Chương 575: Quá nhiều
“Tóc?”
Vì sao trên dây câu lại quấn đầy tóc?
Người đàn ông đã câu cá vài chục năm, đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như vậy. Lúc này đầu óc của anh ta hoàn toàn ngơ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm dây câu theo bản năng, anh ta muốn xác định thứ kia rốt cuộc là tóc hay là rong biển.
Đèn câu cá dần chìm xuống, ngay khi ánh sáng chuẩn bị biến mất, người đàn ông câu cá nhìn thấy một bóng đen đang bơi dần lên.
Nhìn không rõ lắm, chỉ có thể thấy loáng thoáng một đường viền mơ hồ. Không có vây cá, không có đuôi, nhưng hình như có tay chân.
“Người?”
Lúc này trong đầu chỉ còn lại có duy nhất suy nghĩ này. Thân thuyền bị đập vào lần thứ hai, người đàn ông hoàn toàn luống cuống. Anh ra lôi dao găm mang theo người ra cắt đứt dây câu, chèo thuyền về phía bờ giống như bị điên.
“Kéo tôi về đi! Nhanh lên!”
Anh ta liều mạng chèo thuyền, thế nhưng thân thuyền vẫn không hề di chuyển, những sợi tóc đen mang theo mùi hôi thối bò lên trên thân thuyền.
“Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?”
Thuyền không chỉ không đi gần về phía bờ mà còn bị kéo dần vào tận trung tâm của đập chứa nước.
Người đàn ông thấy vậy thì rất sốt ruột. Anh ta tóm lấy cái thùng bên cạnh, vung tất cả đống mồi câu đặc biệt được điều chế tỉ mỉ ra xa, cuối cùng đến cả cái thùng cũng ném đi luôn.
Không ai biết mồi câu của anh ta được làm bằng gì, nhưng điều kỳ lạ là sau khi mồi câu được vung ra ngoài, tóc đen trên thuyền cũng yên lặng tản đi, cái bóng đen kia nhanh chóng di chuyển đến chỗ mồi câu vừa được vung ra.
“Được cứu rồi?”
Người đàn ông cầm lấy mái chèo, đang định chèo thuyền về bờ. Ngay khi quay đầu lại, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng khiến cho anh ta suốt đời không quên được.
Dưới đáy đập chứa nước, một thứ gì đó giống hệt như tảo đen nổi lên từ dưới nước, chen chúc hướng về mồi câu do anh ta ném ra.
“Cái này, sao nhiều như vậy...”
Tay chân lạnh lẽo, cơ thể run lên, người đàn ông cũng không dám quay đầu lại nhìn, hai tay cầm lấy mái chèo, chèo thuyền về phía bờ.
“Mau cứu tôi, mau cứu tôi!”
Thứ dưới nước đã bị mồi câu mà người đàn ông câu cá chế tạo hấp dẫn, tạm thời buông tha cho anh ta. Nhân cơ hội này, người đàn ông nhanh chóng chạy trốn.
Anh ta liều mạng chèo thuyền nhỏ trở về bờ, sau đó lộn nhào lên bờ.
Chưa tỉnh hồn, cả người người đàn ông đều là mồ hôi lạnh. Anh ta ngồi ở chỗ cách xa bờ, thở dốc từng hơi từng hơi một.
“Anh nhìn thấy cá vua rồi sao?" Trương Đại Pha bị phản ứng của người đàn ông dọa sợ, nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh ta.
Người đàn ông điên cuồng xua tay. Môi anh ta xanh tím, run rẩy, không nói được câu nào hoàn chỉnh.
“Nói đi, anh nhìn thấy cái gì? Vừa nãy lúc mới lên thuyền, không phải anh còn nói sẽ cầm theo cái xiên cá, nếu nhìn thấy cá vua sẽ bắt nó luôn sao? Sao giờ lại sợ rồi?”
“Không có cá vua, thứ ở dưới nước lúc nãy không phải cá vua!" Lời nói của người đàn ông câu cá đứt quãng, xen lẫn với tiếng thở dốc.
“Không phải cá vua? Thế nó là cái gì?”
“Người! Là một người!" Người đàn ông câu cá điên cuồng nói, tâm trạng rất không ổn định.
Trong lúc anh ta trao đổi cùng Trương Đại Pha, Trần Ca đã mở đèn pin trên điện thoại lên, chiếu vào thuyền nhỏ.
Phao dạ quang đặc chế bị vứt lăn lóc ở góc thuyền, cái phao này so với những cái phao bán trên thị trường thì lớn hơn nhiều, Trần Ca mang theo lòng hiếu kỳ đi về phía trước mấy bước.
Anh nhìn thấy một số thứ giống như sợi tóc màu đen còn sót lại ở phía đuôi thuyền.
Lá gan Trần Ca rất lớn, trong đập chứa nước vừa mới xảy ra chuyện như vậy nhưng anh vẫn dám đứng ở chỗ bờ nước.
Nhìn mặt nước đen nhánh, chẳng ai có thể biết được phía dưới có ẩn chứ một con quái vật kỳ lạ nào hay không.
Đồng tử híp lại, Trần Ca luồn tay của mình vào trong nước lạnh như băng, nắm được dây thừng.
Anh kéo thuyền nhỏ vào gần bờ, cố định nó vào cái cọc.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, anh phát hiện cảm xúc của người đàn ông câu cá vẫn chưa ổn định lại, Trương Đại Pha cũng không chú ý đến anh.
“Có cơ hội rồi.”
Trần Ca đè vào nút mở của máy cát sét mini, nhảy vào thuyền nhỏ.
Cơ thể khẽ lung lay, Trần Ca còn chưa thích ứng được.
Anh nhặt phao dạ quang nằm ở trong góc lên. Cái phao này nhìn qua chẳng khác gì mấy các phao bán trên thị trường cả, chỉ là nó khá lớn, càng nhìn càng thấy lớn: “Sờ thấy rất trơn, phía ngoài chắc được bôi thêm một lớp dầu, ở giữa có một cái lỗ, hình như có thể mở ra được.”
Hai tay dùng sức, Trần Ca mở cái phao câu cá ra, có một mùi thối thoang thoảng tỏa ra.
Cảnh tượng trước mắt nằm ngoài dự đoán của anh, có một ngón tay út bị nhét trong chiếc phao câu cá này.
Miệng vết thương đã khô lại, không có hồ máu tử thi (*), rất khó đoán được thời gian bị cắt ra.
(*) Hồ máu tử thi: là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngưng đập và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực.
“Nhét ngón tay vào phao câu cá, vậy rốt cuộc anh ta làm mồi câu bằng gì vậy?" Trần Ca dần dần hiểu tại sao "cá vua" lại chỉ cắn móc câu của người này rồi, mồi câu của anh ta đúng là rất đặc biệt.
Trần Ca nhặt khăn lau trên thuyền lên, lau vân tay của mình trên cái phao câu đi, sau đó đặt về chỗ cũ.
Sau đó, anh nhảy lên bờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi bước về phía người đàn ông câu cá với vẻ chán ghét.
Khi gần đến nơi, biểu cảm trên mặt Trần Ca cũng dần dần thay đổi, chờ đến khi đi đến bên cạnh người đàn ông đó thì anh lại khôi phục vẻ mặt bình thường.
Người đàn ông câu cá bị dọa sợ không nhẹ, nắm thật chặt cánh tay Trương Đại Pha, nói năng lộn xộn: “Người! Nhìn giống như tảo, nổi lên từng mảng từng mảng!”
“Đưa đi bệnh viện đi, chắc là đầu óc anh ta có vấn đề rồi.” Người đàn ông câu cá có các triệu chứng giống hệt những du khách đi vào nhà ma của anh với ý xấu, Trần Ca mới chỉ nhìn thoáng qua đã đưa ra ý kiến điều trị của mình.
“Được.” Trương Đại Pha cố gắng lắm mới nâng được người đàn ông dậy, đối phương lại lấy một tay đẩy anh ta ra: “Tôi không nói phét với mấy người đâu! Đó không phải là cá vua! Là người!”
“Cá vua thành tinh sao?" Trương Đại Pha cười khổ: “Anh bình tĩnh một chút đi, cứ đến bệnh viện trước đã.”
“Đi bệnh viện làm gì? Ông đây không bị bệnh!" Người đàn ông lần thứ hai đẩy Trương Đại Pha ra, anh ta như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, vọt tới bờ nước, mang theo vài phần do dự rồi mới nhảy lên thuyền.
“Anh lại lên thuyền làm gì?" Trương Đại Pha lo người đàn ông sẽ xảy ra chuyện, cũng đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này người đàn ông câu cá lại quay lên bờ, anh ta còn cầm theo cái phao dạ quang đặc chế lên bỏ vào trong túi áo.
“Đã đến lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ đến cái phao nữa? Mạng anh quan trọng hay là cái phao quan trọng hả?”
Người đàn ông câu cá không trả lời Trương Đại Pha. Sau khi cất cái phao xong, anh ta chạy ra bên ngoài đập chứa nước, mặc kệ Trương Đại Pha gào thét như thế nào cũng không quay đầu lại.
“Cần câu cũng không cần? Một cái cần câu này mà còn không đáng giá bằng cái phao sao?''
“Có thể là bởi vì trong phao có cất giấu một bí mật nào đó chăng?" Trần Ca ra hiệu cho Trương Đại Pha đừng tới gần bờ nước: “Ông anh à, anh có biết người kia tên gì, nhà ở đâu không?”
“Cậu tìm anh ta có việc gì sao?”
“Tôi cũng là một người yêu thích câu cá, muốn giao lưu học tập anh ta một chút, tiện thể trả lại cần câu cho anh ta.”
“Anh ta tên là Thanh Gia, tính tình rất kỳ lạ, sau khi ly dị với vợ thì sống một mình ở ngoại ô phía đông, vị trí cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là ở cách đập chứa nước không xa.”
Sau khi nghe được tin tức quan trọng, Trần Ca nhặt cần câu đặt trên thuyền lên, trực tiếp đuổi theo.
Trương Đại Pha nhìn Trần Ca từ từ biến mất ở trong màn đên, gãi đầu một cái: “Tại sao mình cảm thấy người này cũng kỳ quái thế nhỉ, cậu ta không phải chỉ mượn cớ hỏi mình để trộm cần câu chứ? Không phải là mình đã bị lừa rồi chứ?”
Thể lực của Trần Ca rất tốt, cầm cần câu đuổi theo người đàn ông câu cá, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
Anh nghi ngờ người đàn ông này cũng mang trên mình một vụ án giết người nào đó, việc này cần phải điều tra rõ ràng. Hơn nữa anh cũng rất muốn biết, rốt cuộc người đàn ông này nhìn thấy cái gì ở trong đập chứa nước.