Chương 558: Cầu thang thiên đường
Cửa lớn rỉ sắt được đóng chặt, Trần Ca gỡ tấm biển “Xin đừng đến gần” xuống và tiến vào trong khu vui chơi thiếu nhi bị bỏ hoang.
Cánh cửa sơn cầu vồng đã bị tróc sơn, đài phun nước không có nước, còn có một chiếc đu quay không thể quay được nữa.
Nơi này đã lâu lắm rồi không có ai tiến vào. Trần Ca đi lại khắp nơi, cuối cùng ngừng ở trước cửa nhà kho.
Nấm mốc mọc đầy phòng, một chiếc áo khoác nhân vật hoạt hình Doraemon cũ nát nằm đó.
“A lô? Anh còn ở đó không?”
Trần Ca vẫn chưa cúp điện thoại, nhưng đến bây giờ, đầu dây bên kia vẫn không có người đáp lại.
Anh đi vào trong nhà kho, cầm trang phục con rối hoạt hình trên mặt đất, tay khác nâng đầu Doraemon lên.
“Tôi sẽ cất quần áo lại cho anh trước, anh nghỉ ngơi một chút đi. Chờ đến trời sáng, tôi lại đánh thức anh.”
Trần Ca tìm cái túi lớn ở bên cạnh nhét trang phục con rối phim hoạt hình vào trong. Khi đang gấp trang phục, anh phát hiện cái túi trong bụng Doraemon có một tấm ảnh chụp.
Hình như là chụp ở bệnh viện, có một người cha trẻ tuổi đang nói gì đó với bác sĩ. Bên cạnh còn có một cậu bé gầy yếu đang trốn sau lưng người cha.
Trần Ca cất tấm ảnh, khi nhìn về phía điện thoại, anh phát hiện điện thoại đã bị cúp máy.
“Mình quên hỏi tên của anh ta rồi.” Trần Ca nhớ lại, phát hiện cho dù là bài báo trên mạng hay là bà chị chủ nhà, chưa ai gọi tên người đàn ông cả.
Anh ta giống như là một người sống trong bộ trang phục hoạt hình. Mọi người cũng chỉ biết có một Doraemon ở trong khu vui chơi được các đứa trẻ yêu thích.
Trần Ca cầm điện thoại, nhìn số điện thoại ở phía trên.
Hai lần gọi điện, hai cuộc đời khác nhau, hai người chết khác nhau.
“Dãy số này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Vì sao mỗi người trước khi chết đều gọi đến số điện thoại này? Lệ quỷ mà mình quay được phải tìm bằng cách nào?”
Trần Ca suy nghĩ nhưng không nghĩ được gì cả. Anh quyết định gọi tiếp.
Một tay cầm theo túi lớn đựng trang phục hoạt hình, tay khác anh dùng để gọi điện thoại.
“Tính theo xác suất thì lệ quỷ lần này quay được chắc hẳn còn lợi hại hơn Diêm Đại Niên và lão Chu.”
Sau khi tiếng “tút tút” vang lên ba bốn lần, cuối cùng cũng có người bắt máy. Có kinh nghiệm của hai lần trước, lúc này Trần Ca hỏi thẳng: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh không?”
Đầu dây bên kia rất ồn, Trần Ca nghe được tiếng của xe lửa chạy.
Sau khi chờ tiếng xe lửa biến mất, đầu dây bên kia yên tĩnh lại, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng của bọn nhỏ ngâm nga gì đó.
“A lô?” Trần Ca cầm theo túi bước ra khỏi khu vui chơi thiếu nhi. Anh gọi xe taxi, nói tài xế tùy ý chạy về phía trước.
Tiếng gió rít truyền ra từ trong điện thoại. Trần Ca không thúc giục đối phương, anh kiên nhẫn chờ đợi. Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng ho khan dữ dội.
“Anh… Không sao chứ? Thân thể anh không thoải mái sao?” Giọng nói của Trần Ca rất ấm áp, cho dù là khi nào cũng có thể tiếp thêm nghị lực cho người khác: “Có cần tôi giúp anh làm việc gì không?”
“Cảm ơn cậu, không cần đâu.” Người đàn ông bên kia điện thoại như bị nhét than vào cổ họng, giọng nói vô cùng khó nghe, khi mở miệng nói sẽ kèm theo cơn ho khan dữ dội.
“Tình trạng của anh thoạt nhìn không tốt cho lắm. Anh đừng ở bên ngoài nữa, mau về nhà đi. Hoặc là anh nói cho tôi biết vị trí của anh, tôi có thể đưa anh đến bệnh viện.” Trần Ca đúc kết từ hai cuộc gọi điện thoại trước, anh toàn chạy đến sau khi đã cúp máy. Lần này anh tranh thủ đi tìm đối phương nhân lúc điện thoại chưa bị cúp.
“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mà đưa đến bệnh viện cũng như không, bệnh của tôi bệnh viện trị không khỏi.” Người đàn ông ho khan hồi lâu mới ngừng lại. Anh ta chậm rãi đi về phía trước, tiếng gió hơi lớn.
“Bệnh viện trị không khỏi sao?”
“Đúng vậy, tôi đã ở bệnh viện lâu lắm rồi, nhưng bệnh của tôi không tốt lên được. Thậm chí tôi cảm giác chúng nó không phải là bệnh mà là một bộ phận trong cơ thể của tôi.”
Trần Ca không hiểu lời của người đàn ông nói cho lắm: “Ông anh à, rốt cuộc anh bị bệnh gì?”
“Ung thư phổi, đã đến thời kỳ cuối rồi.”
Người đàn ông giống như là kể một việc nho nhỏ rất bình thường, nhưng khi nghe xong trái tim Trần Ca lại đập thình thịch: “Vậy tại sao anh còn ở bên ngoài một mình? Người nhà anh đâu rồi? Để tôi đưa anh về, bên ngoài gió lớn lắm.”
“Đúng là hôm nay gió rất lớn.” Người đàn ông thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng. Trạng thái thân thể anh ta vô cùng kém, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã: “Tôi gạt người nhà lén chạy ra bên ngoài.”
Một người bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối gạt người nhà chạy ra bên ngoài, trong đầu Trần Ca nghĩ đến nhân vật chính của hai cuộc điện thoại trước. Anh lập tức nhận ra chuyện này không ổn: “Anh làm như vậy nguy hiểm quá, có thể nói cho tôi biết bây giờ anh đang ở đâu hay không? Tôi sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định gì của anh, chỉ đơn giản là đi cùng với anh được không?”
“Mình tôi đi từ từ là được, thật ra sau khi tôi biết chính xác là mình mắc phải ung thư phổi, tôi vẫn luôn muốn đến một nơi để ngắm nhìn.”
“Anh đến nơi nào?”
“Nơi đó được xây dựng ở một chỗ cao, muốn đi đến đó phải đi rất nhiều bậc thang mới được.”
“Anh muốn đi đến trung tâm thương mại Cửu Giang sao? Tại sao lại muốn đến nơi đó?” Trần Ca rất ít đi vào trong thành phố, nhưng anh biết trung tâm thương mại là nơi cao nhất Cửu Giang. Khi đứng ở nơi đó có thể nhìn thấy toàn bộ Cửu Giang.
Nghĩ như thế, Trần Ca lập tức khoa chân múa tay với tài xế, bảo anh ta lái xe chạy về phía trung tâm thương mại Cửu Giang.
Người đàn ông không trả lời vấn đề của Trần Ca, anh ta vẫn luôn ho khan, ở bên đây nghe thấy cũng thấy rất khó chịu.
“Ông anh à, nếu không anh cứ đứng tại chỗ đừng nhúc nhích nhé. Đợi lát nữa tôi qua đón anh.”
“Không cần đâu.” Sau khi người đàn ông ho khan xong, giống như cảm thấy Trần Ca thật sự là một người không tệ. Anh ta trầm ngâm một lúc rồi chủ động mở miệng: “Cậu rất giống bác sĩ điều trị chính của tôi lúc trước, cho dù giọng điệu nói chuyện hay là phong cách làm việc cũng vậy. Cậu không phải là bác sĩ đó cải trang chứ?”
“Bác sĩ điều trị chính?” Trần Ca rất nghiêm túc suy nghĩ xem bản thân mình có nên sắm vai nhân vật nào hay không, thuận tiện nói chuyện với đối phương.
Trong lòng anh biết rõ dãy số này của mình có vấn đề. Trước khi chết ai cũng gọi đến số điện thoại này.
Cẩn thận ngẫm lại, người cuối cùng mà người chết tiếp xúc rất có thể là bác sĩ, cho nên dãy số này có khả năng là của một bác sĩ nào đó.
“Cậu đừng để trong lòng, tôi chỉ nói đại thôi.” Người đàn ông chẳng hề vui vẻ, cười rất miễn cưỡng, có thể nghe ra sự thống khổ trong giọng của anh ta.
“Ông anh à, có thể nói cho tôi biết một số chuyện về anh được không? Có một số thứ cứ chôn ở trong lòng sẽ rất khó chịu, nói ra vẫn tốt hơn.” Ngoại ô phía nam cách trung tâm thương mại không xa lắm, Trần Ca cảm thấy lần này chắc hẳn là anh có thể đến kịp.
“Tôi không có chuyện gì kể cả. Nửa đời trước của tôi rất bình thường, có thể là do hút thuốc và nghỉ ngơi không đúng giờ giấc nên năm trước tôi khám được là mình bị ung thư phổi.” Giọng của người đàn ông thật bình tĩnh, trừ ho khan ra thì cảm xúc không thay đổi nhiều lắm.
“Tôi điều trị ba đợt ở Bệnh viện U bướu, sau đó tôi đi về nhà, chuẩn bị tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng, làm một con người hạnh phúc.”
“Tôi không phải là một con người hèn nhát, tôi cũng đang nỗ lực đấu tranh với nó. Đây là một cuộc chiến giằng co, tôi phải dùng tâm lý tốt nhất và chuyện vui sướng nhất để đánh bại nó. Còn nó lại muốn dùng sự thống khổ và sợ hãi để khiến tôi suy sụp.”
“Trận chiến này xảy ra rất khốc liệt ở trong cơ thể tôi. Tôi nói với nó là ông đây không nhận thua, nó cũng dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến tôi cúi đầu.”
“Hô hấp của tôi trở nên khó khăn, toàn thân đau đớn liên tục, bắt đầu sốt nhẹ.”
“Cân nặng của tôi cứ luôn giảm xuống, tay chân đau không nhấc lên nổi. Mỗi lần ho khan sẽ tác động lên toàn thân, nhưng tôi cố chịu chứ không uống thuốc giảm đau.”
“Tôi thật sự không phải là một người hèn nhát.” Đây là lần thứ hai người đàn ông cường điệu bản thân mình không phải là một người hèn nhát.
Trần Ca không hỏi lý do, chỉ gật đầu rồi nói ba từ: “Tôi biết mà.”
Người đàn ông như là thở phào nhẹ nhõm: “Khoảng một tháng sau, trên cổ tôi nổi một cục hạch bạch huyết mà tôi có thể dùng ngón tay sờ vào được. Khi đó tôi vẫn luôn cảm thấy mình không thở nổi, nước cũng không uống được.”
“Sau khi khám bác sĩ, họ nói là bởi vì thường xuyên ho ra máu khiến cho yết hầu sưng to và hạch bạch huyết liên tục to lên, chèn ép thực quản.”
“Tôi còn chưa thắng được kẻ địch ngày trước của mình, giờ tôi lại có thêm một kẻ địch khác, nhưng mà tôi sẽ không nhận thua đâu.” Người đàn ông là một người rất cố chấp, giống như anh ta vẫn luôn nhấn mạnh bản thân mình không phải là người hèn nhát với một người xa lạ như Trần Ca.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, tiếng những đứa trẻ ngâm thơ vừa rồi bây giờ không còn nghe thấy nữa. Người đàn ông vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Ông anh à, anh nói cho tôi biết bây giờ anh đang ở nơi nào đi? Tôi tới đón anh có được hay không?” Trần Ca thật sự lo lắng cho đối phương. Anh luôn cảm thấy bây giờ mình qua đó chắc hẳn là có thể thay đổi gì đó, dù đây chỉ là một hy vọng vô cùng nhỏ nhoi.
“Tôi ở trên một cầu thang thật dài.” Người đàn ông muốn vừa nói vừa cười nhưng khi vừa mở miệng đã bắt đầu ho khan dữ dội.
“Trên cầu thang?” Trần Ca nghe thấy tiếng gió thổi ào ào ở bên chỗ người đàn ông, cảm thấy sai sai.
Cầu thang xây bên ngoài tòa nhà? Chẳng lẽ anh ta đã đến trung tâm thương mại? Anh ta đã lên đến tầng cao nhất?
Trước kia Trần Ca đã đi qua trung tâm thương mại, nơi đó không có cầu thang ở bên ngoài. Anh nhận ra có thể bản thân đã tìm nhầm nơi.
“Tôi đang giẫm lên bậc thang, bước từng bước từng bước lên nơi đó, chắc hẳn là tôi sắp đến nơi rồi.” Khi người đàn ông nói lời này, cảm giác đau đớn trên cơ thể anh ta cũng không biến mất. Mỗi một lần ho khan là một lần dày vò đối với anh ta.
Trần Ca bảo người tài xế mất kiên nhẫn dừng xe lại trước, anh cầm điện thoại, suy nghĩ những lời người đàn ông nói từ đầu.
Cầu thang, muốn đi đến nơi rất cao...
Trần Ca có thể nghe ra sự thống khổ trong giọng nói mà người đàn ông đang che giấu. Đối phương vẫn luôn nhấn mạnh bản thân mình đang chiến đấu khốc liệt với chính căn bệnh của mình, nhấn mạnh bản thân mình không phải là một người yếu đuối, nhấn mạnh bản thân mình không có trốn tránh.
Một người như vậy, tại sao vào một ngày nào đó lại gạt người nhà để lén chạy ra ngoài?
Khi anh ta thống khổ đến mức này, tại sao còn cố tình đi đến nơi nào đó có chỗ cao?
Trần Ca cẩn thận lắng nghe. Thân thể người đàn ông rất yếu, bước chân thong thả, không giống như là leo lên bậc thang.
“Cầu thang xây ở trên mặt đất bằng phẳng? Có một nơi như vậy sao?” Trần Ca đang suy tư, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một chuyện. Trong lúc điện thoại vừa được kết nối, anh có nghe thấy tiếng xe lửa chạy qua!
Đường ray!
Ở giữa đường ray có mấy khối tà vẹt, giống như là mấy bậc thang ở trên mặt đất. Nếu đúng là như vậy, chỗ cao mà người đàn ông kia muốn đến căn bản không phải là trung tâm thương mại gì cả.
Anh ta đang muốn chết!
Phía cuối chiếc cầu thang này chính là cái chết. Đối với anh ta mà nói đó cũng là nơi kết thúc toàn bộ đau khổ.
Cũng vì từ bỏ cho nên anh ta mới có thể luôn miệng nhấn mạnh rằng bản thân anh ta không phải là một người hèn nhát với một người xa lạ như Trần Ca.
Nghĩ thông suốt điều này, Trần Ca bắt đầu lập tức lên mạng tìm kiếm.
Lúc trước anh còn nghe được tiếng bọn trẻ đọc diễn cảm thơ cổ. Có hai trường quốc gia ở Cửu Giang, trong đó có một trường được xây dựng cách đường sắt không xa.
Trần Ca giơ điện thoại lên, chỉ tài xế chạy đến nơi này.
Sau khi làm xong tất cả, anh bắt đầu thử an ủi người đàn ông, cố gắng kéo dài càng nhiều thời gian càng tốt.