Chương 499: Anh cố ý nấu một nồi canh cho em
“Thì ra là như thế.” Tiểu Cố có vẻ hơi mất mát.
“Cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần không làm việc trái với lương tâm, sống một cách quang minh lỗi lạc thì dù có gặp ma, nó cũng phải sợ cậu ba phần.” Trần Ca truyền thụ bí quyết của mình, Tiểu Cố rất tán thành.
“Em hiểu rồi, cảm ơn ông chủ đã chỉ bảo.”
“Sau này cậu sẽ phải học nhiều thứ hơn nữa. Tôi sẽ dẫn cậu đi xem quang cảnh càng đặc sắc hơn.” Bên cạnh Trần Ca không có ai có thể dùng được, rất nhiều chuyện không tiện, sự xuất hiện của Tiểu Cố khiến Trần Ca cảm thấy cơ hội của mình tới rồi. Anh chuẩn bị tự tay bồi dưỡng một nhân viên nhà ma đạt tiêu chuẩn.
“Chuyện xảy ra trên xe buýt đừng nói cho bất kỳ ai biết, bao gồm cả Từ Uyển.” Trần Ca mở cửa nhà ma, dẫn Tiểu Cố vào bên trong: “Đêm nay, cậu đến phòng nghỉ của nhân viên để ngủ đi. Nhớ kỹ, đừng có đi lung tung, càng không nên đi vào trong các cảnh tượng.”
“Ông chủ, thế anh ngủ ở đâu? Hay là chúng ta chịu chật một chút, ngủ chung đi?” Tiểu Cố hơi xấu hổ.
“Cậu đừng để ý tới tôi, lát nữa tôi sẽ đi cùng cậu tới nhà vệ sinh để thay quần áo khác, đi vệ sinh. Sau đó, cậu đừng có ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên trước khi trời sáng.”
“Đi nhà vệ sinh em tự đi được, em có phải là trẻ con đâu.” Tiểu Cố vẫn chưa ý thức được tình cảnh hiện tại của cậu ta. Nói tới mức độ nguy hiểm thì nhà ma ở ngoại ô phía tây đứng đầu trong các cảnh tượng kinh dị ba sao.
“Trong nhà vệ sinh có một số đạo cụ, tôi sợ cậu không cẩn thận đụng phải.” Trần Ca lấy bừa một cái cớ, anh không tiếp tục đề tài này nữa.
Anh tiến vào phòng nghỉ của nhân viên, cầm hai bộ quần áo của mình đưa cho Tiểu Cố một bộ: “Thay quần áo trước đã, đưa quần áo ướt cho tôi là được.”
Sau khi làm xong tất cả, Trần Ca đóng cửa phòng nghỉ của nhân viên lại: “Yên tâm ngủ một giấc đi, sáng mai tôi tới gọi cậu dậy.”
“Được.”
Cửa phòng đóng lại, Tiểu Cố ngồi trên giường, trong lòng rất áy náy.
Mình thì ngủ giường, ông chủ lại ngủ trên sàn nhà. Tình huống này lần đầu tiên cậu ta gặp: “Anh Trần nói năng có vẻ độc mồm nhưng lòng lại mềm như đậu hũ. Mặc dù bình thường anh ấy không nói nhưng mình có thể thấy, anh ấy là người tốt.”
Tiểu Cố xốc chăn mỏng lên, đang định nằm xuống, đột nhiên cậu ta nghe thấy một tiếng mèo kêu, lập tức đứng dậy.
Dưới chăn mỏng lộ ra một con mèo có đôi mắt khác màu, nó lười biếng liếc Tiểu Cố một cái.
Ánh mắt kia dường như đang nói, con gà yếu đuối này chui ở đâu ra vậy?
“Xin chào.” Tiểu Cố nắm lấy chăn mỏng, tủi thân đứng ở bên cạnh giường, phân vân không biết có nên trèo lên không.
Mèo trắng cũng không bắt nạt Tiểu Cố, nó nhẹ nhàng cắn một con búp bê vải rất đáng yêu, vô cùng linh hoạt nhảy lên bàn sách.
Mèo trắng đè vào công tắc điện, phòng nghỉ của nhân viên lại chìm trong bóng tối một lần nữa.
Tiểu Cố ôm chăn mỏng, đứng ngây ngẩn tại chỗ.
“Wao, nó còn biết tự tắt đèn....”
Trần Ca đứng ngoài cửa một lúc, nhìn thấy đèn đã tắt mới yên tâm rời đi.
Anh cũng thay một bộ quần áo mới, sau đó xách cái ba lô bị ướt một nửa tiến vào phòng đạo cụ.
“Tình huống ở khu ngoại ô phía đông khá phức tạp, có khả năng nó có liên quan tới cánh cửa bị mất khống chế ở trấn Lệ Loan. Bác sĩ Cao nói Hiệp hội kể chuyện lạ từng khống chế cánh cửa kia. Bây giờ mình muốn thu được tin tức ở phương diện này, có thể thử bắt tay điều tra từ thành viên của Hiệp hội kể chuyện lạ.”
