Chương 576: Tôi cần một con quỷ biết lặn xuống nước
Trong khoảng thời gian nhận được điện thoại màu đen, Trần Ca cũng nắm giữ rất nhiều năng lực không liên quan đến việc vận hành nhà ma, nói ví dụ như theo dõi và phản trinh sát.
Tay anh cầm cần câu, vẫn duy trì một khoảng cách với người đàn ông câu cá, tiếp tục bám sát theo anh ta.
Người đàn ông câu cá sợ đến vỡ mật nên bỏ chạy một mạch, không phát hiện ra Trần Ca.
Ở nơi cách đập chứa nước không xa có một dãy nhà dân thấp lùn, thoạt nhìn rất cũ nát.
Người đàn ông câu cá lén lút đứng ở bên cạnh một ngôi nhà dân nào đó, lấy chìa khóa ra, thấy xung quanh không có người mới mở cửa nghiêng mình đi vào trong nhà.
“Chạy cũng nhanh thật.” Trần Ca chờ sau khi người đàn ông vào nhà mới đi đến. Anh ghé vào chỗ khe cửa nhìn vào trong một chút, bên trong nhà dân lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, trong đó còn có một cái sân nhỏ.
“Gõ cửa lấy lý do trả lại cần câu rồi đi vào, hay là chui vào luôn?" Trong khi Trần Ca còn đang suy nghĩ thì trong nhà đột nhiên vang lên một tiếng động.
Anh híp con ngươi lại, tiếp tục nhìn vào bên trong thông qua khe cửa.
Người đàn ông câu cá quỳ rạp xuống trước cái tủ lạnh của nhà mình, hai tay úp xuống đất, trong miệng không ngừng la lên, giống như đang cầu xin người nào đó tha thứ.
“Anh ta bị thứ gì trong đập chứa nước kích thích vậy? Tại sao phải kêu khóc với cái tủ lạnh chứ? Chẳng lẽ trong tủ cất giấu người anh ta hại chết sao?”
Chuyện xảy ra tiếp theo đã gián tiếp chứng minh suy đoán của Trần Ca.
Người đàn ông câu cá dập đầu với tủ lạnh, sám hối, bụi cùng nước mắt lấm lem cả mặt.
Khoảng mười mấy phút sau, người đàn ông câu cá mới tỉnh táo lại. Anh ta dùng tay áo lau mặt một cái, tìm được một cái xẻng sắt từ giữa phòng.
“Anh ta muốn làm gì?”
Trần Ca ở ngoài cửa nhìn rất rõ ràng, người đàn ông câu cá chẳng buồn nghỉ ngơi, thở hồng hộc đào một cái hố thật to trong sân nhỏ.
“Đào hố? Giấu xác?”
Mọi chuyện lại bị Trần Ca đoán đúng một lần nữa. Người đàn ông câu cá mở cánh cửa tủ lạnh, lôi mấy cái túi lớn màu đen từ bên trong ra.
Cánh tay anh ta run rẩy, lại dập đầu với cái túi màu đen thêm mấy cái rồi mới ném chúng vào trong hố đất.
“Tôi sẽ không bao giờ câu cá nữa, sau này hàng năm tôi đều hóa vàng cho mấy người, muốn bao nhiêu tôi đều đốt cho mấy người.”
Trong miệng lẩm bẩm lời kỳ quái, người đàn ông cầm lấy xẻng sắt, chuẩn bị lấp cái hố vừa mới đào xong.
Trần Ca cảm thấy mình không thể chờ đợi thêm nữa, nếu không lát nữa anh còn phải tự tay đào cái hố mà người đàn ông đang lấp kia.
“Có ai không?" Trần Ca gõ nhẹ vào cửa nhà. Anh đột nhiên hô như thế dọa cho người đàn ông câu cá sợ đến mức ngã ngồi vào trong cái hố mà mình vừa mới đào, mồ hôi lạnh trên mặt thi nhau chảy ra.
“Tôi chính là cái người ở bên cạnh anh lúc anh câu cá ở đập chứa nước ban nãy, anh quên cầm cần câu về, nhân viên quản lý nhờ tôi đưa trả cho anh.” Trần Ca thông qua khe cửa nhìn chằm chằm vào đối phương: “Ông anh à, cơ thể của anh đã khôi phục chưa? Có cần tôi gọi 120 giúp anh không?”
Nghe thấy Trần Ca muốn gọi 120, người đàn ông đứng ngồi không yên, thất tha thất thểu đứng lên: “Không cần không cần, cậu cứ đặt cần câu ở trước cửa là được rồi, tí nữa tôi sẽ tự ra lấy.”
“Ông anh à, nghe giọng của anh có vẻ không ổn lắm! Có phải anh đã xảy ra vấn đề gì đúng không?”
“Không có việc gì! Tôi không sao! Cậu cứ đặt cần câu xuống rồi đi đi!" Đầu người đàn ông câu cá chẳng mấy chốc đã chảy đầy mồ hôi. Anh ta vừa hô to, vừa điên cuồng đẩy mạnh đống đất bên cạnh vào trong hố.
“Tôi không thể đi, tình huống bây giờ của anh không ổn chút nào! Anh mở cửa ra đi, để tôi xem thử. Nếu như anh thực sự không sao, tôi sẽ đi ngay.” Trần Ca cứ đứng ở ngoài cửa không đi, người đàn ông câu cá đã muốn chửi thề trong lòng từ lâu rồi.
Tại sao lại gặp phải một người như vậy chứ?
Anh ta vội vã dùng đất phủ lên trên túi đen, sau đó thở hổn hển mở cửa thành một khe nhỏ: “Tôi không sao cả, đưa cần câu cho tôi đi.”
“Nhưng mà sắc mặt của anh tệ lắm đó.”
“Đưa cần câu cho tôi! Đưa đây!" Người đàn ông câu cá rất nhanh đã bị ép điên, hét lớn một tiếng. Có thể là vì vô cùng kích động cho nên trong lúc cơ thể anh ta đung đưa, cái phao trong túi rơi ra.
Cái phao dạ quang được đặc chế rơi trên mặt đất, lúc trước Trần Ca không vặn chặt nên đoạn ngón tay út cũng rơi ra.
Phản ứng của người đàn ông câu cá còn nhanh hơn Trần Ca, trực tiếp dùng cơ thể chặn tầm mắt của anh.
“Đó là cái gì?”
“Cậu nhìn thấy sao? Lạp xưởng hun khói mà thôi, đây chính là mồi câu độc nhất vô nhị của tôi.” Người đàn ông câu cá lắp phao lại. Anh ta đột nhiên bình tĩnh lại, thay đổi vẻ nóng nảy vừa nãy, lại còn nở một nụ cười với Trần Ca.
Chỉ có điều nụ cười miễn cưỡng này phối hợp với đôi mắt như cá chết sẽ làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Cần câu của tôi cũng là đặc chế, rất đắt. Cảm ơn cậu đã trả lại cho tôi, hay là cậu vào nhà ngồi một lát đi.” Người đàn ông điều chỉnh lại nhịp thở, giọng nói nghe là lạ.
“Được.” Dáng vẻ Trần Ca thật thà phúc hậu, không có vẻ không sắc sảo cho lắm. Anh lặng lẽ ấn vào nút mở của máy cát sét mini trong ba lô, đi vào trong ngôi nhà.
Cái hố to trong sân còn chưa được lấp xong, khắp nơi đều là bùn đất.
“Tôi định trồng một chút rau dưa, cho nên mới đào đất lên như thế.” Người đàn ông đột nhiên nhiệt tình hẳn lên: “Vào nhà ngồi đi, lúc nãy tôi có câu được mấy con cá sông, để tôi cho cậu nếm thử tay nghề của tôi.”
Trần Ca cứ tiến về phía trước, không phòng bị chút nào. Chờ đến khi anh đi vào trong nhà thì người đàn ông đi phía sau anh lặng lẽ khóa cửa lại, sau đó giơ xẻng sắt trong tay lên.
Nụ cười trên mặt không còn sót lại chút gì, trong mắt người đàn ông câu cá tràn đầy oán độc và thù hận. Anh ta nhìn chằm chằm gáy của Trần Ca, tìm một cơ hội, chuẩn bị đánh lén từ phía sau lưng anh.
Nhưng mà không đợi anh ta tìm được cơ hội, người đàn ông trước mặt anh ta bỗng nhiên tháo ba lô xuống, sau đó không có bất kỳ dấu hiệu, bất kỳ lý do nào mà ném ba lô về phía mặt của anh ta.
Quá đột ngột, chuyện này hoàn toàn khác với kế hoạch mà anh ta đặt ra lúc đầu.
Mũi bị ba lô đập trúng, tầm nhìn của người đàn ông bị che mất. Không chờ đến khi anh ta phục hồi lại tinh thần, chỗ bụng truyền đến cơn đau đớn, hình như là bị người khác đạp cho một cú.
Cơ thể đập vào cánh cửa phòng, xẻng sắt rơi ở một bên. Khi anh ta còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì đau đớn đã lần lượt truyền đến từ các vị trí trên cơ thể.
Có người đang hành hung anh ta, trong đầu hiện lên suy nghĩ như vậy, chẳng hiểu tại sao anh ta thậm chí còn cảm thấy hơi tủi thân.
“Dừng tay! Đừng đánh nữa! Trời ạ!" Hai tay bảo vệ đầu, xẻng sắt chẳng biết đã bị ném ở chỗ nào rồi. Anh ta giãy giụa trên mặt đất, nhưng hình như đối phương không hề có ý định dừng tay.
Bị đánh thêm khoảng vài phút đồng hồ nữa, mãi đến khi đối phương cảm thấy mệt mỏi, cơn đau đớn trên người mới yếu đi một chút.
Mặt mũi bầm dập, người đàn ông câu cá nằm úp sấp ở góc phòng khách, vẻ mặt sợ hãi nhìn Trần Ca: “Cậu bị bệnh sao! Vì sao đánh tôi?”
“Bởi vì anh muốn giết tôi.” Trần Ca nhặt xẻng sắt trên đất lên, ngồi ở trên ghế salon.
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi muốn giết cậu?”
“Tôi nhìn được ý đồ đó ở trong mắt anh.” Trần Ca cũng lười nói lời vô ích với người đàn ông câu cá: “Sau đây tôi sẽ hỏi anh mấy vấn đề, nhớ trả lời thành thật.”
“Cậu chạy theo tôi đến đây, chỉ là vì hỏi mấy vấn đề thôi sao?”
“Thứ nhất, lúc nãy trong đập chứa nước rốt cuộc anh đã nhìn thấy thứ gì?" Trần Ca đi thẳng vào vấn đề, anh không muốn làm trễ thời gian của mình.
Người đàn ông do dự một chút mới mở miệng nói: “Trong nước không có cá vua, thứ tôi nhìn thấy chính là người.”
“Người?”
“Đúng, có tay chân với tóc.” Sự hoảng sợ trong mắt người đàn ông dường như muốn tràn ra ngoài: “Không chỉ có một con, khi tôi ném mồi câu vào trong nước, dưới nước có thật nhiều vật tương tự như vậy nổi lên.”
“Số lượng rất nhiều.” Trần Ca gật đầu: “Vấn đề thứ hai, tôi biết mồi câu của anh được làm từ gì, nói cho tôi biết tại sao anh lại lựa chọn thứ đó làm mồi câu, tại sao anh biết chúng nó thích mồi câu kiểu này.”
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì.” Người đàn ông câu cá vẫn còn đang chống chế.
“Vấn đề này anh không muốn trả lời cũng không sao, cảnh sát có thể hỏi chi tiết hơn tôi. Vấn đề thứ ba, anh có từng đi đến trấn Lệ Loan, có từng đi chuyến xe buýt cuối số 104 chưa?" Gieo hạt có liên quan đến Minh Thai, quỷ nước trong đập chứa nước Đông Cương lại là ma quỷ sinh ra do gieo hạt. Trần Ca muốn xác định xem người đàn ông câu cá này muốn câu quỷ nước, là tại sở thích của bản thân, hay là còn có mục đích khác.
“Trấn Lệ Loan?" Vẻ mặt của người đàn ông mờ mịt, không giống như là đang giả vờ, có lẽ anh ta không có liên quan gì đến kẻ đầu sỏ ở ngoại ô phía đông.
Sau khi hỏi thêm mấy vấn đề nữa, Trần Ca trực tiếp báo cảnh sát: “Những chuyện còn lại anh cứ kể với cảnh sát đi.”
Sau hai mươi phút, đồn cảnh sát Đông Thành nhận được báo án đã chạy tới hiện trường.
“Cậu cũng đi theo chúng tôi quay về một chuyến đi.”
“Không cần phiền toái như vậy, tôi đề nghị mấy người học tập đồn cảnh sát Tây Thành nhiều một chút, giản lược tất cả mọi chuyện đi, sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội gặp mặt mà.”
Sau khi viết một bản khai đơn giản, từ trong miệng cảnh sát, Trần Ca cũng biết quá trình gây án của người đàn ông câu cá này.
Xác chết trong sân nhà anh ta đến từ chung cư Minh Dương. Tính cách của người này có hơi biến thái, ở khoảng thời gian trước, khi trên đường về nhà, anh ta đã phát sinh xung đột với một người vô gia cư.
Lỡ tay làm đối phương bị thương, kẻ lang thang nọ tuyên bố muốn báo thù, làm cho anh ta sau này không được yên ổn.
Sau nhiều lần xung đột, người đàn ông câu cá bám theo kẻ lang thang để xác định được nơi ở của đối phương, sau đó trở về chung cư Minh Dương bỏ hoang để giết đối phương.
Vào buổi tối khi chuẩn bị vứt xác, người đàn ông phát hiện trong đập chứa nước có một cái bóng dài hơn một mét hiện lên, đó cũng là lần đầu tiên anh ta biết trong đập chứa nước Đông Cương có "cá vua".
Rời khỏi nhà người đàn ông câu cá, Trần Ca đã biết rõ thứ mà mình muốn biết, anh bắt xe đi về khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
“Nhiệm vụ của cô bé trên chiếc điện thoại đen vẫn chưa được kích hoạt, nhưng có một điều có thể khẳng định, cô bé có liên quan đến quỷ nước, chị gái của cô bé rất có thể chính là một trong những con “cá vua” trong đập chứa nước.”
Nhiệm vụ tập luyện hai sao này khó hơn một chút so với tưởng tượng của Trần Ca. Quỷ nước trốn ở trong đập chứa nước, chỉ cần sơ ý một chút, rất có thể anh sẽ bị chúng kéo xuống, hoàn toàn khác với khi ở trên đất.
“Không biết thực lực của Hứa Âm khi ở trong nước có bị ảnh hưởng gì không.” Trần Ca đeo ba lô đi tới chỗ có nước trong khu vui chơi, đè vào nút mở máy cát sét mini.
Trong gió đêm có trộn lẫn một mùi máu tươi thoang thoảng, Hứa Âm mặc bộ quần áo màu đỏ hiện ra bên cạnh Trần Ca.
“Vẫn chưa tìm được trái tim của mình sao?" Trần Ca luôn nhìn thấy được vẻ u buồn trên mặt Hứa Âm. Có đôi khi anh cũng không hiểu rốt cuộc Hứa Âm theo đuổi cái gì, thứ anh có thể làm chính là hi vọng Hứa Âm có thể vui vẻ lên một chút.
Điều khiển Hứa Âm đi vào trong hồ nước, sau khi bị nước bao phủ không nhìn thấy người nữa, Trần Ca phát hiện liên hệ giữa mình và Hứa Âm giảm bớt đi một chút, hình như cảm giác của đối phương cũng chịu một chút ảnh hưởng.
“Chỉ mới đi vào một cái hồ đã xuất hiện tình huống như vậy, nếu như phải nhảy vào trong đập chứa nước, chỉ sợ sẽ càng thêm phiền phức. Hứa Âm phải ở lại bên cạnh mình không thể đi lung tung được, bây giờ mình cần một con quỷ có thể đi vào tận đáy đập.”
Trần Ca đi vào nhà ma, lôi quyển truyện tranh ra, suy nghĩ xem bây giờ mình có thể dùng được con quỷ nào.
Diêm Đại Niên, đứa bé hôi thối, Bạch Thu Lâm... Từng ma quỷ bị loại trừ, Trần Ca đột nhiên nghĩ đến một con quỷ rất không có cảm giác tồn tại.
Anh cầm theo ba lô chạy một lèo vào cảnh tượng Thôn Hoạt Quan, đẩy một loại cánh cửa nào đó ra.
Trong nhà có hai gốc cây hòe xiêu vẹo, bên cạnh một gốc hòe còn đặt một cái vại nước rất lớn.
“Nhà ma của mình cũng có một con quỷ sinh hoạt trong nước!" Trần Ca đi đến chỗ vại nước, có thể thấy được phía trên mặt nước trong vại có một quả cầu nổi lơ lửng. Chờ đến khi Trần Ca đến gần, quả cầu đó từ từ chìm vào trong vại nước, trên mặt nước chỉ còn sót một đám bọt khí.
Con quỷ này được Trần Ca mang từ thôn Hoạt Quan về, hình như là quỷ vại. Nó luôn trốn ở trong cái vại nước, bình thường cũng mang lại rất nhiều bất ngờ cho các du khách.
“Nhà ma đối xử với mày không tệ, hôm nay đến ngày mày giúp sức cho nhà ma này rồi.”
Trần Ca và Hứa Âm đứng ở hai bên vại nước, bọn họ nhìn con quỷ đang núp ở trong vại, nó ôm đầu gối của mình, đang không ngừng thả bong bóng, khẽ lắc đầu.
“Thứ mày phải đối mặt là quỷ nước cực kỳ hung ác, cứ sợ hãi như thế thì sẽ không làm gì được.” Trần Ca bảo Hứa Âm vớt quỷ vại từ trong nước ra, rồi gọi thêm những ma quỷ còn lại, để bọn họ dạy một khóa huấn luyện cấp tốc cho quỷ vại.
“Tao không mong mày có thể lấy một địch trăm, nhưng ít nhất mày phải biết chạy nhanh hơn, sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, có thể mang tin tức về cho tao.”