Hệ thống nhà ma

Chương 508: Chúng tôi là người của đồn cảnh sát Đông Thành

Chương 508: Chúng tôi là người của đồn cảnh sát Đông Thành

“Cậu biết người này sao?” Đội trưởng Nhan thông qua vẻ mặt của Trần Ca mà nhìn ra được một ít gì đó.
“Tối hôm qua mưa như thác đổ, một nhân viên trong nhà ma của cháu bị kẹt trong trạm xe cùng vợ của Giả Minh, cậu ta gọi điện thoại cho cháu xin giúp đỡ, sau đó cháu bắt một chiếc taxi đến đón cậu ta, sẵn tiện đưa vợ của Giả Minh về nhà, cũng bởi vậy mà có gặp mặt Giả Minh một lần.” Tình huống của Giả Minh hơi đặc biệt, liên quan đến chuyến xe 104 cuối cùng, cho nên Trần Ca cũng không kể tỉ mỉ, bèn đổi chủ đề: “Cháu có thể xem thông tin của Giả Minh được không?”
Đội trưởng Nhan đưa điện thoại của mình cho Trần Ca, phía trên không chỉ có ảnh chụp của Giả Minh mà còn có cả một số công việc mà Giả Minh đã làm, cũng như những đánh giá của các công ty đó về anh ta.
“Trước đây Giả Minh đã phải vào đồn cảnh sát vì tranh chấp với khách hàng, vì vậy chúng tôi mới có thông tin của người này trong hệ thống nội bộ.”
Trần Ca nhận điện thoại của đội trưởng Nhan và nhìn vào, Giả Minh năm nay ba mươi tuổi, mười năm trước anh ta đến Cửu Giang, đã làm rất nhiều công việc, nhưng thời gian làm mỗi việc cũng không quá lâu.
Tuy nhiên, lý do nghỉ việc của anh ta không phải vì khả năng hay vấn đề nhân cách kém mà ngược lại, Giả Minh vừa mới đến Cửu Giang, lại là người trung thực yên phận và vô cùng chăm chỉ, điểm thiếu sót duy nhất của người này là anh ta không linh hoạt.
Giả Minh lúc còn trẻ giống như Tiểu Cố khi vừa mới đến Cửu Giang, tính tình chính trực, EQ thấp, thường hay vô tình đắc tội với người khác, rất kém cỏi.
Lần phải vào đồn cảnh sát kia, nói đúng ra thì anh ta không sai tí nào cả. Lúc đó anh ta và vợ đang làm việc ở một công ty bảo hiểm, một khách hàng gặp tai nạn xe cộ, người nhà yêu cầu công ty bảo hiểm bồi thường, nhưng căn cứ vào báo cáo tại hiện trường tai nạn, vị khách đó do say rượu nên mới lao vào hàng rào bảo vệ, làm xe bị hư hỏng. Đối với lái xe say rượu, các công ty bảo hiểm có thể từ chối bồi thường.
Giả Minh tuân thủ nghiêm ngặt các quy định của công ty bảo hiểm nhưng gia đình của khách hàng không hiểu điều đó, ngày nào cũng gọi điện lăng mạ, cuối cùng tìm đến công ty bảo hiểm để đánh nhau với nhân viên trong công ty.
Nhà khách hàng đó có quyền có thế, quản lý đóng cửa không gặp, Giả Minh bị đưa ra làm người chịu tội thay. Sau khi bị nhục nhã và đánh đập, Giả Minh xuất phát từ tự vệ, dùng kéo trên bàn làm khách hàng bị thương.
Lần này đã gây nên chuyện rất lớn, dù vết thương rất nông nhưng người nhà khách hàng lại trực tiếp báo cảnh sát, điều tra người ở hiện trường không có kết quả, cuối cùng Giả Minh bị đưa vào đồn cảnh sát.
Người nhà khách hàng bị thương không nghiêm trọng nhưng bọn họ lại không chịu bỏ qua, công ty bảo hiểm không muốn bồi thường, việc này cứ kéo dài như vậy.
Công ty bảo hiểm và khách hàng xích mích nhưng Giả Minh lại phải chịu khổ khá nhiều.
Để đưa được anh ta ra khỏi đồn cảnh sát, vợ của Giả Minh là Hoàng Linh đã phải chạy vào đồn không ít lần.
Chờ đến khi được ra khỏi đồn cảnh sát, trong cơn tức giận, Giả Minh đã xin nghỉ việc ở công ty bảo hiểm.
Kể từ đó, công việc của Giả Minh giống như đã đi vào một vòng lẩn quẩn, liên tục tìm kiếm công việc và liên tục từ chức, anh ta ghét gặp gỡ người khác và ngày càng không muốn nói chuyện với mọi người.
Phúc đến thì ít mà họa đến thì nhiều, sau này Giả Minh lại gặp tai nạn xe cộ, một chân của anh ta bị thương đến mức đi khập khiễng, bắt đầu từ lúc đó, anh ta ở nhà cả ngày, cũng không muốn đi kiếm việc làm nữa.
Thông tin do cảnh sát cung cấp đã cho Trần Ca một cái nhìn toàn diện hơn về Giả Minh, trước khi anh ta bị quỷ ám, mặc dù Giả Minh sống không như ý nhưng nhân phẩm cũng coi như không tồi, chắc có lẽ cũng không làm được những việc như là mua bán trẻ em.
“Có phải có chỗ nào đó không đúng không? Tại sao người mua lại chọn địa chỉ nhà của Giả Minh chứ?” Trần Ca trả lại điện thoại cho đội trưởng Nhan, cũng không phải là anh muốn biện hộ cho Giả Minh, chỉ là nhìn nó từ góc độ công bằng và khách quan mà thôi: “Đây có phải chỉ là sự trùng hợp không? Vào thời điểm đó, chung cư Minh Dương vẫn chưa hoàn thành và không có ai ở trong tòa nhà, liệu có phải người mua chỉ tùy tiện tìm một nơi để hoàn thành giao dịch thôi không?”
“Khó nói lắm, ngày mai chúng tôi sẽ phái người tiếp tục điều tra đến cùng vụ án này.” Đội trưởng Nhan cất điện thoại, dẫn Trần Ca cùng Lý Chính đi ra ngoài, khi sắp đi đến cửa thì một nhân viên trông coi cầm một bọc kẹo đi về phía phòng đơn giam giữ Mã Phúc.
“Mấy người còn cho tội phạm ăn kẹo sao?” Đây là lần đầu tiên Trần Ca đến trại tạm giam, còn cho rằng đây là quy định ở trại tạm giam.
“Nhìn chúng tôi rảnh rỗi vậy sao?” Nhân viên trông coi thuận miệng nói: “Sau khi Mã Phúc phát bệnh sẽ kêu to là muốn ăn kẹo, nếu không cho ông ta ăn ông ta như kiểu muốn lôi hết da thịt của mình xuống, sau khi chúng tôi nhìn thấy một hai lần, những người trực sau đều đặt một hai gói kẹo trong phòng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
“Ăn kẹo có thể giảm bớt bệnh tình?” Trần Ca suy nghĩ một chút, nghĩ chuyện này cũng có khả năng liên quan đến trải nghiệm đau đớn mà Mã Phúc từng trải qua, có lẽ là những đứa bé đáng thương trong cơ thể ông ta đòi kẹo.
Lại đi về phía trước một bước, điện thoại trong túi Trần Ca bỗng nhiên rung lên: “Hoàng Linh? Tại sao cô ấy lại gọi cho mình vào lúc này?”
“Bạn của cậu sao?” Đội trưởng Nhan cảm thấy cái tên Hoàng Linh này hơi quen tai, hình như ban nãy có nhìn thấy trong tư liệu của Giả Minh.
Trần Ca lắc đầu: “Cô ấy chính là vợ của Giả Minh, người phụ nữ được cháu và nhân viên của cháu đưa về nhà tối qua.”
“Tại sao cô ấy lại gọi điện cho cậu?” Lý Chính cũng hơi tò mò.
