Chương 473: Vĩ Ba đừng sợ, chị sẽ ở bên em
Càng là người thông minh, thực chất bên trong lại càng kiêu ngạo. Dương Thần khát khao qua cửa, cho dù chỉ được một lần, cũng là một loại chứng tỏ.
“Tôi không đồng ý.” Lão Chu lên tiếng phản bác đầu tiên: “Lúc đi vào thì bảo mọi người đều là đồng đội, bây giờ xảy ra chuyện lại lập tức đổi sang bộ mặt khác? Cậu không cảm thấy lời mình nói có hơi quá đáng à?”
“Lão Chu...” Đoàn Nguyệt áy náy cười với mọi người, cô khẽ kéo ống tay áo Lão Chu, hình như bình thường Lão Chu là kiểu người xúc động, mang tinh thần chính nghĩa rất mạnh, chuyện như thế này xảy ra thường xuyên, là một người bạn gái, cô cũng quen rồi.
“Tôi cũng cảm thấy không thể mặc kệ không quan tâm hai người họ.” Người nói là Tiểu Lý, bởi vì cậu ta cũng là khách lẻ đi vào một mình, không được tập thể quan tâm, cậu ta lo lắng khi mình xảy ra chuyện có lẽ sẽ đối mặt với kết cục như Phạm Đại Đức: bị vứt bỏ không chút lưu tình.
“Tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình, cụ thể lựa chọn như nào thì thiểu số theo đa số thôi.” Dương Thần giơ tay mình lên: “Tôi cho là nên về chỗ ngã tư, chọn một con đường khác.”
Sau khi cậu ta nói xong, Vương Diễm và Lý Tuyết bên cạnh cùng giơ tay lên.
“Chỉ có ba người, bây giờ ai đồng ý đi tìm đầu bếp và em trai anh ta thì giơ tay.” Lão Chu nói xong giơ tay mình lên đầu tiên, sau đó Đoàn Nguyệt và Tiểu Lý giơ tay, cũng là ba người đồng ý: “Mấy người các cậu đừng làm trễ thời gian, nhanh tỏ thái độ đi.”
“Đi tìm đầu bếp thì không thành vấn đề, nhưng lời của cậu sinh viên Y này cũng có lý.” Bạch Thu Lâm đưa ra đề nghị thứ ba: “Tôi cũng kiến nghị đi tìm đầu bếp, nhưng không thể đi con đường mà đầu bếp vừa đi qua.”
Nói xong anh ta nhìn về phía A Nam: “Mọi người thấy thế nào?”
A Nam vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng nhìn Lão Chu: “Chúng ta là một tập thể, nội bộ xảy ra bất đồng sẽ chỉ làm suy yếu thực lực của chính chúng ta, cho nên tôi cũng chọn đi tìm đầu bếp.”
Cậu ta và Hổ Nha cùng giơ tay.
“5 hơn 3, chuẩn bị xuất phát thôi.” Lúc đang tính toán nhân số, A Nam đột nhiên nhận ra được điều gì, cậu ta nhìn xung quanh: “Đợi đã! Vĩ Ba đâu!”
“Có phải còn ở trong phòng chưa ra không?”
Mấy người quay đầu chạy vào trong nhà kho, vượt qua đống đồ vật lộn xộn dưới đất, xuyên qua những kệ hàng chật ních, bọn họ tìm ở nhà kho mấy lần đều không nhìn thấy bóng dáng Vĩ Ba đâu.
“Người đâu rồi?”
“Mới vừa nãy còn ở sau chúng ta mà!”
Bóng tối bao trùm, số người mất tích không còn là hai, mà đã thành ba!
Sự lạnh lẽo không thể hình dung bò lên cơ thể mỗi người, bọn họ đứng yên tại chỗ, trong lòng đã bắt đầu muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Rõ ràng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nhưng mới đi vào, quân số tiểu đội đã giảm mất một phần tư, thế này còn chơi gì nữa?
“Một người sống sờ sờ đó không thể tan biến vào hư không được, trong phòng này chắc chắn có giấu lối đi bí mật!” A Nam không hề từ bỏ: “Ông chủ nhà ma sẽ không xây dựng những kiến trúc hoàn toàn vô dụng.”
“Có lẽ Vĩ Ba đã phát hiện ra bí mật của căn phòng, khởi động cơ quan nào đó rồi lọt vào trong lối đi bí mật?” Hổ Nha nhớ lại nơi cuối cùng mà Vĩ Ba đứng, cô ấy đi tới bên cạnh máy in, nhìn đèn tín hiệu lập lòe trên đó, ánh mắt lướt xuống, phát hiện vài tờ giấy in trên mặt đất.
“Tôi nhớ hình như lúc trước không có nhiều giấy như này.” Cô ấy ngồi xổm xuống, nhặt hết toàn bộ giấy in lên.
Trên mấy tờ giấy đằng trước đều là một hình vẽ mơ hồ, chỉ có tờ giấy cuối cùng được viết lên ba chữ: Quay lại xem!
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng dưới hoàn cảnh đặc thù lại mang đến cho người ta một cảm giác sợ hãi hoàn toàn khác.
“Xem ra Vĩ Ba quả thực phát hiện ra gì đó, chỉ có điều cô ấy khởi động cơ quan kiểu gì? Cái cơ quan này ở đâu?”
Hổ Nha cầm tờ giấy trắng rơi ra từ trong máy in, nhìn về chiếc máy in: “Có liên quan đến thứ này?”
Cô ngoắc tay về phía sau, vài người hợp sức nhấc cái máy in ra.
Trên bức tường bị máy in che mất, bọn họ nhìn thấy một cái hang lớn, sâu hun hút, không biết thông đến chỗ nào.
Rìa hang vô cùng lởm chởm, giống như bị người dùng tay đào ra từng chút một.
“Vĩ Ba?”
A Nam hướng vào hang hô một tiếng, không có bất kì hồi đáp nào.
“Không được, tôi muốn xác nhận an toàn của Vĩ Ba.” Hổ Nha lấy di động ra bấm số điện thoại của Vĩ Ba, âm báo vang mười mấy tiếng nhưng vẫn không có ai nghe máy: “Lúc đi vào đã bảo rồi, điện thoại nhất định phải mở, giữ liên lạc bất cứ lúc nào, có phải cô ấy xảy ra chuyện gì không?”
“Điện thoại không gọi được? Chúng ta trực tiếp đi vào xem thử đi?” Trong lòng A Nam cũng sốt ruột.
“Đi theo tôi.” Lá gan của Hổ Nha lớn hơn A Nam, cô ấy mở đèn pin trên điện thoại, trực tiếp khom lưng tiến vào hang động.
“Này!” Dương Thần vốn còn muốn nói đừng tùy tiện dùng điện thoại, nhưng trông dáng vẻ Hổ Nha thế này chắc chắn sẽ không nghe lời mình cho nên ngữ điệu khéo léo đi rất nhiều: “Đừng tự ý đưa ra quyết định, không chừng ở bên kia cái lỗ đã có sẵn thứ gì đang đợi chúng ta đấy.”
“Mọi người có thể chọn đường khác, nhưng hai chúng tôi sẽ đi từ đây.” Hổ Nha lo lắng cho sự an toàn của Vĩ Ba, giơ điện thoại lên, cúi lưng về phía trước.
Bên trong hang ẩm ướt, cô ấy đi rất chậm.
“Hết cách rồi, tôi phải nghe chị đại.”
A Nam cũng chui vào theo, còn mấy người đứng bên ngoài đều hơi do dự.
“Chúng ta cũng qua đó đi, không thể tiếp tục tách ra nữa.” Dương Thần khá bất đắc dĩ, cục diện đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế.
“Anh Bạch, chúng ta có đi vào không?” Tiểu Lý muốn giữ mối quan hệ tốt với Bạch Thu Lâm, ôm đùi Bạch Thu Lâm, vì thế nói chuyện rất khách sáo.
“Từ khi Phạm Đại Đức và Phạm Thông mất tích, chúng ta đã rơi vào thế bị động, tình hình về sau sẽ càng lúc càng tệ.” Giọng nói Bạch Thu Lâm không quá lạc quan: “Mọi người không thể tiếp tục chia ra, cũng không thể ở lại cùng một nơi quá lâu, như thế sẽ giúp ông chủ nhà ma có thời gian bố trí, sắp xếp đạo cụ ma quái. Chúng ta nhất định phải nắm thế chủ động mới có cơ hội thoát ra.”
Anh ta nói xong bèn theo sau A Nam đi vào trong hang, Tiểu Lý và Đoàn Nguyệt, lão Chu theo sát phía sau.
Trong nhà kho chỉ còn ba sinh viên Y, thời điểm vừa mới vào Nhà Xác Dưới Lòng Đất bọn họ là người dẫn đội, mới qua có mấy phút đã không còn ai nghe theo lời họ.
“Luôn cảm thấy chỗ nào có vấn đề.” Dương Thần nhìn mấy đội ngũ đã đi vào, cảm thấy có hơi nản.
“Không sao, mỗi ba người chúng ta cũng vẫn có thể qua cửa.” Lý Tuyết an ủi Dương Thần một câu, ba người vốn còn muốn nói gì đó, bên tai bọn họ đột nhiên nghe được tiếng đầu người va chạm.
Quay đầu nhìn lại, đèn ốp tường trong lối đi dường như đang chậm rãi tắt ngấm mà cái đầu người nảy lên nảy xuống kia thì có vẻ đang theo sau bọn họ.
“Kệ đi, rời khỏi đây trước rồi nói.”
Ba sinh viên y chặn hậu, toàn bộ du khách đều chui vào trong hang.
Đi xa mấy mét, trước mắt xuất hiện ánh sáng. Hổ Nha thận trọng ló đầu ra, cuối hang động là ba lối đi được sơn trắng.
“Lại là ngã ba? Vĩ Ba sẽ chọn con đường nào?” Hổ Nha lại bấm số điện thoại của Vĩ Ba nhưng vẫn không có ai nghe: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ấy nghiến răng, vị chủ biên tính tình tốt này đang hơi tức giận.
...
Vĩ Ba cô đơn bất lực, một mình đi trong lối đi hoàn toàn tối đen. Nước mắt vòng quanh hai mắt cô ấy, cô nắm chặt di động của mình, giống như đang gọi điện cho ai đó.
“Chị Hổ Nha, mọi người ở đâu? Em đã đi rất xa rồi mà vẫn không thấy mọi người!”
“Chị nghe thấy tiếng bước chân rồi, em cứ đi tiếp về phía trước.” Trong điện thoại truyền đến tiếng của Hổ Nha.
“Được.” Vĩ Ba run rẩy, chậm chạp di chuyển bước chân, một tay cô ấy vịn tường, cơ thể dần dần biến mất trong bóng tối.
“Tại sao em vẫn không thấy mọi người?”
“Đừng sợ, Vĩ Ba, tiếp tục tiến về phía trước, chị sẽ luôn ở bên em...”