hướng lên trên.
Vĩ Ba không dám cử động, vẫn duy trì tư thế của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Gợn sóng lan ra, trong màn hình máy tính mà người khác không chú ý tới, một gương mặt xanh lè sưng phù chui ra!
Nhanh quá, căn bản không kịp phản ứng gì, Vĩ Ba chỉ có thể nhìn gương mặt người xông tới, cô ấy muốn hét lên nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.
Hai mắt trợn to, hốc mắt sắp rách tới nơi.
Gương mặt người sưng phù còn đang vươn ra, cổ, cánh tay, nửa người trên.
Cánh tay ướt sũng nước túm lấy cô gái bất lực trước mặt, quái vật kia giống như muốn lôi Vĩ Ba vào trong màn hình máy tính!
“Vừa nãy xảy ra chuyện gì?”
Đèn ốp tường trong lối đi lại sáng lên, A Nam hướng ra bên ngoài hô một tiếng, cậu ta cùng Hổ Nha vội vàng chạy ra ngoài.
Sắc mặt toàn bộ du khách bên ngoài nhà kho đều rất tệ, Lão Chu còn đang thở hồng hộc, giống như bị dọa không nhẹ.
“Nói gì đi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trong lòng A Nam nảy ra dự cảm rất xấu, cậu ta nhìn lướt qua nhân số, cau mày: “Đầu bếp và em trai anh ta mất tích?”
“Là bọn họ tự chạy mất.” Bạch Thu Lâm xoa bả vai, vừa rồi anh ta bị Lão Chu đẩy sang một bên, va vào bức tường.
“Lúc đó hẳn mọi người đều ở bên ngoài, tại sao hai người bọn họ lại đột nhiên nổi điên?” A Nam nhìn chằm chằm Bạch Thu Lâm.
“Vừa rồi đèn ốp tường cứ tắt ngóm từng chiếc một, từ xa đến gần, hình như em trai đầu bếp nhìn thấy có vật gì trong bóng tối đang tiến tới, đầu bếp chạy đến ngã tư kiểm tra, sau đó anh ta như phát điên túm lấy em trai mình chạy mất.” Bạch Thu Lâm nói đúng theo cảnh tượng mình trông thấy, không giấu giếm điều gì.
“Vật trong bóng tối?” Chân mày A Nam nhíu sâu hơn: “Nói cách khác là quái vật trong bóng tối dọa cho đầu bếp sụp đổ, mà con quái vật kia trông như nào, cũng chỉ có người thật sự thấy nó là đầu bếp trông thấy.”
A Nam nói xong câu đó, trái tim của tất cả mọi người đều căng lên, thứ không biết mới là đáng sợ nhất.
Có thể dọa một người đàn ông vạm vỡ cao một mét chín vóc người to lớn đến mức sụp đổ, thứ kia phải đáng sợ đến mức nào? Điều kinh khủng hơn là nó đang ẩn núp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng sẽ đi tìm người tiếp theo.
“Mọi người ở bên ngoài có đụng phải cơ quan gì không?” A Nam một tay khoanh trước ngực, một tay nâng cằm.
“Không có, chúng tôi là bên bị tập kích, không có dấu hiệu nào.” Bạch Thu Lâm nói rất quyết đoán: “Tôi sớm đã bảo với mọi người rằng ngã tư là chỗ nguy hiểm nhất, tuyệt đối đừng dừng lại gần đấy, nhưng mấy người lại không nghe.”
Anh ta thở dài: “Chúng ta luôn luôn nằm dưới sự theo dõi của ông chủ nhà ma, anh ta có thể tìm ra được sơ hở của chúng ta một cách chính xác, chỉ cần phát hiện chỗ có thể lợi dụng sẽ giống như cá ăn thịt người dưới nước, xông lên ra sức cắn xé.”
Sự thật bày ra trước mặt, vài du khách khác cũng không thể phản bác, ba vị biên tập và ba sinh viên y đều có đồng đội của mình, bọn họ là hai đoàn thể nhỏ, cho dù trong lòng công nhận lời Bạch Thu Lâm cũng sẽ không biểu lộ ra.
Thế nhưng Tiểu Lý lại không giống, cậu ta giống với Bạch Thu Lâm, đều là khách lẻ, một thân một mình đi vào nhà ma thử thách cảnh tượng ba sao. Lúc này cậu ta cảm thấy cái người tên Bạch Thu Lâm này rất không tầm thường, bất kể là tư duy logic hay là suy luận phân tích dường như đều trên cơ bản của người bình thường. Thế là cậu ta nảy ra ý tưởng lập nhóm với Bạch Thu Lâm, hai người cạnh nhau cũng dễ chú ý hơn.
“Tôi cảm thấy chúng ta nên lắng nghe ý kiến của mọi người nhiều hơn rồi mới hành động.” Tiểu Lý không công khai thể hiện ủng hộ Bạch Thu Lâm, nhưng cậu ta đang đứng bên cạnh Bạch Thu Lâm, mặt hướng về phía A Nam và Dương Thần nói chuyện, cái này đã thể hiện rất rõ vấn đề.
“Đi vào nhà kho thăm dò là chủ ý của tôi, lần này là tôi sai.” A Nam thẳng thắn xin lỗi những du khách khác, cậu ta cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn: “Về sau trước khi tôi đưa ra quyết định sẽ trao đổi với mọi người nhiều hơn.”
“Không sao.” Bạch Thu Lâm chỉ nơi Phạm Đại Đức và Phạm Thông biến mất: “Bước tiếp theo chúng ta định thế nào?”
“Chúng ta đi tìm bọn họ đi?” Lão Chu rất tốt bụng: “Mười hai người chúng ta ở cạnh nhau còn sợ, hai người bọn họ tự mình thăm dò, e là thật sự sẽ bị dọa cho xảy ra chuyện mất.”
“Cũng được.” Bạch Thu Lâm và A Nam đều không có ý kiến, bọn họ cùng nhìn về phía Dương Thần đang nắm chặt hai tay, đứng ở giữa lối đi: “Ba sinh viên Y các cậu có gì muốn nói không?”
“Tôi không phản đối đi tìm đầu bếp và em trai anh ta, nhưng trước khi đi, mọi người phải nghĩ kĩ một vấn đề.” Dương Thần đảo mắt qua mọi người: “Bây giờ chúng ta đang nắm quyền chủ động, lựa chọn đi con đường nào là ở chúng ta, một khi chúng ta đi tìm hai người họ, chúng ta sẽ hoàn toàn đánh mất thế chủ động, triệt để trở thành món đồ chơi trong tay ông chủ nhà ma, rơi vào trong từng cái bẫy rập anh ta dày công thiết kế.”
“Ý cậu là gì?” Lão Chu có hơi bất mãn.
“Tôi nói rõ ràng lắm rồi, nếu chúng ta muốn vượt qua trò chơi, hay đừng nói vượt qua, chỉ cần cố gắng đi xa hơn một chút.” Dương Thần buông lỏng bàn tay, nhìn về phía con đường ngược lại với con đường đầu bếp rời đi: “Tôi kiến nghị chúng ta tự mình tìm đường.”