“Chắc chỉ vì muốn cảm ơn tôi thôi.” Trần Ca nhận điện thoại trước mặt đội trưởng Nhan và Lý Chính: “Xin chào? Có chuyện gì sao?”
“Cậu chính là Trần Ca đúng không? Có phải là người đã ngồi taxi đi đến ngoại ô phía đông tối qua đúng không?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
“Đúng là tối hôm qua tôi có bắt taxi đi đến vùng ngoại ô phía đông. Làm sao vậy?” Trần Ca cảm thấy giọng nói của người đàn ông này rất xa lạ, không hề có chút ấn tượng nào.
“Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, chúng tôi là người của đồn cảnh sát Đông Thành, mời cậu lập tức đi đến chỗ của chúng tôi một chuyến!” Người đàn ông bên kia điện thoại tràn đầy năng lượng, giọng nói rất lớn, đội trưởng Nhan cùng Lý Chính đứng bên cạnh đều có thể nghe không sót từ nào.
“Anh bảo tôi đi đến đó cũng phải cho tôi một lý do chứ?” Trần Ca cảm thấy không thể hiểu nổi, gần đây mình rất ngoan ngoãn, tại sao lại trêu chọc đến đồn cảnh sát Đông Thành rồi?
“Cậu làm gì còn cần tôi phải nhắc lại sao? Lập tức đến để phối hợp điều tra ngay!”
Trần Ca lên kế hoạch tối nay sẽ đến chung cư Minh Dương ở ngoại ô phía đông để xem thử nên không muốn làm trễ nải thời gian: “Sợ rằng không được rồi, bây giờ tôi đang ở trại tạm giam, đây cũng không phải là nơi tôi muốn tới thì tới muốn đi thì đi.”
“Trại tạm giam?” Cảnh sát phía bên kia điện thoại không ngờ Trần Ca sẽ đưa cho anh ta một câu trả lời như vậy: “Được, vậy cậu nói với người bên cạnh, bảo bọn họ gọi điện cho sở trưởng Vương, mặc kệ thế nào, đêm nay cậu nhất định phải đi đến đây.”
“Sở trưởng của trại tạm giam họ Bạch, không phải họ Vương.” Đội trưởng Nhan đã nghe ra người gọi điện thoại cho Trần Ca là ai rồi. Ông cầm điện thoại của Trần Ca, mở miệng nói: “Điền Lỗi, tôi là lão Nhan ở Chi cục thành phố, hiện tại Trần Ca đang đi cùng với tôi, cậu ta phạm phải lỗi gì vậy?”
“Đội trưởng Nhan?” Người đàn ông phía bên kia điện thoại rõ ràng sửng sốt một chút, giọng nói dịu đi rất nhiều: “Tối hôm qua lúc trời sắp sáng có một tài xế đến báo án, nói mình gặp phải cướp xe, anh ta vốn ở ngoại ô phía tây nhưng khi tỉnh lại đã chạy đến ngoại ô phía đông rồi, hộp đen và camera hành trình của xe đều bị hỏng, chúng tôi nghi ngờ rằng nghi phạm hình sự là một tên tội phạm có IQ cao với nhân cách phản xã hội, sau một hồi thăm hỏi và điều tra, cuối cùng đã tập trung vào Trần Ca.”
“Ở đâu ra nhiều tội phạm có IQ cao như vậy? Chưa điều tra kỹ thì đừng nói lung tung, đây hẳn là một hiểu lầm, đợi lát nữa tôi sẽ đến cùng với cậu ấy.”
Đội trưởng Nhan cúp điện thoại, trả lại điện thoại cho Trần Ca.
“Đội trưởng Nhan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Chính nhỏ giọng hỏi, anh ta có mối quan hệ tương đối tốt với Trần Ca.
“Đồn cảnh sát ở Đông Thành gọi đến.” Biểu cảm của đội trưởng Nhan hơi kỳ lạ, ông nhìn về phía Trần Ca: “Vài ngày trước lão Lý còn phàn nàn với tôi, ông ấy nói làm việc ở đồn cảnh sát Tây Thành quá khó khăn, thật sự muốn được chuyển đến đồn cảnh sát Đông Thành.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất