Hệ thống nhà ma

Chương 567: Chị gái

Chương 567: Chị gái

Trần Ca luôn quan sát hai cha con này, anh nhất định phải xác định xem du khách đặc biệt là ai.
“Bên trái là Trường Trung Học Mộ Dương, một ngôi trường học ma cỡ lớn. Bên phải là Khu Nội Trú Số Ba, chủ đề của cảnh tượng này là bệnh viện tâm thần đáng sợ. Phía trước là Thôn Hoạt Quan, cảnh tượng kinh dị là một thôn bị bỏ hoang hiếm thấy trong nước. Phía sau hai người là đường hầm thông với Nhà Xác Dưới Lòng Đất, linh cảm đến từ một Đại học Y nào đó.” Trần Ca giải thích với hai người, cẩn thận từng li từng tí đi cùng họ, sợ họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bây giờ, khu vui chơi vẫn chưa chính thức mở cửa, anh cũng không lo những du khách khác sẽ nhìn thấy.
Sau khi tiến vào cảnh tượng dưới mặt đất, thân thể của người đàn ông trung niên hơi run rẩy. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên anh ta tới nơi như nhà ma, nhìn có vẻ rất căng thẳng.
Biểu hiện của cô con gái thì khá kỳ lạ, hai mắt tròn xoe. Nếu không phải bị người đàn ông nắm tay, e rằng chẳng biết cô bé này đã chạy tới nơi nào rồi.
“Hai người muốn tham quan cảnh tượng nào?” Trần Ca để bọn họ tự lựa chọn, cũng là một kiểu khảo nghiệm.
Miệng người đàn ông mở rộng, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô. Dường như anh ta đang hỏi ý kiến con gái mình.
Tướng mạo của cô bé này nhìn lâu sẽ cảm thấy rất đáng yêu, nhưng càng như vậy sẽ càng làm người ta cảm thấy tiếc nuối. Có lẽ do nguyên nhân di truyền, trí tuệ của đứa bé này cũng chậm phát triển.
Bé gái không biết nên đi đâu, rụt rè nhìn Trần Ca.
“Vậy chúng ta cứ lần lượt tham quan những cảnh tượng này đi. Trước khi khu vui chơi mở cửa, tôi sẽ đưa hai người đi dạo một vòng.” Trần Ca đi ở phía trước, dẫn hai cha con kia vào trong cảnh tượng Trường Trung Học Mộ Dương.
Trên hành lang u ám, thỉnh thoảng lại có những cơn gió lạnh lẽo thổi qua. Bài thi trắng bay trên mặt đất, phát ra tiếng vang khiếp người, giống như một bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ về trái tim.
Cửa phòng học ở hai bên hành lang mở rộng, cái bàn cũ nát chồng chất lộn xộn trong đó. Chẳng mấy chốc, ba người đi tới cửa của phòng học cuối cùng.
Không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, từng gương mặt người chen chúc ở cửa sổ, trong căn phòng này ngồi đầy “người”.
Người đàn ông trung niên hiển nhiên không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, thân thể anh ta co lại, ngã về phía sau.
Trần Ca luôn quan sát tình huống xung quanh, anh vội vàng đưa tay đỡ người đàn ông trung niên. Anh vẫn đánh giá thấp độ kinh khủng trong nhà ma của mình, nhất là đối với một người chưa từng tiến vào nhà ma.
“Cẩn thận một chút.”
Biểu hiện của người đàn ông giúp Trần Ca loại bỏ khả năng anh ta là du khách đặc biệt. Tiếp sau đó, Trần Ca đặt trọng điểm vào cô bé kia.
Thời điểm người đàn ông kia bị dọa suýt nữa ngã sấp xuống, cô bé kia thoát khỏi tay người đàn ông. Cô bé đứng một mình ở bên ngoài cửa sổ của phòng học cuối cùng, ngơ ngác nhìn những con rối hình người ở bên trong.
Sau một lát hai bên nhìn nhau, cô bé ghé sát cả người vào bệ cửa sổ, đưa tay muốn sờ mặt con rối qua lớp kính thủy tinh.
Những con rối mặc đồng phục trong cửa sổ cũng hết sức phối hợp, thân thể hơi nghiêng về phía trước, áp sát mặt vào cửa kính.
Sau khi phát hiện con rối biết tự cử động, đôi mắt cô bé kia mở to hơn, bên trong hai con ngươi có sự sợ hãi, nhưng phần nhiều là tò mò.
Trần Ca đứng ở đằng xa thu hết thảy vào trong mắt. Anh cảm thấy cô bé này rất giống Phạm Úc lúc trước, nhưng lại không giống nhau hoàn toàn.
“Có lẽ cô bé này không nhìn thấy ma, cũng không thông minh như Phạm Úc.”
Sau khi Trần Ca và Phạm Úc tiếp xúc với nhau một thời gian, anh mới phát hiện đứa bé kia có sự trưởng thành hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của mình. Cậu bé hiểu rất nhiều chuyện, chẳng qua cậu ta khóa tất cả ở trong lòng mà thôi.
Tình huống của cô bé này thì khác hẳn, cô bé cho người ta cảm giác rất tinh khiết, rất sạch sẽ. Cô bé tới gần những con rối này không phải vì trong mỗi con rối giấu một linh hồn không có nhà để về, mà chỉ vì tò mò.
Có ông chủ mình đứng bên cạnh, những con rối sẽ không cố ý hù dọa cô bé này. Chúng thu sạch biểu lộ quỷ quái, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, tỏ ra là nhân vật vô hại, rất ngoan ngoãn, khác hẳn khi ở trước mặt những du khách khác.
Tiếp tục đi sâu vào cảnh tượng, lúc đi qua Ký túc xá của Bút Tiên, Trần Ca ngừng lại: “Nơi này là một trong những nơi đáng sợ khá nổi danh trong nhà ma của tôi, tên là Bút Tiên. Rất nhiều người mờ mịt, khi họ không biết làm thế nào sẽ chạy từ các thành phố khác tới đây để hỏi Bút Tiên một vài vấn đề. Bút Tiên sẽ xem tâm tình và cho bọn họ một đáp án.”
Trần Ca cầm cây bút bi có bộ dáng thê thảm trên bàn: “Hai người có muốn thử một lần không? Chỉ cần hỏi Bút Tiên vấn đề trong lòng muốn hỏi nhất hoặc chuyện muốn làm nhất, rất có thể Bút Tiên thực hiện sẽ giúp các người.”
Trần Ca ngồi xổm xuống, âm thầm giao lưu với Bút Tiên, sau đó đưa bút bi cho cô bé kia.
Đứa bé kia cái hiểu cái không tiếp nhận bút bi, sau đó cô bé cũng học dáng vẻ của Trần Ca, ngồi xổm ở bên cạnh cái ghế, cầm thân bút như cầm chuôi dao.
Ngòi bút đặt trên tới giấy trắng, cô bé nhíu chặt lông mày, trông rất đáng yêu.
“Hãy thuận theo ý nghĩ nội tâm của mình, hỏi ra vấn đề cháu muốn hỏi nhất.” Giọng điệu của Trần Ca hơi giống ma quỷ mê hoặc người phàm.
Cô bé kia suy tư rất lâu, cuối cùng viết hai chữ “chị gái” xiêu vẹo trên giấy.
“Chị gái?” Cô bé này không hỏi Bút Tiên, Trần Ca cũng khẳng định hai chữ này không phải do Bút Tiên viết. Bởi vì lúc này, Bút Tiên – Trần Nhã Lâm đang nhàm chán bay ở phía sau cô bé, kết tóc cho bé, vốn cô chẳng động vào chiếc bút bi kia.
Cô bé kia tự viết?
Đây là vấn đề cô bé muốn hỏi Bút Tiên ư?
Hay đây là đáp án mà cô bé tự cho bản thân mình?
Nếu biến thành người khác, Trần Ca sẽ chẳng thèm để ý, nhưng cô bé này rất có thể là du khách đặc biệt. Tất cả động tác của đối phương, Trần Ca mong muốn lý giải được tầng nghĩa sâu xa trong đó.
“Đứa nhỏ này còn một chị gái sao? Vì sao không đưa cô ấy tới đây chơi cùng?” Trần Ca quay đầu hỏi người đàn ông trung niên một câu, nhưng khi người đàn ông này nghe được lời của Trần Ca thì như bị kinh hãi cực độ, không tham quan nữa, tiến tới cầm tay cô bé kia định đi ra ngoài.
Cô bé kia cũng giật nảy mình, giống như con chim sẻ bị hoảng sợ, trong miệng phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Trần Ca không kịp ngăn cản, người đàn ông trung niên kia đã lôi cô bé kia ra khỏi Ký túc xá của Bút Tiên.
“Đừng có vội thế, các người muốn rời khỏi đây, lúc nào tôi cũng có thể đưa các người ra ngoài.” Trần Ca cảm thấy nếu hỏi thêm một chút, có thể sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ cha con giữa hai người. Anh bèn lập tức đưa hai người ra khỏi nhà ma.
Ánh nắng lần nữa chiếu lên người, cuối cùng hai cha con kỳ lạ này cũng bình tĩnh lại.
“Uống chút nước đi, hai người nghỉ ngơi ở đây một lúc trước nhé. Khoảng nửa tiếng nữa khu vui chơi sẽ chính thức mở cửa.” Trần Ca vừa sắp xếp cho hai cha con này nghỉ ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh nhà ma xong thì ông lão canh cổng và một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi chạy tới.
“Thật ngại quá, làm phiền đến cậu.” Người phụ nữ này mặc đồ công sở, chắc hẳn là nhân viên của công ty lớn nào đó. Cô ta cho người ta cảm giác giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, trưởng thành, khôn khéo.
“Chị là?”
“Tôi là em gái của anh ấy.” Người phụ nữ hơi ngượng ngùng chỉ chỉ người đàn ông chậm phát triển trí tuệ kia: “Anh ấy thừa dịp tôi đi làm, lén dẫn Văn Văn chạy ra ngoài, tôi dẫn họ về ngay đây.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất