Chương 561: Thứ tư
Trương Nhã…
Trần Ca thầm gọi tên của cô, nhưng điều khiến cho anh cảm thấy bất an chính là anh không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua phía sau. Màn đêm tối đen, xung quanh không có một chút ánh sáng, cho nên anh không thể nhìn thấy cái bóng của bản thân.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Người đàn ông phát hiện hành vi cử chỉ của Trần Ca hơi kỳ lạ, bèn nhỏ giọng hỏi: “Sắc mặt của anh trông có vẻ không tốt lắm.”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy nghề nghiệp “tiếp tuyến viên can thiệp tự tử” này. Mỗi ngày các anh phải làm gì?” Trần Ca cũng là người trải qua sóng to gió lớn, anh lập tức điều chỉnh tốt trạng thái của mình và lảng sang chủ đề khác.
“Mỗi năm trên toàn cầu có hàng triệu người tự tử, con số này hơn xa số lượng giết người, nhưng đề tài này thường rất ít xuất hiện trước công chúng do nhục nhã và im lặng. Thật ra việc chúng ta phải làm là nên đối mặt với nó. Khi một người xuất hiện ý định tự tử, chúng ta kịp thời giúp đỡ người đó, chữa trị cho người đó, chứ không phải là dùng ánh mắt thờ ơ để trách cứ hay cô lập họ.”
“Không có ai lại ngu ngốc xem nhẹ tính mạng của mình. Khi một người thật sự bị buộc đến tình trạng này, tất cả sự thống khổ mà người đó nhận được chỉ có bản thân họ hiểu rõ.”
Người đàn ông như là nghĩ đến điều gì đó, anh ta nhìn bầu trời đêm vô tận vô biên: “Tôi là một tiếp tuyến viên can thiệp tự tử. Công việc hằng ngày của tôi là vươn bàn tay của mình ra cho những người đang đi đến vực sâu đó, nói với bọn họ là trên thế giới này vẫn còn có người nguyện ý giúp bọn họ. Tôi không thể kéo bọn họ ra khỏi vực sâu, nhưng tôi có thể nói cho bọn họ biết trên thế giới còn có rất nhiều thứ đẹp đẽ.”
“Dãy số kia chính là đường dây nóng của can thiệp tự tử?” Trần Ca gật đầu: “Chả trách lúc trước giọng điệu của mấy người nói chuyện với tôi lại kỳ lạ như vậy.”
“Bọn họ không kỳ lạ đâu. Nếu như anh gặp phải những chuyện bọn họ đã từng trải qua, chỉ sợ cũng sẽ giống như bọn họ.” Người đàn ông quay đầu lại nhìn Trần Ca: “Trên thực tế, những người tin tưởng mình phải chết rất ít khi gọi cho đường dây của chúng tôi xin giúp đỡ. Người chọn gọi cho đường dây nóng can thiệp tự tử trước khi kết thúc tính mạng của mình, thật ra sâu trong nội tâm bọn họ vẫn còn một giữ một chút quyến luyến đối với thế giới này. Sự lạc lõng của họ, những biểu hiện kỳ lạ của họ, thật ra cũng là đang xin sự giúp đỡ từ những người bên cạnh.”
“Xin giúp đỡ?”
“Không sai, tự tử không phải là hành động nhất thời bị thôi thúc trong một thời gian ngắn. Nhiều lý do khác nhau đã được chôn vùi từ rất sớm, những cảm xúc và chuyện không tốt đó sẽ tích tụ trong lòng. Rồi đột nhiên vào một ngày nọ, bởi vì kích thích đến một điểm nào đó, trong nháy mắt người đó sẽ bị những cảm xúc tiêu cực lấn át. Rất nhiều vụ tự tử đã có dấu hiệu từ trước nhưng người xung quanh ít khi để ý. Nếu bọn họ có thể phát hiện sớm hơn và thay đổi thì hoàn toàn có thể tránh được những bi kịch.”
Màu đỏ ở trên áo ngoài người đàn ông này dần dần biến mất. Hình xăm màu đỏ máu trên má trái anh ta cũng dần nhạt đi.
Đây là lần đầu tiên Trần Ca gặp phải tình huống này. Tất cả những áo đỏ mà anh gặp lúc trước, cho dù là khi nào thì áo ngoài màu đỏ như máu kia sẽ không thay đổi. Áo đỏ trước mắt này có phần không giống với những áo đỏ khác.
Người đàn ông không để ý đến ánh mắt của Trần Ca, chắc hẳn anh ta chỉ muốn tìm người để trò chuyện: “Tôi đã từng nghe rất nhiều lý do tự tử: nhà máy phá sản, vì muốn làm lại từ đầu nên buộc phải đi vay nặng lãi. Đến khi cùng đường mạt lộ, vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, người đó vẫn không dám về nhà. Khi tôi nhận được cuộc điện thoại kia, tôi nghe thấy người đàn ông bốn chục năm chục tuổi ấy khóc nức nở, tâm nguyện duy nhất của anh ta là được gặp con của mình. Những chuyện tương tự như vậy xảy ra rất rất nhiều. Mỗi khi đêm đến, con người ta sẽ trở nên càng thêm yếu ớt. Từ 12 giờ đến 3 giờ sáng là lúc chúng tôi bận rộn nhất, và lần đầu tiên tôi cứu trợ thất bại cũng là ở lúc ấy.”