Trần Ca lục tung lên, tìm được Thư Ủy Nhiệm Của Hội Trưởng và hồ sơ bệnh án của Khu Nội Trú Số Ba. Anh mang những thứ này vào cảnh tượng ở dưới tầng hầm.
Trần Ca đè nút mở của máy cát-sét mini xuống, đẩy cửa phòng học cuối cùng của Trường Trung Học Mộ Dương ra.
Nhóm con rối mặc đồng phục ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, giống như chuẩn bị thi đại học, từng con đều mang vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Đừng có căng thẳng, tôi chỉ muốn cho mọi người gặp một vài người bạn mới thôi.” Trần Ca đứng trên bục giảng, lần đầu tiên giao tiếp với lệ quỷ trong hồ sơ bệnh án, anh thả tất cả linh hồn của những người điên kia ra.
Khi còn sống, bọn họ là những kẻ điên có tâm lý vặn vẹo, sau khi chết oán niệm không tiêu tan, biến thành lệ quỷ.
Gió lạnh trong phòng học thổi vù vù, bàn ghế, cửa sổ vang lên tiếng va đập, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên. Những ánh mắt độc ác lập tức đổ về phía Trần Ca.
“Hứa Âm.”
Máu tươi chảy xuôi, Hứa Âm yên lặng xuất hiện ở bên cạnh Trần Ca. Tất cả tiếng khóc, tiếng kêu gào thảm thiết trong phòng học bị ép xuống trong nháy mắt.
Đợi những tên điên biến thành lệ quỷ kia yên tĩnh lại, Trần Ca lần lượt đi qua bọn họ, những lệ quỷ này thật sự khác với lệ quỷ bình thường. Dù bọn họ bị áo đỏ đè ép nhưng trong đôi mắt họ vẫn lộ ra ánh sáng hiểm ác, không có ý tốt nhìn Trần Ca chằm chằm.
“Không có cách nào để giao lưu sao?” Trần Ca lấy Thư Ủy Nhiệm Của Hội trưởng ra, anh mở bức thư do bác sĩ Cao viết quay về phía lệ quỷ. Khi những lệ quỷ này nhìn thấy chữ viết của bác sĩ Cao, trong đôi mắt của bọn họ hiện lên từng tơ máu màu đỏ thẫm, chỉ trong vài giây đồng hồ, tất cả lệ quỷ đều cúi đầu trước mặt Trần Ca.
“Không có cách nào giao lưu sao? Hay là bọn họ có oán giận gì với mình, không đồng ý nói chuyện với mình?” Là hội trưởng mới của Hiệp hội kể chuyện lạ, Trần Ca vẫn khá có cảm tình với những hội viên cũ này. Anh gọi tất cả nhân viên nhà ma ra, vây quanh những lệ quỷ điên này, bản thân thì đi ra khỏi phòng học.
…
Mưa đã ngớt, Hoàng Linh lái taxi về càng lúc càng gần nhà mình. Nhưng tốc độ lái xe của cô càng ngày càng chậm.
Trong nội tâm cô rất xoắn xuýt, vừa nghĩ tới những điều Trần Ca nói, cô lại cảm thấy sợ hãi: “Đêm nay, rốt cuộc mình có nên về hay không?”
Trước kia không biết nên mới không sợ, bây giờ bản thân Hoàng Linh cũng không biết mình nên tin ai.
Trần Ca nói rất có lý, nhưng dù sao Trần Ca cũng chỉ là người ngoài thôi. Giả Minh lại là chồng của mình, sống với nhau nhiều năm như thế.
Suy đi nghĩ lại, Hoàng Linh vẫn không quyết định dứt khoát được: “Thôi, vẫn không nên trở về, nhưng không trở về thì ở đâu? Ngồi trên xe cả đêm sao? Nhỡ đâu lái xe tỉnh lại thì phải làm sao?”
Xe taxi đi tới cửa khu chung cư, Hoàng Linh còn chưa quyết định được, bỗng nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông che ô, vẻ mặt đầy lo lắng đứng ở đầu hành lang.
“Giả Minh? Anh ấy đang chờ mình sao?”
Áo ngoài đã bị ướt hết, nhìn Giả Minh hơi nhếch nhác.
“Sao giờ em mới trở về?” Giọng nói của Giả Minh hơi tức giận, Hoàng Linh đỗ xe xong, vừa đẩy cửa xe ra, Giả Minh đã đưa ô tới cửa xe: “Vào nhà với anh đi.”
“Em để lại số điện thoại cho lái xe, đợi anh ta tỉnh lại có chuyện gì có thể liên hệ với em.” Hoàng Linh tìm giấy note trên xe taxi, viết mấy dòng cho lái xe.
“Hôm nay rốt cuộc em gặp phải chuyện gì? Sao tài xế lại bị ngất? Có cần đưa tới bệnh viện không?” Giả Minh nhìn lái xe vẫn ngồi ở ghế sau của taxi, sợ xảy ra chuyện gì.
“Bạn em nói anh ta không có gì nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là bị dọa thôi, một lúc nữa sẽ tỉnh lại.”
“Bạn của em? Sau này em đừng có kết giao bạn bè với những tên không đứng đắn kia nữa. Hai tên hôm nay nhìn đã biết không phải người tốt.” Giả Minh che ô, dắt tay Hoàng Linh đi lên tầng.
Cửa phòng mở ra, ánh sáng ấm áp xua tan lạnh lẽo và sự thấp thỏm trong lòng Hoàng Linh.
“Anh đã hâm nóng đồ ăn cho em bảy, tám lần rồi mà mãi vẫn không thấy em về.” Giả Minh chỉ chỉ đồ ăn trên bàn: “Anh còn cố ý nấu cho em một nồi canh.”
“Không cần, em không muốn ăn.” Nhìn thức ăn trên bàn, trong lòng Hoàng Linh hơi cảm động, nhưng nghĩ tới chuyện người trước mắt này có khả năng không phải chồng mình, tất cả sự cảm động đều biến thành một sự sợ hãi không cách nào diễn tả được.
“Được rồi, để anh thu dọn, em tranh thủ thời gian ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.” Giả Minh hơi tức giận, anh ta cố gắng lắm mới kìm nén không nổi giận.
Hoàng Linh trở lại phòng ngủ, cô vẫn không cởi áo ngoài và quần ra, cô quấn một lớp chăn mỏng rồi nằm trực tiếp lên giường.
Trong phòng khách, Giả Minh đang thu dọn đồ ăn, nồi bát va chạm vào nhau kêu leng keng không ngừng. Không biết qua bao lâu, đèn trong phòng khách tắt.
Có người tiến vào phòng ngủ, nằm cạnh Hoàng Linh, hai người nằm cách nhau một khoảng.
Bóng tối bao trùm gian phòng chật hẹp, Hoàng Linh rất buồn ngủ nhưng cô không dám ngủ.
Cô càng nghĩ càng sợ, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Khoảng mười mấy phút sau, Hoàng Linh nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của chồng mình. Sau khi xác định đối phương đã ngủ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi làm cả ngày, rồi lại phải lái xe thời gian dài như vậy, cô không thể trụ nổi nữa.
Hai mắt Hoàng Linh nhắm nghiền, mơ mơ màng màng, cô cũng chẳng biết mình có thiếp đi hay không.
Khoảng 1 - 2 tiếng sau, Hoàng Linh như thấy một cơn ác mộng rất đáng sợ, chồng mình cầm dao phay đứng ở cửa phòng, trong miệng lẩm bẩm dùng cái gì để nấu canh.
Mồ hôi lạnh chảy xuống, cô lắc đầu, sau khi giãy giụa một lúc, bỗng nhiên cô mở choàng mắt ra.
Trong phòng ngủ vẫn đen kịt, vô cùng yên tĩnh, ở cửa phòng cũng không có ai đứng.
“Đáng sợ quá.” Hoàng Linh day day thái dương, cầm điện thoại ở bên cạnh giường, lướt tới số điện thoại của Trần Ca, cô muốn kiểm tra xem thiết lập số 1 đã được cài đặt thành công chưa.
Để phòng người chồng ngủ say ở bên cạnh nhìn thấy, Hoàng Linh trùm kín chăn.
Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình di động chiếu lên mặt, Hoàng Linh mở nhật ký cuộc gọi, ánh mắt tập trung nhìn các cuộc gọi vào đêm nay.
“Đây mới là những cuộc gọi của chồng mình.” Tầm mắt cô dời đi, Hoàng Linh hết sức chăm chú lướt màn hình, xem điện thoại di động. Ngay lúc này, có một ngón tay duỗi ra, ấn vào màn hình di động của cô. Giống như nó chuẩn bị bấm gọi số điện thoại nào đó.
Nhìn thấy một ngón tay đó, Hoàng Linh rùng mình một cái, ngồi bật dậy!
Điện thoại rơi xuống giữa giường, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại di động chiếu rọi gương mặt của người chồng ở bên cạnh.
Khuôn mặt của anh ta rất quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm: “Sao em vẫn chưa ngủ? Có phải đói bụng không?”
“Không có gì.” Hoàng Linh ôm tấm chăn, đứng dậy bật đèn, nhưng kỳ lạ là đèn phòng ngủ không thể bật lên được.
Người chồng đứng thẳng ở trên giường, giọng nói của anh ta rất kỳ lạ, giống như không nghe thấy Hoàng Linh nói gì, tự mình nói ra: “Đói bụng thì đi ăn cơm đi, anh cố ý nấu một nồi canh cho em đấy.”