Hệ thống nhà ma

Chương 560: Tiếp tuyến viên can thiệp tự tử

Chương 560: Tiếp tuyến viên can thiệp tự tử

Không khí ngưng trọng, Trần Ca dừng bước, anh và bóng đen kia đứng ở hai bên đường ray.
Đối mặt với tàn niệm hoặc lệ quỷ bình thường, Trần Ca có thể mặt không đổi sắc tim không nhảy, nhưng áo đỏ với anh mà nói thì vẫn có áp lực.
Vì vừa rồi cứu người, anh chạy như bay, ném cả cái túi đựng trang phục Doraemon lẫn ba lô của mình vào ven đường.
Ngay lúc này, những nhân viên đó cũng không ở cùng với anh.
Bàn tay trống rỗng, Trần Ca không quen cho lắm. Anh muốn cầm thứ gì đó để khiến mình duy trì sự bình tĩnh.
Đêm tối giống như tấm màn sân khấu che khuất ánh trăng và ánh sao. Sự thay đổi trên người bóng đen kia vẫn chưa kết thúc.
Cơ thể ban đầu suy yếu, lọm khọm dần dần thẳng lại, nếp nhăn ở khóe mắt được vuốt phẳng. Máu từ trên trán chảy ra, vẽ thành một ký hiệu quỷ dị ở trên mặt, giống như là vết bớt, lại như là hình xăm màu đỏ như máu.
Trần Ca và người đàn ông kia đứng ở hai bên đường ray. Anh nhìn người đàn ông kia, không đến gần.
“Vết bớt sao?”
Đây là lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy lệ quỷ như vậy. Máu ở trên mặt vẽ thành ký hiệu, nhìn kỹ sẽ phát hiện cái thứ giống như vết bớt kia được tạo thành bởi vô số khuôn mặt người chồng lên nhau.
Chúng chiếm cứ nửa khuôn mặt của người đàn ông. Nói cách khác, người đàn ông chỉ có nửa khuôn mặt là bộ dạng thật của mình, nửa khuôn mặt khác giống như vẫn luôn thay đổi.
“Khí thế này vượt xa Hứa Âm. Không hổ là độ hiếm có chỉ sau Trương Nhã áo đỏ.”
Trần Ca nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía sau mình. Ba lô bị anh ném ở nơi rất xa, bây giờ có chạy ra phía sau cũng không kịp.
Trần Ca đứng tại chỗ, tự nói với bản thân mình là phải bình tĩnh. Anh giống như không nhìn ra thân phận thật sự của người đàn ông, dùng giọng điệu rất tự nhiên để hỏi: “Người trò chuyện với tôi đêm nay là anh sao?”
Người đàn ông trông rất nho nhã, thậm chí có thể dùng từ xinh đẹp để mô tả. Đôi mắt anh ta không lớn nhưng trong đôi mắt như che giấu một thế giới, khiến người khác khi đối diện với anh ra sẽ không tự chủ được mà lún sâu vào.
Đồng tử thu nhỏ lại, đây là lần đầu tiên Trần Ca gặp được lệ quỷ áo đỏ như vậy. Đối phương cho anh cảm giác rất kỳ lạ, không có sự khát máu và tàn bạo giống như những áo đỏ bình thường mà lại có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như là ánh trăng trong đêm lạnh vậy.
“Tôi đến để giúp anh.” Trần Ca không biết nên nói cái gì. Anh không suy đoán được thực lực của áo đỏ này, cho nên anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai bên nhìn nhau một lúc lâu, người đàn ông kỳ quái kia nhìn Trần Ca, lần đầu tiên lên tiếng: “Chuyện sống chết của những người này không có liên quan gì tới anh, tại sao anh còn liều mạng mình để cứu bọn họ?”
“Tại sao anh còn rối rắm về vấn đề này? Tôi không phải là thánh, không phải ngày nào cũng rảnh rỗi chạy đi khắp nơi hăng hái làm việc nghĩa. Nhưng nếu tôi gặp phải, vậy tôi phải giúp bọn họ trong khả năng của mình.” Trần Ca nói rất thành khẩn: “Dù tôi biết sau này họ sẽ tiếp tục đi tìm cái chết, nhưng ít ra tôi từng giúp bọn họ tranh thủ một cơ hội suy nghĩ lại lần nữa.”
Cũng không biết câu nói nào của Trần Ca khiến đối phương xúc động, máu trên mặt người đàn ông không hề di chuyển, biểu cảm của anh ta dịu đi rất nhiều.
Anh ta nhìn đường ray kéo dài vào trong bóng tối, khẽ thở dài: “Nếu lúc trước tôi thông minh bằng một nửa anh, cậu ấy sẽ không phải chết.”
“Cậu ấy? Sẽ không chết?” Trong lòng Trần Ca đầy nghi ngờ: “Anh có ý gì? Sau khi tôi gọi số điện thoại đó mới tiếp xúc với những người chết này, anh cũng từng gọi số điện thoại này rồi à? Hay số điện thoại kia là do anh để lại?”