Đường ray nằm ở giữa, người đàn ông và Trần Ca ăn ý duy trì một khoảng cách.
“Anh còn nhớ người đầu tiên anh gọi được không?”
“Có ấn tượng.”
“Khi còn sống, tác giả kia từng gọi điện thoại cho tôi. Tôi nghe thấy sự điên cuồng trong giọng nói của anh ta, nhưng tôi lại xem nhẹ quyết tâm của anh ta. Tôi vốn tưởng rằng anh ta chỉ muốn tìm một người để trút bầu tâm sự, bởi vì giọng nói của anh ta thật sự rất bình tĩnh. Trong quá trình nói chuyện với anh ta, tôi không hề cảm thấy anh ta có gì khác thường, chỉ hơi sa sút một chút mà thôi.” Khi nói đến đây, hình xăm màu đỏ máu ở nửa bên mặt của người đàn ông xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ. Từng sợi tơ máu đan chéo nhau, dần dần vẽ nên khuôn mặt của một người khác.
“Tôi nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên tôi can thiệp thất bại. Thậm chí cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn có thể nói ra toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện với anh ta.” Giọng người đàn ông có phần thống khổ: “Ngày hôm sau tôi thấy anh ta ở trên báo, tôi rất hối hận. Anh ta giao hy vọng cuối cùng cho tôi, nhưng tôi lại bỏ qua điều này, tôi cũng có phần trách nhiệm trong bi kịch đó.”
“Bắt đầu từ khi đó, tôi nói chuyện với người khác càng thêm cẩn thận, nhưng tình huống vẫn không chuyển biến tốt đẹp.”
“Một ngày nào đó của một tháng sau, tôi can thiệp thất bại một lần nữa. Ngày đó là sinh nhật ba mươi tuổi của người nọ. Anh ta cố ý lựa chọn ngày này, mặc quần áo lao động, vĩnh biệt ở nơi có kỉ niệm nhiều nhất.” Người mà người đàn ông nói chắc hẳn là người bệnh có hội chứng Nobita - Chaien. Trần Ca có thể nghe thấy sự đau khổ từ trong giọng nói của đối phương.
“Mạng người sống sờ sờ biến mất trước mắt, rõ ràng là tôi có cơ hội.” Hình xăm màu đỏ máu bên cạnh khuôn mặt người đàn ông lại thay đổi một lần nữa. Trần Ca phát hiện mỗi khi anh ta nhắc đến một người, hình xăm màu đỏ máu trên khuôn mặt sẽ thay đổi một lần. Lấy kinh nghiệm giao tiếp của anh với lệ quỷ thì hình như là chấp niệm của những người tự sát đó đã tiến vào giữa cơ thể của người đàn ông. Nói cách khác, cũng có thể là người đàn ông lấy năng lực của bản thân, vác hết chấp niệm của tất cả những người tự sát ở bên kia điện thoại.
“Lần can thiệp thất bại thứ ba xảy ra ngay ngày hôm sau. Ban đầu tôi vốn chuẩn bị một mình đi xem một người tự tử.” Giọng điệu người đàn ông lần đầu tiên xuất hiện sự thay đổi: “Anh ta là một người rất lương thiện, tôi từng hỏi anh ta là trước khi chết anh ta có tâm nguyện gì hay không. Anh ta trả lời tôi là anh ta lo mình chết ở trong phòng trọ của chủ nhà sẽ làm cho căn phòng đó không cho thuê được, cho nên mới cố ý chạy đến nơi khác. Anh ta đã đặt tiền thuê nhà, tiền điện nước còn thiếu ở trong rương hành lý, nhưng anh ta không có một người bạn nào, cho nên hy vọng tôi có thể nói một tiếng với chủ nhà, giao tiền điện nước cho chủ nhà.”
“Ngày đó tôi cùng anh ta trò chuyện rất nhiều, mãi đến khi anh ta ngủ. Tôi vốn nên báo cảnh sát, nhưng mà đến tôi cũng không biết anh ta đang ở nơi nào.”
“Còn chưa thoát khỏi chuyện của người tự tử trước đó, tôi lại gặp một người tự tử khác.”
“Anh ta bị bệnh ung thư, chịu đủ mọi ốm đau tra tấn. Khác với những người tự tử khác, người này gọi điện thoại cho tôi vào ban ngày, anh ta đã suy nghĩ rất cặn kẽ.” Người đàn ông nói đến đây, một lần nữa nhìn về phía Trần Ca: “Công việc của tôi là kéo một người từ vũng bùn của cái chết ra, nhưng vào ngày đó, tôi lại không làm chuyện như thế. Có lẽ bởi vì áp lực tinh thần của tôi quá lớn, hoặc có lẽ bởi vì tôi đã liên tục chịu kích thích, tôi không khuyên bảo anh ta giữ lại mạng mình, mà tôn trọng quyết định của anh ta.”
Mỗi khi người đàn ông nhắc tới một người tự tử, hình xăm màu đỏ máu bên cạnh khuôn mặt sẽ thay đổi một lần.
“Tôi không làm chuyện bản thân mình nên làm, nhưng tôi làm sai rồi sao?”
Biểu cảm của người đàn ông càng thêm mờ mịt: “Tất cả các nhật ký cuộc gọi của chúng tôi đều được lưu lại, cuộc trò chuyện của tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, sau khi chuyện của anh ta xảy ra không lâu, cuộc trò chuyện cuối cùng giữa tôi và anh ta bị người ta công khai.”