Hệ thống nhà ma

Chương 79: Cho người thêm một cơ hội sắp xếp lại từ ngữ

Chương 79: Cho người thêm một cơ hội sắp xếp lại từ ngữ

Trong phòng ngủ chật hẹp của nữ sinh thoang thoảng một mùi kỳ lạ, ở nơi đèn pin không chiếu đến, ga trải giường hơi động đậy, giống như có thứ gì bò ra.
Hạt mưa đập vào trên khung cửa, bên ngoài ký túc xá, mưa gió đan xen, sự yên tĩnh trong ký túc xá lại khiến người ta hốt hoảng.
Tay đặt trên giấy trắng, Trần Ca nắm bút, cố gắng để bản thân thật ung dung.
Sau khi đọc thần chú Bút Tiên, mu bàn tay anh nặng đi, giống như có một bàn tay đặt lên đó, anh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến.
“Bút Tiên, Bút Tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người, nếu như người muốn đến thì hãy vẽ một vòng tròn lên giấy đi.”
Trần Ca lại đọc thần chú một lần nữa, cảm giác lạnh lẽo trên mu bàn tay càng rõ, nhưng điều khiến anh không thể hiểu được chính là cây bút trong lòng bàn tay dựng thẳng lên giấy, không vẽ vòng tròn cũng không làm chuyện khác.
“Bút Tiên không muốn đến?”
Không khí bên trong phòng ngày càng đè nén, cảm giác lạnh lẽo trên mu bàn tay đã dần lan đến cánh tay.
“Cứ cảm thấy trong phòng có thêm mấy người.” Anh tập trung hơn, đôi mắt chậm rãi co lại trong bóng tối, có lẽ do Âm Đồng có hiệu quả, anh đã có thể nhìn thấy ba bóng dáng mờ nhạt đứng ở ba nơi khác nhau, mỗi một người đều vươn tay ra, nắm lấy bút trong lòng bàn tay Trần Ca.
“Ba người?” Tim đập thình thịch vì giật mình, Trần Ca chớp mắt, cảnh tượng vừa nhìn thấy bỗng chốc đã chẳng thấy gì.
Mắt không nhìn thấy không có nghĩa bọn họ đã rời đi, bàn tay Trần Ca giống như ngâm trong nước đá, anh hiểu rất rõ, bây giờ phải có ít nhất ba bàn tay nắm lấy đầu cây bút.
“Có ba “người” đáp lại một lúc, chẳng lẽ là bị ảnh hưởng bởi danh hiệu Người Lệ Quỷ Quan Tâm?” Trong lúc Trần Ca đang suy tính, cây bút đang đứng yên trên giấy bỗng khẽ rung động mà không hề báo trước một tiếng. Mặc dù biên độ rất nhỏ nhưng anh vẫn cảm nhận được.
“Muốn bắt đầu à?”
Ánh đèn của đèn pin bên cạnh dường như mờ đi rất nhiều, dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Ca, bút trong tay anh chậm rãi chuyển động.
Đầu cây bút đè trên tờ giấy trắng, hòn bi trong ngòi bút chạm lên tờ giấy, nhanh chóng vẽ ra một vòng tròn màu đỏ như máu.
Rõ ràng tay mình không hề nhúc nhích, nhưng bút lại vẽ ra hình trên giấy, Trần Ca nhìn chằm chằm hình vẽ trên tờ giấy trắng, nghĩ đến tên nhiệm vụ nhánh: Bút Tiên Không Thể Vứt Bỏ.
Trong trò chơi Bút Tiên có ba điều cấm kỵ, một là không thể hỏi nguyên nhân cái chết, hai là không thể hỏi tuổi thọ, thứ ba là phải mời đi, nếu làm trái bất kỳ điều gì trong đó thì cũng sẽ gây ra hậu quả không thể khống chế được.
Đặc biệt là điều thứ ba, Bút Tiên bị gọi đến, nếu không thể mời đi thì nó sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh bạn, đến tận khi chiếm lấy thân thể của người tham gia trò chơi hoặc giết chết người tham gia mới dừng lại.
“Hy vọng không xảy ra tình huống ngoài ý muốn nào.” Trong lòng Trần Ca yên lặng nói một câu, đôi mắt lại đặt lên tờ giấy trắng một lần nữa.
Đầu cuối trùng nhau, hình tròn màu đỏ máu nằm ở chính giữa tờ giấy trắng.
“Xem ra nó có thể nghe thấy giọng nói của mình, mình nên hỏi vài vấn đề.”
Trần Ca cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của điện thoại di động màu đen, anh không muốn làm bất kỳ thí nghiệm kỳ lạ quái đản nào, chẳng may mà chọc giận đối phương thì không phải người gặp họa chính là anh à.
“Gọi được Bút Tiên thành công thì cũng xem như là một cơ hội hiếm có.” Trần Ca suy nghĩ một lúc rồi nói sự nghi ngờ lớn nhất trong lòng mình ra: “Bút Tiên, Bút Tiên, người có biết ba mẹ tôi đi đâu không?”
Trước đây, khi làm nhiệm vụ mức khó ác mộng: trò chơi trong bồn tắm, người Trần Ca muốn gặp nhất chính là cha mẹ mình, nhưng anh cũng không được như mong muốn. Nhưng mà ít nhất điều đó cũng nói lên cha mẹ anh còn chưa chết, họ chỉ mất tích mà thôi.
Trần Ca thật lòng muốn biết đáp án của chuyện này, nhưng mà điều khiến anh không tưởng tượng được là sau khi anh hỏi vấn đề này, cây bút trong lòng bàn tay nhẹ nhàng run rẩy, thậm chí trên cán bút còn hiện ra một vài vết nứt.
Điều này hoàn toàn không giống cảnh tượng mà anh vừa tưởng tượng: “Vấn đề tôi hỏi khó trả lời vậy sao?”
Hai ba phút sau, Trần Ca cảm thấy dường như trong phòng hơi sáng lên, bút trong tay lại chuyển động tiếp, vẽ một vòng tròn nữa trên tờ giấy.
“Ý gì đây? Nhảy sang vấn đề khác à?” Trần Ca nhìn hai vòng tròn trên tờ giấy trắng, dường như hiểu ý Bút Tiên, rất lúng túng, hình như nó không biết đáp án của vấn đề này.
“Phản ứng vừa rồi của Bút Tiên thật sự rất kỳ lạ, xem ra chuyện cha mẹ mình mất tích không hề đơn giản.” Trần Ca im lặng một lúc, ngoài vấn đề này ra, anh cũng không nghĩ ra muốn hỏi thêm điều gì: “Được rồi, tùy tiện hỏi một câu cho kết thúc nhiệm vụ nhánh này nhanh đi.”
Cơn lạnh trên cánh tay đã lan đến bả vai, theo sự phát triển của trò chơi, Trần Ca cảm thấy nửa người mình đã chết lặng rồi, dường như không thể khống chế được nữa.
“Vậy tôi hỏi vấn đề khác, Bút Tiên, Bút Tiên, người có thể nói cho tôi biết vợ tương lai của tôi là ai không?”
Đầu ngọn bút khẽ run run, ánh đèn trên đèn pin cầm tay khẽ chớp động, hình như có thứ gì đó nhảy qua, không khí trong phòng lại trở nên đè nén hơn.
Khung cửa sổ kêu cót két, những hạt mưa nhỏ rơi vào bên trong phòng, tia chớp cắt ngang bầu trời đêm, trong chớp mắt, trên vách tường lại ánh chiếu ra bốn cái bóng.
Bàn tay cầm nhẹ, bút trong tay Trần Ca lại cử động.
Chữ viết màu đỏ xuất hiện trên tờ giấy trắng, nhẹ rạch một cái, chữ đầu tiên nhanh chóng viết xong.
“Từ? Từ Uyển ư?” Lần này Trần Ca hơi tò mò, bút trong tay anh cũng không dừng lại, viết xong nét cuối cùng thì bắt đầu viết tiếp chữ sau.
Nhưng mà viết được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
Trần Ca bị động nhìn mọi chuyện, anh vốn chẳng hề dùng sức nhưng bút trong lòng bàn tay lại run rẩy kịch liệt, vết nứt bên trên ngày càng nhiều.
“Bang!”
Dường như trong phòng ngủ âm u này có một vài sức mạnh đấu đá lẫn nhau, cây bút không chịu nổi áp lực, thân bút hoàn toàn rạn nứt.
Dường như có một bên chịu thua, sau đó Trần Ca thấy một cảnh tượng khó tin.
Cây bút trong tay anh gạch bỏ chữ “Từ” đã viết xong lúc nãy rồi viết một cái tên khác lên chỗ trống bên cạnh!
“Trương... Nhã?”
Hai chữ màu đỏ máu được viết nắn nót trên tờ giấy trắng, Trần Ca nhìn thấy thì không biết nên nói gì: “Bút Tiên, người chắc chắn đây là điều ban đầu người muốn viết?”
Không có gì đáp lại, cảm giác lạnh lẽo trên cánh tay của Trần Ca cũng biến mất: “Bút Tiên, người còn ở đây không? Nếu nghe thấy thì vẽ vòng tròn đi.”
Cảm giác lạnh lẽo hoàn toàn biến mất, căn phòng cũng trở lại bình thường, có vẻ Bút Tiên rời khỏi không từ biệt, nhưng vì an toàn, Trần Ca vẫn niệm một câu theo yêu cầu của trò chơi: “Bút Tiên, Bút Tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người, nếu muốn đi thì trở về đi.”
Trò chơi kết thúc, Trần Ca đứng dậy khỏi cái ghế bên cạnh, anh vừa buông lỏng tay, cây bút trong lòng bàn tay gãy thành mấy đoạn, trông rất khó coi.
“Mình chơi trò Bút Tiên này cũng không giống người khác lắm.”
Trần Ca cầm điện thoại di động bên cạnh lên thì kinh ngạc phát hiện lượng người xem livestream của anh đột nhiên vô cớ đột phá hai mươi ngàn, đây được xem là một số liệu đáng mừng với anh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất