Chương 78: Mình không thể khống chế được tay phải nữa rồi
“Có nên đi vào nhìn thử hay không nhỉ?”
Trần Ca nắm chặt búa đa năng, cảm giác giống như có một con mèo đang cào xé trái tim anh vậy, rất muốn đập vỡ cửa phòng học để xem trên mấy quyển vở kia viết cái gì.
“Một bài đăng trên diễn đàn trường nói rằng có năm học sinh đã từng thử can đảm tiến vào Trường Trung học Mộ Dương này, bọn họ còn chơi trò Bút Tiên trong phòng học cuối hành lang này, có phải bút và giấy trên bàn là do bọn họ để lại không nhỉ?”
Trần Ca suy nghĩ một chút, lại cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, nếu dựa theo miêu tả của bài đăng đó thì năm học sinh này đã chơi và đến cuối còn phát hiện nhóm mình có thêm hai người nữa, bọn họ sợ đến mức gần như sụp đổ, hoảng hốt chạy loạn ra khỏi phòng học, trong quá trình chạy chắc chắn sẽ đụng phải bàn học trong phòng. Nhưng bây giờ tất cả bàn trong phòng học đều thẳng tắp gọn gàng, trông không giống như có người ra vào.
“Nhưng mà, cũng đâu loại trừ khả năng sau khi bọn họ rời khỏi đã có người đến đây sắp xếp lại bàn học đâu, hoặc là tất cả năm người bọn họ đã bị thay thế hết, năm người đi ra khỏi lớp học chính là năm con quỷ.”
Nghĩ vậy, Trần Ca buông búa đa năng xuống, anh nghĩ tốt nhất mình vẫn nên để căn phòng này đến cuối cùng thì sẽ an toàn hơn bây giờ.
Rời khỏi khu lớp học, Trần Ca đi tới cửa ký túc xá.
Tòa nhà hai tầng cũ nát, số lượng phòng cũng không nhiều lắm, anh đi loanh quanh trong hành lang mãi mới phát hiện ra một cái biển sắt đã tróc hết sơn, trên đó viết mấy chữ mờ mờ, đại ý là tầng hai của nữ sinh, nam sinh không được lên.
“Trường học này đúng là đơn sơ thật.”
Trần Ca gỡ mũ áo mưa xuống, xoa xoa nước bị thấm vào cổ áo, đang muốn đi vào trong thì bỗng nhiên điện thoại rung rung, có người gọi điện thoại tới.
Anh liếc nhìn tên người gọi trên màn hình, tay liền bấm nút nghe: “Hạc Sơn?”
“Đại ca, tôi đã đưa số điện thoại của anh cho học tỷ rồi, chị ấy nói đợi khi nào ba chị ấy về sẽ liên lạc với anh sau.”
“Được rồi, còn có chuyện gì nữa không?”
“Cũng không phải là chuyện lớn gì, thực ra thì Tần Quảng đã livestream rồi, anh thực sự không định xem qua một chút sao? Anh ta đã mời diễn viên ở bên cạnh đóng giả làm hung thủ, toàn bộ phần mở đầu đều mô phỏng theo anh, đến cả suy luận cũng giống hệt anh, tôi chán chả buồn nói luôn đó.”
“Cứ để anh ta livestream đi, tí nữa tôi cũng sẽ livestream, cậu nhớ đến cổ vũ tôi đấy.”
“ĐM! Anh muốn phát sóng sao!” Hạc Sơn kéo cao âm điệu, có vẻ đang vô cùng phấn khởi.
Trần Ca cũng cảm thấy có khán giả chờ mong như vậy là một chuyện rất hạnh phúc: “Cũng lâu lắm rồi tôi không livestream, lần này chuẩn bị chơi một trò rất kích thích đấy.”
Bên kia điện thoại không phát ra âm thanh nào nữa, qua vài giây mới nghe thấy tiếng bước chân, hình như Hạc Sơn đang đeo dép chạy quanh phòng ngủ, đạp vào từng cái giường một: “Tất cả ngồi dậy xem livestream đi! Hôm nay lại là một thử thách cướp đi mạng sống đấy!”
Hạc Sơn rất nhiệt tình, nhưng ở đầu bên này Trần Ca nghe cậu nói như vậy thì lại có một cảm giác là lạ.
Trần Ca cúp điện thoại, ấn mở app TikTok, livestream ngôi nhà ma của Tần Quảng đang nằm trên cùng của trang chủ, anh bấm vào xem một chút, bên đó là một nhóm cùng hoạt động, có người phụ trách quay phim, Tần Quảng chỉ phụ trách suy luận, tìm kiếm đầu mối.
Khỏi cần phải nói, nếu chỉ nói về chất lượng livestream của họ thì cũng đủ để nghiền nát Trần Ca rồi, đúng là người ta đã chuẩn bị rất chu đáo.
“680.000 người xem, nếu như mình có thể tuyên truyền được cho nhà ma như thế này thì không phải lượng du khách đến với nhà ma ngày hôm sau sẽ chen đến sập cửa sao?”
Livestream và đăng video ngắn chính là phương thức tuyên truyền duy nhất của Trần Ca lúc này, livestream của Tần Quảng cũng chỉ rõ cho Trần Ca một con đường, chỉ cần anh có thể làm to được thì nói không chừng một ngày nào đó nền tảng cũng sẽ đưa tất cả tài nguyên cùng các kênh để nâng đỡ anh.
“Không cần nóng vội, từ từ sẽ đến, trước tiên cứ định ra cho mình một mục tiêu nhỏ là sống qua đêm nay rồi tính tiếp.”
Trần Ca rời khỏi phòng livestream của Tần Quảng, mở ra phòng livestream của mình, giờ anh đang đứng giữa bãi đất hoang nên tín hiệu cực kém, hình ảnh livestream cũng không rõ, có lúc bình luận còn bị đứng lại, nửa ngày cũng không có phản ứng.
“Mặc dù chất lượng livestream của mình kém hơn nhưng lại có nội dung, so với Tần Quảng thì cũng coi như mỗi người một vẻ...”
Bình luận cũng không đọc được, Trần Ca chẳng có cách nào để giao tiếp với người xem, anh đành phải giơ điện thoại lên giới thiệu sơ qua cho mọi người về Trường Trung học Mộ Dương này, sau đó thì không quan tâm gì đến livestream nữa.
Loanh quanh nửa ngày ở tầng một ký túc xá cũng chẳng thu hoạch được cái gì, Trần Ca đành phải cầm lấy búa đa năng bắt đầu đi lên tầng hai.
“Phòng ngủ của nữ sinh thoạt nhìn cũng chẳng khác gì của nam sinh nhỉ?”
Trong phòng chất đống sách giáo khoa cùng đồ bỏ đi, khi trường học bị đóng cửa, có rất nhiều thứ trong mấy phòng ngủ này chưa được dọn dẹp sạch sẽ.
Trần Ca cầm chặt đèn pin, kiên trì kiểm tra, ngay khi đi qua phòng ngủ thứ tư ở tầng hai anh chợt phát hiện ra có bốn cái ghế được xếp dàn hàng trong phòng ngủ, trên ghế vẫn còn đặt mấy tờ giấy trắng cùng một cây bút bi.
“Giấy và bút đều rất mới, trông có vẻ không hòa hợp lắm với những thứ khác trong phòng ngủ, chắc là được bỏ vào sau.”
Đây là lần thứ hai Trần Ca nhìn thấy giấy bút mới tinh, anh luôn có cảm giác hai thứ này có vấn đề.
Ổ khóa rỉ sét giống như đồ trang trí, Trần Ca dùng sức đập phá vài cái là cửa phòng ngủ đã mở ra rồi.
Một mùi ẩm mốc đập thẳng vào mặt, anh bịt mũi với miệng lại, đi tới gần mấy cái ghế, nhìn vào mấy tờ giấy trắng đặt trên đó.
Tổng cộng có bốn tờ giấy trắng, trên tờ giấy thứ nhất viết: [Lúc nào tôi sẽ chết?]
Trên tờ giấy trắng thứ hai viết: [Tôi dùng cách gì để tìm đến cái chết?]
Trên tờ thứ ba lại viết: [Người tiếp theo tìm đến cái chết sẽ là ai?]
Trên tờ giấy còn lại thì trống rỗng, không viết cái gì cả.
“Trò Bút Tiên sao?”
Trần Ca tìm kiếm trong phòng, tìm xem có tin tức gì được để lại không, đáng tiếc đã qua rất lâu rồi, rất nhiều thứ đã hỏng hóc không đầy đủ nữa.
Lục soát cũng không có thu hoạch gì, Trần Ca lại đưa ánh mắt đặt trên mấy tờ giấy trắng ở giữa phòng: “Không ai có thể giải thích rõ nguyên nhân cụ thể của trò chơi Bút Tiên này được, nhưng mà mình cũng đã từng đọc một vài bài báo liên quan đến mấy thứ này. Họ nói là do hơi thở, nhịp tim, lưu lượng máu và nhiều lý do khác mà cơ thể con người có thể run rẩy bất cứ lúc nào. Những người không được đào tạo chuyên nghiệp chắc chắn sẽ di chuyển cánh tay một cách vô thức khi giữ nguyên tư thế trong một khoảng thời gian dài, đây là một phản ứng bản năng của cơ thể và nó không có liên quan gì đến Bút Tiên cả.”
Trần Ca đặt điện thoại đang livestream dựng đứng ở trên giường, đảm bảo màn hình có thể thu được cả mình lẫn bốn cái ghế.
“Hoàn thành toàn bộ bốn nhiệm vụ nhánh ở Trường Trung học Mộ Dương mới có thể được coi là hoàn thành 100% nhiệm vụ tập luyện, đầu tiên cứ bắt đầu ở đây đi.”
Anh xoay người đóng cửa ký túc xá lại, một mình đứng trong phòng, sau ba bốn phút bối rối mới ngồi trên mặt đất, cầm cây bút bi lên.
Trong lòng tự nói với mình không nên hốt hoảng, Trần Ca đặt con búp bê vải vào trong ngực, sau đó tay phải cầm bút, tay trái nắm chặt búa đa năng, bắt đầu trải nghiệm trò chơi Bút Tiên.
Anh nhớ lại quá trình chơi Bút Tiên của năm học sinh được nhắc đến trong bài đăng trên diễn đàn trường, cánh tay nhẹ nhàng nâng lên, dựng thẳng cây bút, ngòi bút viết nhẹ lên tờ giấy trắng, hai mắt nhắm lại, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm: “Bút tiên, bút tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người, nếu như người muốn tới thì hãy vẽ một vòng tròn lên giấy đi.”
Sau khi đọc xong, Trần Ca cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh, tay anh đang lơ lửng trên giấy, cơ thể không nhúc nhích.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, bóng đêm bao phủ lấy sân trường, dường như đã bắt đầu xuất hiện chút thay đổi nào đó.
Mùi ẩm ướt trong ký túc xá nhẹ đi, gió lạnh không biết từ đâu thổi vào làm mấy tờ giấy trắng trên ghế bay khe khẽ, cũng không lâu lắm, Trần Ca đột nhiên mở hai mắt ra, ban nãy anh cảm giác có người cầm lấy tay anh.
Không hề phản kháng, Trần Ca mở mắt nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, tay trái nắm chặt búa đa năng, đã sẵn sàng chuẩn bị vung qua.