Chương 573: Mồi câu
Lần một lần hai thì có thể nói là trùng hợp, nhưng nhiều lần như thế này, người đàn ông câu cá cũng cảm thấy có vấn đề.
“Nhưng mà anh xác định đây đều là cá vua sao? Đập chứa nước Đông Cương mà cũng có thể cung cấp sự sống cho hai con cá lớn?" Theo quan điểm của Trần Ca, đập chứa nước Đông Cương này có thể nuôi sống một con cá lớn là đã quá lắm rồi.
“Mạng lưới sông ngòi ở Cửu Giang chằng chịt phức tạp, đầu nguồn đập chứa nước Đông Cương kết nối với rất nhiều các nhánh sông lớn, lúc xây dựng còn có người phát hiện phía dưới Đông Cương có mạch nước ngầm, chắc là sẽ không thiếu thức ăn đâu.” Người đàn ông do dự một chút: “Rất lâu trước kia, Đông Cương là bãi tha ma nổi tiếng ở ngoại ô phía đông, người nghèo ở nơi này không có tiền chôn cất, họ cứ vứt thẳng người chết vào giữa sông lớn. Thế cho nên nơi này không chỉ có nhiều cá lớn mà những con cá đấy còn có tính cách hung hãn, chuyện tấn công người cũng đã từng xảy ra.”
“Ăn thịt người sao...”
“Là chuyện từ rất lâu trước đây, giờ đỡ rồi.” Người đàn ông nhặt cần câu lên, không tiếng động mà đặt lên trên cái thùng lớn màu đỏ ở bên cạnh.
“Bên trong thùng có những gì vậy?”
“Mồi câu, mồi câu mà tôi tự mình làm ra, có thể khiến cho cá lớn cắn câu đều phải nhờ đến nó đấy.” Người đàn ông đứng ở bên cạnh thùng lớn, lấy đèn pin ra chiếu mặt nước: “Cá vua rất thông minh, ngày hôm nay bị hù dọa như vậy, khéo đến mấy tuần lễ sau cũng không cắn câu đâu, đáng tiếc thật.”
Lúc người đàn ông nói chuyện, Trần Ca vẫn còn đang ngó nhìn cái thùng. Người đàn ông dùng mồi do mình tự làm ra, không phải mồi còn sống, lại còn tỏa ra một mùi là lạ.
Người đàn ông gập ghế lại, cất hết đồ đi, đi về phía một ngôi nhà nhỏ cạnh đập chứa nước.
“Anh muốn làm gì?" Trần Ca đi theo phía sau, anh có cảm giác mình còn có thể đào bới được khá nhiều thông tin có ích từ trên người người đàn ông này.
“Cậu nhìn thấy điểm sáng trên mặt nước kia không? Phao dạ quang không bị cá vua kéo vào trong nước, tôi đi thu cái phao đấy lại, giá của một cái phao dạ quang đó cũng khá đắt đấy.” Gõ vào cánh cửa sắt, chẳng bao lâu sau, một người đàn ông nhìn rất thật thà phúc hậu mở cửa phòng ra.
Người này chính là người đứng sau nhìn người đàn ông câu cá ban nãy. Vóc người của anh ta không cao, chắc chỉ khoảng hơn một mét sáu, có thể là bởi vì phải thường xuyên làm việc dưới ánh nắng mà da rất đen.
“Muốn kết thúc công việc à? Hôm nay nghỉ sớm thế, bình thường không phải anh đều câu đến tận 2, 3 giờ sáng sao?" Thẻ nhân viên có viết tên của người đàn ông đó, anh ta là nhân viên làm việc ở đập chứa nước, tên là Trương Đại Pha.
Người đàn ông câu cá có ý khoe khoang, cố tình hạ thấp giọng xuống, còn khoa tay múa chân: “Anh đúng là không có phúc nhìn thấy. Anh mới vừa đi khỏi, cá vua đã cắn câu rồi, không tin anh có thể hỏi thằng nhóc đứng bên cạnh này, thiếu chút nữa là tôi có thể câu được cá vua rồi đấy.”
“Cá vua cắn câu!" Người đàn ông rất là kinh ngạc.
“Đúng là câu được, tôi ở hiện trường.” Trần Ca cũng đứng ra làm chứng giúp người đàn ông câu cá.
“Cá vua đã cắn câu, thế tại sao anh lại để cho nó chạy mất?" Trương Đại Pha nhìn về phía người đàn ông câu cá: “Lần này lại xảy ra vấn đề gì nữa?”
“Dây câu bị cắn đứt rồi, ban nãy tôi và chàng trai này đã bàn bạc với nhau, cảm thấy trong đập chứa nước rất có thể không chỉ có một con cá lớn.”
“Không chỉ có một con? Tình huống này tôi phải báo lại cho lãnh đạo mới được.” Trương Đại Pha càng thêm kinh ngạc. Bình thường anh ta phụ trách trông chừng đập chứa nước, có đôi khi trên đập chứa nước có mấy thứ bỏ đi trôi lềnh phềnh, anh ta cũng sẽ lôi thuyền ra để vớt vứt đi. Cho nên khi anh ta biết trong đập chứa nước có cá vua, điều đầu tiên mà anh ta lo lắng chính là sự an toàn của mình đang bị đe dọa.
Đập chứa nước Đông Cương càng ngày càng hoang vu, bình thường đến cả một bóng người cũng không nhìn thấy. Một mình anh ta trông coi ở đây, cảm thấy sợ cũng là chuyện rất bình thường.
“Báo cho họ biết thì có thể làm gì được? Bọn họ cũng không thể tháo toàn bộ nước trong đập được, trừ khi có chứng cớ rõ ràng cá vua từng cắn người khác tử vong, thì bên trên mới buồn quan tâm.” Người đàn ông câu cá tỏ vẻ chẳng quan tâm: “Không nói nhiều với anh nữa, đưa thuyền cho tôi mượn, tôi đi nhặt phao về.”
“Chờ đến hừng đông rồi nhặt, anh mới vừa đắc tội với cá vua, bây giờ lại chạy vào trong đấy nhặt phao, nó chắc chắn sẽ giày vò anh.” Trương Đại Pha nhìn mặt nước đen như mực, cảm giác cá vua đang trốn ở nơi cách họ không xa.
“Mặc áo phao cứu sinh, mang theo xiên cá, cá vua dưới nước dù lợi hại nhưng nếu nó dám ló đầu ra, chúng ta giải quyết nó luôn một thể. Tôi câu được nó ba lần mà vẫn chưa nhìn thấy diện mạo thật sự của nó, nhưng theo suy đoán, cá có hình thể lớn như vậy ở Cửu Giang chỉ có mấy loại mà thôi.”
“Anh nhất định phải đi à?”
“Tôi nói anh nghe này, con cá đã sống trong thời gian càng dài thì nó lại càng tiếc sinh mệnh, chắc là nó đã sớm trốn sâu dưới đáy đập rồi.” Người đàn ông câu cá liếc nhìn cái chìa khóa bên hông Trương Đại Pha: “Cá vua rất thông minh nhưng nó cũng chỉ là cá, không phải thủy quái. Chúng ta không thể coi thường nó, nhưng cũng không cần quá sợ hãi nó, nếu không chúng ta có khác gì những người cổ đại tôn thờ thần sông không cơ chứ?”
“Tôi biết anh rất hiểu biết về cá vua, nhưng anh cũng đừng quên câu tục ngữ này, tất cả những người chết đuối đều biết bơi.” Lá gan của Trương Đại Pha rất nhỏ.
“Phao dạ quang của tôi được đặt làm riêng và giá không hề rẻ, nó còn được phủ một lớp bột nhão ở trên để thu hút cá vua. Chờ đến hừng đông mới lấy, khéo nó cũng mất dạng rồi. Hơn nữa, cái phao bây giờ cách bờ có tầm tám, chín mét, chỉ cần duỗi duỗi tay là chạm đến rồi, chỉ mất có mấy phút thôi.”
“Muốn đi thì anh tự đi đi, tôi cũng không muốn nói nhiều với anh nữa.” Trương Đại Pha gỡ cái chìa khóa xuống, đưa cho người đàn ông câu cá.
Sau khi lấy được chìa khóa, người đàn ông câu cá lại sợ hãi.
Dáng vẻ bối rối của anh ta khiến Trần Ca cảm thấy rất kỳ quái. Một cái phao dạ quang cho dù là đắt thế nào cũng không đáng để mạo hiểm tính mạng mà đi lấy, chẳng lẽ người đàn ông này thực sự không quan tâm đến sự uy hiếp của cá vua? Hay có thứ gì đặc biệt không thể cho người khác biết được ẩn giấu trên chiếc phao dạ quang được đặt riêng kia? Anh ta lo đợi đến hôm sau sẽ có người khác nhặt cái phao đi?
Trời đã tối rồi, càng kéo dài lâu tình huống sẽ càng nguy hiểm. Người đàn ông câu cá nhìn phao dạ quang đang trôi nổi ở phía xa, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm đi lấy.
Anh ta một thân một mình cầm chìa khóa đi tới phía sau nhà, lôi từ trong nhà kho ra một cái thuyền cùng mái chèo, một cái xiên cá, cùng một sợi dây thừng lớn.
“Người này đúng là bị điên rồi.” Trương Đại Pha lẩm bẩm. Anh ta chuẩn bị tiến lên khuyên can, dù sao nếu người đàn ông câu cá thực sự gặp chuyện không may ở đập chứa nước mà anh ta phụ trách, nếu phía trên hỏi đến, anh ta cũng phải chịu trách nhiệm.
“Ông anh à, xem ra quan hệ giữa hai người cũng không tệ...”
Trần Ca vươn tay nắm lấy vai Trương Đại Pha, nhưng mà không đợi anh nói xong, Trương Đại Pha đã phản bác: “Ai có quan hệ không tệ với anh ta? Người này tính tình rất tệ, nếu không phải cá vua thực sự cắn vào móc câu của anh ta thì tôi cũng lười để ý đến.”
“Vậy tại sao cá vua lại chỉ cắn vào móc câu của anh ta? Là bởi vì mồi câu của anh ta đặc biệt sao?”
“Tôi biết cậu muốn hỏi gì, rất nhiều người yêu thích câu cá cũng đã từng đến tìm tôi để hỏi xem anh ta dùng mồi câu gì, nhưng mấu chốt là tôi cũng không biết! Người này cứ thần thần bí bí, chỉ có buổi tối mới đến đây câu cá, mỗi lần móc mồi câu đều che chắn cực kỳ tốt, đến hiện tại cũng không ai biết được. Mà nhắc tới cũng lạ, cá vua không hề cắn vào móc câu của người khác, chỉ cắn mỗi mình anh ta.”
“Xem ra đúng là là mồi câu rồi.” Trần Ca cùng Trương Đại Pha đi về phía người đàn ông câu cá.
Người nọ vừa nhìn thấy Trần Ca cùng Trương Đại Pha đi qua đây, lập tức xách cái thùng lên, ôm lấy một đống đồ trên mặt đất: “Hai người đến đây làm gì?”
“Hay là cứ bỏ qua đi, bây giờ mà anh cứ cố gắng đi vào đó là rất nguy hiểm.”
Trương Đại Pha vẫn còn muốn khuyên can, thế nhưng người đàn ông câu cá nghe không lọt tai. Anh ta buộc một đầu dây thừng vào thuyền, sau đó ném tất cả thùng đựng mồi câu cùng cái xiên cá lên trên cái thuyền nhỏ của nhân viên quản lý.