Hệ thống nhà ma

Chương 487: Cô ta, đã đi theo rồi

Chương 487: Cô ta, đã đi theo rồi

“Có phải là do bên ngoài trời mưa, quần áo của hành khách bị ướt sau đó họ lại trực tiếp ngồi ở đây không?” Tiểu Cố đưa tay sờ sờ lưng ghế, không giống như là nước mưa, có cảm giác là lạ, cậu ta cũng không tả nổi: “Hay mình đổi chỗ khác đi.”
Xe buýt chạy rất ổn định, cảnh sắc hai bên lùi nhanh về phía sau, nhưng cậu ta lại không có chút cảm giác xóc nảy nào.
Tiểu Cố đứng lên nhìn xung quanh, hành khách ngồi trên chuyến xe cuối rất ít, tính cả cậu ta thì tổng cộng chỉ có sáu người.
Ba hàng đầu tiên bên trái trống rỗng, có một bà lão ngồi ở hàng thứ tư, bà ấy cứ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dường như có tâm sự gì đó.
Hàng thứ tư bên phải có một người phụ nữ, cô đang cúi đầu chơi điện thoại.
Cô khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất thời thượng, chắc là nhân viên của một công ty gần đây, tăng ca đến tận bây giờ nên phải ngồi chuyến xe cuối để về nhà.
Tiểu Cố một mình ngồi giữa xe buýt, phía sau cậu ta là một người phụ nữ tầm khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, trong lòng ôm một đứa bé khoảng chừng ba bốn tuổi.
Người phụ nữ này dáng người bị biến dạng nghiêm trọng, từ trên xuống dưới đều khá thô, trên mặt còn có những vết rỗ rất lớn, có điều đứa bé trong ngực bà ta lại mi thanh mục tú, nhìn không giống bà ta chút nào.
Lui về phía sau nữa, ở ghế cuối cùng của xe buýt có một học sinh, cậu ta đeo cặp sách, áo khoác bị nước mưa làm ướt, nhìn như mới đi từ lớp bổ túc ra.
“Hiện tại học sinh phải chịu áp lực thật lớn.” Tiểu Cố đang muốn dời mắt thì đột nhiên cậu học sinh ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu ta, chỉ là học sinh đó rất nhanh đã dời tầm mắt.
“Sao mặt của cậu ta nhìn như không có chút máu nào vậy, cơ thể còn đang run nữa, bị bệnh sao?”
Tiểu Cố nhìn qua tất cả hành khách trên xe, cũng không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ.
Cậu ta đổi một chỗ ngồi khác, ngồi vào ghế gần cửa sau xe.
Đóng vai một kẻ giết người trong nhà ma cũng là một việc hao tốn sức lực, cần phải chạy đi chạy lại, đôi khi để tạo ra những bất ngờ còn phải làm theo chỉ dẫn của ông chủ, đi loanh quanh và chạy lên trước khách tham quan bằng những con đường bí mật.
Bị giày vò như vậy cả một ngày, Tiểu Cố cũng rất mệt mỏi.
Cậu ta dựa lưng vào ghế, cơn buồn ngủ kéo đến, mí mắt cũng dần nặng hơn.
Ngay khi Tiểu Cố sắp ngủ thì cái gáy của cậu ta bị một thứ gì đó đụng nhẹ vào.
Quay đầu lại nhìn, cậu ta thấy trên đất có một cục giấy nhỏ: “Là cậu học sinh kia ném sao?”
Tiểu Cố nhặt cục giấy lên, cậu ta nghĩ đó là một trò chơi khăm, nhưng nhớ lại biểu cảm của cậu học sinh lúc nãy, trong lòng Tiểu Cố lại cảm thấy không đúng.
Tiểu Cố cầm tờ giấy, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cậu học sinh đó đang cúi đầu ngồi ở hàng ghế cuối cùng, giống như tờ giấy vừa nãy không liên quan gì đến cậu ta vậy.
Tiểu Cố cũng không mở miệng hỏi mà chỉ mở tờ giấy ở trong tay ra, trên đó có một câu được viết bằng bút lông nhưng rất nguệch ngoạc: Tuyệt đối không được ngủ, cẩn thận xuống trạm.
Lời nhắc nhở rất bình thường, Tiểu Cố biết đối phương cũng có ý tốt, cậu ta thu tờ giấy lại, đi xuống chỗ cậu học sinh ngồi cuối cùng, vừa cười vừa nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, tận trạm cuối cùng tôi mới xuống xe.”
Cậu ta cố gắng hạ thấp giọng nói xuống, nhưng mà bởi vì bên trong xe vốn không có ai mở miệng nói chuyện, vô cùng yên tĩnh nên giọng nói của Tiểu Cố lớn hơn nhiều so với những gì cậu ta tưởng tượng.
Ông tài xế này đang mặc đồng phục của Công ty xe buýt Cửu Giang, áo khoác hơi cũ nát, hầu kết của ông ta đang nhấp nhô, khuôn mặt đầy mồ hôi, giống như đang vô cùng hoảng sợ.
Hai tay nắm chặt tay lái, tài xế cũng giống hệt cậu học sinh, đều tránh ánh mắt của Tiểu Cố.
“Ông ta đang sợ cái gì vậy?” Tiểu Cố hơi nghi hoặc một chút, ban nãy ánh mắt tài xế nhìn cậu ta rất kỳ lạ, giống như đang muốn nói gì đó với Tiểu Cố.
Mưa càng ngày càng lớn, bên trong xe và bên ngoài xe là hai thế giới khác nhau. Tiểu Cố cũng không dám ngủ, cậu ta len lén nhìn những hành khách khác trên xe.
Xe buýt chạy như bay trong đêm mưa, nhanh chóng tới trạm kế tiếp.
Xe buýt số 104 đi vào trạm dừng, sau khi dừng hẳn lại, âm thanh điện tử ấy lại vang lên lần nữa.
“Đinh! Đã đến Bệnh viện Trung ương, hành khách xuống xe xin vui lòng mang theo đồ đạc và xuống bằng cửa sau.”
Cửa trước cửa sau đều mở ra, mưa bên ngoài rơi vào trong xe.
Chỉ một lát sau, một người đàn ông trung niên buộc dây đỏ trên cổ tay đã đi lên xe từ cửa trước, ông mặc áo blouse trắng, có lẽ là bác sĩ ở Bệnh viện Trung ương.
Đứng bên cạnh tài xế, bác sĩ tìm tiền lẻ trong túi, nhưng tìm cả nửa ngày cũng không thấy.
Tài xế thấy bên ngoài mưa to nên cũng không tính toán nhiều với người đó, ý bảo ông lên xe trước, sau đó từ từ rồi tìm.
Cửa trước đã đóng, bác sĩ nắm lấy tay vịn để đi vào phía trong xe, khi đi ngang qua Tiểu Cố thì dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Tiểu Cố.
Tiểu Cố ngồi ở vị trí trước, ngửa đầu nhìn thẳng vào bác sĩ, cậu ta phát hiện vị bác sĩ này có dung mạo rất kinh khủng, lông mày của ông xấu xí, đôi mắt lồi ra khi nhìn người, giống như muốn rơi ra khỏi hốc mắt vậy.
“Xin chào...” Tiểu Cố thật sự bị bác sĩ nhìn đến xấu hổ bèn đứng lên, chuẩn bị trực tiếp xuống xe.
Bác sĩ thấy Tiểu Cố đứng lên thì chủ động lui về phía sau, ngượng ngùng nở nụ cười với Tiểu Cố, ngồi ở ghế bên hành lang và song song với Tiểu Cố.
Bên trong xe rất tối, Tiểu Cố mơ hồ phát hiện lúc nãy khi bác sĩ kia nở nụ cười, hình như trong miệng ông không có răng.
Cậu ta sờ sờ tờ giấy trong túi, không muốn ngồi lâu trên xe nữa nên đi thẳng đến chỗ cửa sau.
“Mình nên thuê xe đi về thôi.” Tiểu Cố cầm lấy tay vịn, vừa đi đến chỗ cửa xe thì cơ thể bỗng cứng đờ lại, khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Trên cái bục của trạm xe phía bên ngoài cửa sau xe buýt có một người phụ nữ mặc áo mưa màu đỏ đang đứng, người phụ nữ đó cúi đầu, tóc cô ta dính vào nhau, che mặt.
“Áo mưa đỏ? Tại sao cô ấy lại ở chỗ này? Đây có phải là trạm dừng lúc nãy đâu!”
Cố Phi Vũ đứng sững sờ ở cửa, âm thanh điện tử lạnh như băng lại một lần nữa vang lên bên trong xe.
“Xe chuẩn bị xuất phát, xin vui lòng ổn định chỗ ngồi. Chào mừng bạn đến với xe buýt bán vé tự động số 104, hành khách lên xe xin hãy di chuyển đến cửa sau, trạm kế tiếp là nhà hàng Hồng Thị.
Cửa sau xe từ từ đóng lại, lúc này Tiểu Cố mới phản ứng kịp: “Tại sao người phụ nữ mặc áo mưa đó lại xuất hiện ở bên ngoài trạm dừng Bệnh viện Trung ương nhỉ? Hình như khoảng cách giữa cô ta và cửa sau xe gần hơn một chút! Cô ta vẫn luôn đi theo mình sao?”
Trán đổ đầy mồ hôi, biểu hiện của Tiểu Cố lúc này gần giống với biểu hiện vừa nãy của tài xế, cậu ta nắm thật chặt tay vịn, không có trở về chỗ ngồi của mình ngay.
“Cậu... Cơ thể của cậu không thoải mái sao?” Giọng nói lạnh lẽo đột nhiên phát ra từ phía sau, vị bác sĩ kia đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Cố.
“Tôi không sao.” Tiểu Cố quay về chỗ ngồi, cậu ta hạ thấp giọng nói xuống: “Ông anh à, ban nãy anh có nhìn thấy ở cửa phía sau có một người phụ nữ, cô ta mặc cái áo mưa màu đỏ không?”
“Áo mưa đỏ?” Bác sĩ lắc đầu: “Có phải cậu nhìn nhầm rồi hay không?”
“Không có khả năng.” Tiểu Cố quay đầu lại, nói với cậu học sinh ngồi hàng ghế cuối: “Vừa nãy cậu có nhìn thấy một người phụ nữ không? Cô ta đứng giữa trạm xe ý!”
Cậu học sinh đó cũng không trả lời câu hỏi của Tiểu Cố, thậm chí đến cả đầu cũng chẳng buồn chuyển động, cậu ta chỉ chuyên tâm nhìn nước mưa bên ngoài cửa sổ, nhưng mà tay vẫn đang lục lọi trong cặp sách, hình như đang tìm thứ gì đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất