Chương 559: Cứu người còn cần lý do sao?
“Trước mặt bệnh tật, con người có vẻ nhỏ bé. Đây cũng là việc gần đây tôi mới hiểu được.” Người đàn ông không ngừng ho khan, cơ thể anh ta gần như không thể chống đỡ nổi nữa: “Trước kia tôi là một người có tính tình rất nóng nảy, nhưng dần bị căn bệnh ung thư mài giũa. Trong lúc chiến đấu với nó, tôi mới biết được thật ra con người rất yếu đuối.”
“Anh đừng đi về phía trước nữa, dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, tôi đến trung tâm thương mại Cửu Giang ngay đây. Chúng ta muốn nói cái gì, gặp mặt nhau rồi lại nói tiếp.” Trần Ca nói dối về hành tung của mình. Anh lại khoa chân múa tay với tài xế, giục anh ta chạy nhanh lên.
Kết quả tìm được trên mạng cho thấy đường sắt kia được xây dựng bên cạnh trường học quốc gia, ở gần ngoại ô phía nam, cũng không xa chỗ anh lắm.
“Tôi đã dừng lại ở chỗ này lâu lắm rồi, cũng nên đi về phía trước thôi.” Giọng nói của người đàn ông run lên. Mỗi lần anh ta ho khan sẽ tác động toàn bộ cơ thể, loại thống khổ này không có cách nào để hình dung được: “Tôi biết cậu đối tốt với tôi, nhưng tôi cũng muốn đi xem những phong cảnh khác. Đây cũng là lý do tôi muốn đi đến chỗ rất cao đó.”
Trần Ca không biết nên khuyên bảo người đàn ông như thế nào, dù sao anh cũng không phải là chuyên gia tư vấn tâm lý.
“Người đã chết đi thì không còn gì nữa cả, anh nên bình tĩnh lại. Anh hãy nhớ lại những tâm sự anh còn chưa hoàn thành trong ký ức, nhớ lại những người anh quý trọng trong cuộc sống, bọn họ còn đang chờ anh. Mỗi một giây, một phút, một giờ anh ở bên cạnh bọn họ đều rất quan trọng.” Tốc độ của Trần Ca rất nhanh, anh cũng hơi sốt ruột, liều mạng xua tay với tài xế.
Tài xế là một người thông minh, sau khi anh ta nghe được những lời nói này của Trần Ca thì lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề, tốc độ lái xe lại tăng lên.
Trở về đường cũ, bọn họ nhanh chóng đi ngang qua cửa khu vui chơi thiếu nhi, chạy đến biên giới vùng ngoại ô phía nam.
Ở vùng ngoại thành Cửu Giang, vùng ngoại ô phía tây là lớn nhất, giao thông ở ngoại ô phía nam là tiện lợi nhất nhưng diện tích lại nhỏ nhất.
Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại dần nhỏ đi. Hình như anh ta xem Trần Ca như thính giả cuối cùng của bản thân mình, anh ta nói cho Trần Ca rất nhiều chuyện về bản thân mình.
Xe taxi chạy như bay trên đường phố, kiến trúc hai bên từ từ thấp xuống, người đi đường xung quanh càng ngày càng ít.
Trần Ca ngồi bên trong xe, làm hai việc cùng một lúc. Anh vừa nói chuyện phiếm với người đàn ông trong điện thoại, vừa nhìn chằm chằm ngoài xe, đối chiếu với bản đồ và tìm kiếm trường học quốc gia nọ.
Tiếng ho khan của người đàn ông bên kia điện thoại càng dữ dội hơn, cảm giác giống như muốn ho cả phổi ra. Điều này tuyệt đối không phải là tưởng tượng quá đáng, từ tiếng của người đàn ông anh cũng có thể cảm nhận được cơ thể của anh ta đang đau đớn.
“Cố lên! Tôi đến ngay đây!” Trong lòng Trần Ca nóng như lửa đốt, âm thanh bên kia điện thoại chân thật như thế, anh cảm thấy tất cả vẫn còn cơ hội cứu vãn.
“Không sao, tôi đã quen rồi.” Người đàn ông ho khan lâu lắm mới nghẹn ra được một câu. Giọng nói anh ta rất kỳ lạ, mang theo một loại thoải mái, một sự giải thoát, còn có một sự không nỡ.
Anh ta nỗ lực nói rõ từng thứ một, cho dù việc đó sẽ làm anh ta đau đớn, khiến cho cổ họng và khối u trên cổ sưng lên: “Cậu có thể nói chuyện với tôi nhiều như vậy, tôi đã rất vui vẻ. Cậu trở về đi, tôi không có ở nơi mà cậu nói, cậu cũng đừng đi tìm tôi, con đường còn lại để một mình tôi đi là được.”
Tiếng gió to lên, Trần Ca ngừng thở. Bây giờ anh chỉ lo nghe thấy tiếng còi xe lửa trong điện thoại.
Khi âm thanh kia vang lên, chỉ sợ cũng là lúc người đàn ông kia đến “nơi đó”.
Sau vài phút, tài xế đưa Trần Ca đến nơi.
Cuối phố còn có một cái sân lớn mang hương vị xưa cổ, đây là chỗ ở cũ của một vị văn sĩ ở Cửu Giang, trường học quốc gia ở ngay bên cạnh.
Tài xế rất thông minh, không cắt ngang cuộc trò chuyện của Trần Ca và người đàn ông. Sau khi dừng xe lại, anh ta chỉ chỉ ra bên ngoài rồi chỉ vào đồng hồ tính cước.
Trần Ca vội vã đi tìm người đàn ông định nằm trên đường ray, bèn móc vài tờ tiền giấy ở trong túi đưa cho tài xế. Sau đó anh mở cửa xe, cầm theo ba lô xông ra ngoài.
Ý chí của người đàn ông ở đầu dây bên kia trở nên mơ hồ. Giọng nói của anh ta đứt quãng, câu trước không khớp với câu sau, trạng thái rất nguy hiểm.
“Chuyện cũ của anh còn chưa kể xong đâu. Anh mới nói tới cảnh tượng lần đầu anh gặp mặt vợ anh, sau đó thì xảy ra chuyện gì?” Trần Ca không dám để người đàn ông ngừng suy nghĩ, anh thử khiến đối phương nói chuyện tiếp.
Đi đến đường phố là có thể thấy đường ray sắt phía xa xa, hai bên có hàng rào cách ly. Nhưng mà một phần nhỏ hàng rào cách ly đã bị mất, hẳn là do người dân gần đó gỡ xuống để tiện cho việc đi lại.
Người đâu rồi?
Nơi này phù hợp với hai thông tin là tiếng còi xe lửa và trường học quốc gia. Điện thoại còn chưa cúp máy, cho nên Trần Ca cũng không dám làm ra động tĩnh gì quá lớn. Anh chạy như bay bên ngoài hàng rào cách ly, bên tai là tiếng gió thổi vù vù.
Trong đêm tối, đường ray nhìn giống như là cầu thang thông với thế giới bên kia, không có điểm kết thúc, đi vào nơi sâu nhất của bóng tối.
“Cầu thang này không đến được thiên đường…”
Không biết chuyến xe lửa tiếp theo sẽ đến khi nào, điều Trần Ca có thể làm chính là dốc hết toàn lực đi tìm đối phương, sau đó đưa anh ta đến nơi an toàn.
Trần Ca không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, nhưng anh chỉ muốn cố gắng hết sức để làm người đàn ông suy nghĩ lại.
Một tay cầm điện thoại, tay khác cầm theo ba lô, Trần Ca chạy như điên ở bên cạnh đường ray: “Hãy bình tĩnh! Anh nhất định phải giữ bình tĩnh!”
Hai người chết trước đó, Trần Ca đều không cứu được, anh sẽ không bỏ lỡ người này nữa.
Tiếng ho khan lại vang lên lần nữa, có vẻ trạng thái cơ thể người đàn ông cũng tới cực hạn. Anh ta dừng bước, không tiếp tục đi về phía trước nữa.
“Tôi sắp đến nơi đó rồi.” Giọng nói người đàn ông truyền ra từ điện thoại: “Vẫn có phần không nỡ, đáng lẽ ra trước kia tôi nên làm nhiều điều cùng bọn họ.”
Ngay khi người đàn ông mở miệng, đồng tử Trần Ca híp lại. Anh sử dụng Âm Đồng, phát hiện ở nơi rất xa có một bóng người.
Người đó ngồi ở giữa đường ray, trước mặt anh ta là một đường ray kéo dài vô tận trong bóng tối.
Là anh ta sao?
Trần Ca chạy đến hướng người đó, dần dần trong đêm tối xuất hiện một chút ánh sáng.
Tiếng gió thổi vù vù, điện thoại truyền ra tiếng của người đàn ông: “Tôi đã nhìn thấy nơi mà mình muốn đi, là ánh sáng ấy, tôi đang từ từ đến gần ánh sáng ấy…”
“Mau! Rời khỏi nơi đó đi!”
Trần Ca hiểu rất rõ ánh sáng kia là cái gì. Là xe lửa đến!
Anh ném cái túi xuống, phóng về phía bóng đen.
Âm thanh xe lửa đi đến trong điện thoại càng ngày càng rõ ràng. Khoảng cách giữa Trần Ca với bóng dáng màu đen kia cũng càng ngày càng gần.
Anh không hề để ý đến những thứ khác, lúc này trong đầu anh chỉ xuất hiện một suy nghĩ là phải kéo bóng đen kia ra.
Trần Ca dùng hết tốc lực lao đến và thấy được chiếc xe lửa đang lao vùn vụt. Môi anh cắn bật máu, kiên trì chạy về phía trước.
Nếu có người thứ ba ở đây, hẳn sẽ có cảm giác Trần Ca như đang chủ động đâm vào chiếc xe lửa đối diện.
“Tránh ra mau!”
Trong nháy mắt, Trần Ca đã vọt đến trước người bóng đen.
Trước khi xe lửa chạy đến, anh duỗi tay kéo bóng đen.
Lòng bàn tay lạnh lẽo, Trần Ca không kịp nghĩ lại, bắt lấy thứ kia, lăn ra bên ngoài đường ray.
Xe lửa đi ngang qua bên cạnh, chỉ kém nhau có vài giây.
Toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt, khi Trần Ca đối mặt với áo đỏ cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
Bánh xe đè lên đường ray, âm thanh đó nặng nề vô cùng. Mãi đến khi xe lửa chạy đi rồi, Trần Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh còn ổn chứ?”
Anh nhanh chóng nhìn về phía bóng đen vừa rồi bản thân mình kéo ra. Khi ngẩng đầu nhìn về bốn phía mới phát hiện ra bóng đen đứng ở bên kia đường ray, vẫn duy trì khoảng cách với Trần Ca.
“Tại sao cậu lại muốn cứu tôi?” Giọng nói của bóng đen phát ra giống với tiếng nói trong điện thoại.
“Cứu người còn cần lý do sao?” Trần Ca hỏi lại đối phương một câu. Anh cúp điện thoại, đi về phía bóng đen.
Khi anh tiếp tục tiến lại gần hơn, khuôn mặt bóng đen kia dần dần thay đổi. Từng giọt từng giọt máu từ làn da chảy ra, từ từ nhuộm đỏ áo ngoài.