Anh quay được phần thưởng tên là “Số điện thoại bị người chết hôn” từ điện thoại màu đen. Mỗi một người trước khi chết đều gọi đến số điện thoại này. Điều này khiến cho Trần Ca sởn cả tóc gáy, bởi vì đêm nay anh đã gọi rất nhiều lần.
Người đàn ông nghe thấy giọng Trần Ca thì dời mắt. Dáng dấp anh ta gầy gò, làn da tái nhợt, trông thật gầy yếu nhưng nửa khuôn mặt lại bị hình xăm máu dữ tợn chiếm cứ. Điều này khiến trên người anh ta xuất hiện hai loại khí chất hoàn toàn mâu thuẫn nhau.
Nhưng điều kỳ lạ chính là hai khí chất trái ngược đan xen nhau ở trên cùng một người thế mà lại hài hòa như vậy.
Người đàn ông không trả lời vấn đề của Trần Ca. Anh ta đứng ở bên kia đường sắt, ánh mắt nhìn nơi khác, trong miệng lẩm bẩm gì đó không thể hiểu được.
“Anh có phát hiện trên người những người này có một điểm chung hay không?”
“Điểm chung?” Trần Ca suy nghĩ một chút: “Khi còn sống, mỗi người bọn họ đều gặp phải chuyện rất thống khổ. Bọn họ đi đến đường cùng, cuối cùng đều lựa chọn một mình tự rời đi.”
“Vậy anh có biết tại sao trước khi bọn họ chào tạm biệt thế giới này lại gọi điện cho số điện thoại kia hay không?” Giọng nói người đàn ông không mang theo cảm xúc gì cả, không biết là do tình cảm bị thiết hụt bẩm sinh hay là do đã thất vọng tột cùng với tất cả mọi chuyện.
Trên đường đến đây, Trần Ca cũng đưa ra nhiều giả thiết khác nhau nhưng đều bị anh bác bỏ. Dường như ý nghĩa của dãy số này chỉ là cùng nói chuyện với người chết, lắng nghe lời nói của bọn họ.
Không có bất kỳ sự ác ý nào, cũng không tồn tại chuyện nguyền rủa hay giết người linh tinh.
Trần Ca lắc đầu, trong lòng có một suy nghĩ nhưng anh không nói ra.
Dường như người đàn ông đã đoán trước được kết quả sẽ là như thế này, anh ta đứng ở bên cạnh đường ray, giống như đang rơi vào hồi ức.
Biểu cảm trên mặt anh ta có thống khổ, có tự trách, càng có nhiều mê mang hơn: “Khi còn đi học, tôi từng tận mắt chứng kiến một người bạn nhảy lầu. Lúc ấy tôi đứng ở cạnh cửa sổ, cậu ấy đứng ở trên tầng tòa nhà đối diện.”
“Tôi vẫy tay với cậu ấy, mỉm cười với cậu ấy nhưng cậu ấy không đáp lại tôi. Cả người cậu ấy như là đang phát điên.”
“Trong đầu tôi hiểu được có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt. Tôi hét gọi tên của cậu ấy nhưng chung quy vẫn không thể cứu được cậu ấy.”
“Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái chết, nó xảy ra ngay trước mặt tôi, cách tôi không đến mười mét.”
“Có người nói học tâm lý học không phải để chữa bệnh cho bản thân mình thì là thánh mẫu, đi chữa bệnh cho người khác. Tôi chắc hẳn là loại đầu tiên.”
Nghe được lời nói này của người đàn ông, Trần Ca không nhịn được hỏi: “Vậy anh là bác sĩ tâm lý à?”
Thật ra anh cũng không muốn ngắt lời của người đàn ông, chẳng qua trong thời gian này anh đã thấy quá nhiều bác sĩ. Chẳng hạn như bác sĩ Cao và bác sĩ Trần, hai người là bác sĩ hàng đầu hiểu tâm tư của con người nhưng họ không chữa bệnh cho chính mình mà ngược lại càng ngày lún càng sâu hơn. Cho nên bây giờ Trần Ca có bóng ma tâm lý với nghề bác sĩ tâm lý.
“Tôi đúng là làm công việc tư vấn tâm lý, nhưng cũng không thể xem như bác sĩ tâm lý. Anh có nghe qua nghề “tiếp tuyến viên can thiệp tự tử” hay chưa?”
“Tiếp tuyến viên can thiệp tự tử? Anh có thể nói chính xác là anh làm gì được không?”
Đều là áo đỏ nhưng người đàn ông này có thể nói chuyện bình thường với Trần Ca, loại áo đỏ thuộc nhóm này sẽ rất thông minh nhưng sức chiến đấu tương đối yếu, chẳng hạn như là Môn Nam.
Đối phó với áo đỏ như vậy, Trần Ca tương đối có kinh nghiệm. Không thể dùng tình cảm lay động lòng chúng, vậy chỉ có thể chọn một cách khác để nói chuyện.
Trong lòng Trần Ca thầm gọi tên Trương Nhã. Ở trước mặt áo đỏ xa lạ, anh cũng không dám khinh thường, phải tùy tình huống mà anh chuẩn bị áp dụng những kế sách khác nhau.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất