Chương 77: Giấy và bút trên bàn học
Cách làm của tài xế xe taxi khiến Trần Ca sinh ra một loại cảm giác bất an, bọn họ có thể được xem như là những người quen thuộc với thành phố này nhất, và họ biết tất cả những địa điểm không thể đi đến ở nơi này.
“Có phải người tài xế đó đã hiểu lầm gì mình rồi đúng không?”
Tấm đệm ngồi mát bị ném vào trong bùn, nhanh chóng bị cơn mưa làm cho ướt nhẹp.
Khi đọc truyền thuyết thần bí của Trường Trung học Mộ Dương được đăng trên diễn đàn trường thì Trần Ca vẫn cảm thấy nó không quá kinh khủng, nhưng khi vừa nhìn thấy hành động kỳ lạ của tài xế thì anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi và hơi lung lay.
“Yêu cầu của nhiệm vụ tập luyện lần này là chỉ cần mình còn sống, điều này cho thấy từ quan điểm của điện thoại màu đen, việc sống sót đã trở thành một loại thử thách.”
Trong nháy mắt xe taxi đã biến mất ở cuối đường, Trần Ca mặc áo mưa đứng một mình giữa bãi đất hoang, cảm giác như cả thế giới này chỉ còn lại có mình anh vậy.
Mưa càng ngày càng nặng hạt hơn, Trần Ca kéo mũ áo mưa xuống, lấy đèn pin ra, đi dọc theo đường đất tiến về phía trước.
Mây đen rợp trời, tia sáng không thể xuyên qua được lớp mây dày, Trần Ca đi bộ tới gần những tòa nhà mới phát hiện ra những ngôi nhà này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
Xích sắt quấn trên cửa phòng đã bị rỉ sét hết, cửa sổ thủy tinh đã vỡ từ lâu, theo chỗ hổng nhìn vào bên trong thì thấy trong nhà đang chất đống đồ đạc cùng rác thải, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài con côn trùng không biết tên đang bay lượn trong đó.
“Một người sống cũng không có, chỗ này quái dị như vậy sao?”
Trước khi tới đây anh đã hỏi qua cô của Phạm Úc, cũng coi như là có hiểu biết sơ sơ về Trường Trung học Mộ Dương này.
Tìm không được người để hỏi đường nên anh chỉ có thể dựa vào trí nhớ còn sót lại đi về phía xa xôi và hẻo lánh hơn để tìm kiếm thêm.
Mưa, đường đi lầy lội, hai bên đường đều mọc đầy những cây cối có hình thù kỳ quái, có thể là bởi vì quá lâu không có ai xử lý mà có một số cây đã mọc lan ra tận ngoài đường đi.
“Địa điểm cũ của Trường Trung học Mộ Dương này là một nhà hỏa táng, mặc dù nơi này không sạch sẽ cho lắm nhưng cũng phải có một lối đi cho các phương tiện ra vào chứ, con đường này càng đi càng hẹp, xe cộ rất khó đi lại, có phải là mình đã đến nhầm chỗ rồi không?”
Mưa rơi không ngớt, tốc độ tiến lên của Trần Ca càng ngày càng chậm: “Nếu như lạc đường thì không tốt chút nào, đi đến đầu con đường này mà cũng không nhìn thấy Trường Trung học Mộ Dương thì mình sẽ đi đường cũ quay về, từ bỏ nhiệm vụ lần này.”
Sau khi đi bộ suốt 30 phút, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một số biển báo bị lật đổ và hàng rào gỗ chắn ngang ở cuối con đường đất.
“Rêu xanh phủ kín một bên, xem ra giống như là bị ngăn mấy năm trước rồi.” Trần Ca dựng biển báo lên, chữ viết trên đó đã bị mờ nhìn cũng không rõ nữa, anh đội mưa lôi đèn pin ra chiếu sáng: “Vì sao chỉ có một bên bị mọc rêu thôi nhỉ, bên còn lại cũng đâu có được chôn sâu dưới đất đâu? Là vì ánh mặt trời chiếu vào, hay là có người ở gần đây, họ đã di chuyển biển báo cùng hàng rào ở đây sao?”
Anh dừng bước lại, lôi điện thoại ra nhìn thời gian: “Gần 8 giờ, nơi để làm nhiệm vụ vẫn chưa tìm thấy, tin tức tốt duy nhất lúc này chính là điện thoại di động vẫn còn tín hiệu, không cần lo lắng việc sẽ bị mất liên lạc với bên ngoài.”
Buổi tối trời mưa, bầu trời sẽ vô cùng tối, nguồn sáng duy nhất ở quanh đây phát ra từ cái đèn pin của Trần Ca: “Biển báo cùng rào chắn đều ở trong này, kỳ quái hơn chính là đã có người mới động qua mấy thứ này, vô cùng khả nghi.”
Trần Ca cầm biển bằng gỗ quét mấy bụi cây trước mặt, đi sâu vào trong hơn mười mét, cảnh tượng trước mắt cuối cùng cũng thay đổi.
Một hàng rào gỗ không hoàn chỉnh đứng trong rừng cây, có những tòa nhà thấp nằm rải rác ở phía trong hàng rào.
“Đây là Trường Trung học Mộ Dương sao?”
So với Trường dân lập Tây Thành thì trường học này trông có vẻ giản dị hơn rất nhiều, tổng diện tích có lẽ chỉ bằng một phần ba Trường dân lập Tây Thành thôi.
Trần Ca ném biển báo trong tay xuống, không dám xem thường nơi này chỉ vì nó nhỏ. Nhiều khi bé nhỏ cũng không hẳn là sẽ tốt, tuy rằng nơi cần thăm dò sẽ ít đi, nhưng đồng thời, nơi có thể trốn tránh ẩn thân cũng sẽ ít đi.
Nhảy qua hàng rào chắn, Trần Ca chính thức đi vào Trường Trung học Mộ Dương.
Anh liếc mắt một cái là toàn bộ tòa nhà của trường học này đều được thu hết vào tầm mắt.
Gần cổng ra vào chính là khu lớp học, ở đây hình như đã xảy ra một trận hỏa hoạn rất nghiêm trọng, tường ngoài ở tầng trệt bị đốt đen sì, một vài bức tường thì bị rạn nứt, lúc nào cũng có thể sập xuống.
Bên trái khu lớp học chính là ký túc xá, có thể là bởi vì trường này ít người nên ký túc xá cũng chỉ có hai tầng, tổng cộng chỉ có vài gian phòng. Bên phải là văn phòng, cũng chỉ có hai tầng giống ký túc xá, có điều nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì tòa nhà này cũng được xem như là giữ gìn tốt nhất rồi.
Đằng sau khu lớp học là một sân tập gồ ghề, có hai khung bóng rổ và một vài bàn bóng bàn được đặt ở bên cạnh.
Bố cục các tòa nhà của Trường Trung học Mộ Dương chính là như vậy, cũ nát, đơn sơ, tuy rằng có rất nhiều truyền thuyết kinh dị ở đây nhưng bản thân ngôi trường lại chẳng có gì nổi bật. Thậm chí Trần Ca còn nghi ngờ nguyên nhân thực sự khiến trường học này bị đóng cửa không phải là do chuyện linh dị, mà là do không thể duy trì được nữa.
Sau khi đến nơi, Trần Ca đã trở nên tỉnh táo, nhập gia tuỳ tục, anh luôn có thể điều chỉnh tâm lý của mình một cách nhanh chóng.
“Có bốn nhiệm vụ nhánh phải thực hiện ở Trường Trung học Mộ Dương này, Bút Tiên, Phòng Vệ Sinh Thứ Năm, Giếng Sâu cùng với Phòng Học Không Được Sử Dụng, nếu muốn mở khóa cảnh tượng 100% thì không thể bỏ qua một nhiệm vụ nhánh nào cả.” Ở nhiệm vụ tập luyện lần thứ nhất, bởi vì Trần Ca hoàn thành hơn 90% nhiệm vụ mà điện thoại đen đã tặng cho anh một phần thưởng là đạo cụ ẩn - Thông Báo Tìm Người Của Vương Kỳ, cũng chính nhờ đạo cụ ẩn này đã giúp anh tạo được chút thiện cảm với cả nhà Tiểu Tiểu, nhận được sự đồng ý của bọn họ.
Anh biết rõ tầm quan trọng của độ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà nói dễ làm khó, bốn nhiệm vụ nhánh này tùy tiện lôi một cái ra cũng đủ để so sánh với nhiệm vụ mức khó ác mộng, chớ nói chi là liên tục thách đấu chỉ trong một đêm chứ.
“Bây giờ còn chưa qua 12 giờ đêm, không phải là thời gian hoạt động của mấy đồ vật bẩn thỉu kia, mình đi quan sát bốn nơi này đã, nếu như cảm thấy không thể nào hoàn thành được thì đi cũng chưa muộn.” Trần Ca lôi con búp bê vải ra ôm vào lòng, cũng lôi cả búa đa năng ra bắt đầu đi vào khu lớp học.
Tường bên ngoài đen sì, mấy năm trôi qua, vết tích bị đốt cháy vẫn rõ ràng như trước.
“Cả tòa nhà này đều bị đốt cháy, chuyện này có liên quan gì đến nhà hỏa táng ở đây lúc trước không?” Động tác của Trần Ca rất nhẹ, trong lòng của anh nhớ rất kỹ nhắc nhở nhiệm vụ trong điện thoại màu đen, ở phía cuối hành lang có một phòng học bị dán giấy niêm phong, từ xưa tới nay chưa từng có ai đi vào, nhưng cứ vào buổi tối thì lớp học lại trở nên rất đông người.
“Ba của Phạm Úc cũng là do tiến vào phòng học này mới gặp bất hạnh, phòng học này có thể chính là nguồn gốc của tất cả các sự kiện linh dị ở Trường Trung học Mộ Dương.” Trong đầu Trần Ca hiện lên bức ảnh chụp chung đầy quái dị kia, tối nay nói không chừng anh sẽ phải ngây ngốc cả đêm với mấy con quỷ đưa lưng về phía máy ảnh, thậm chí còn không biết có mặt hay không này.
Tất cả phòng học đều bị khóa lại, cửa sổ đóng chặt, Trần Ca chỉ có thể cầm đèn pin trèo qua cửa sổ để đi vào phòng xem qua một chút.
Mấy phòng học trước mặt này đều không có gì khác thường, mãi cho đến khi đi đến căn phòng học nằm ở phía cuối hành lang kia thì Trần Ca chợt nhìn thấy một ít vật kỳ quái.
Bàn ghế trong phòng học này được bảo tồn gần như hoàn hảo, hình như hỏa hoạn cũng không hề lan đến đây, nhưng thứ khiến cho Trần Ca cảm thấy không đúng chính là ở trên cái bàn học đặt ở chính giữa phòng học đang bày đầy sách vở cùng giấy bút, thật giống như có người mới đến lớp học gần đây vậy.