Chương 811: Ký ức của Trương Cự
“Ngày thứ hai học sinh mới đăng ký nhập học đã bị giáo viên đuổi theo, leo tường chạy trốn, điều này hoàn toàn khác với cuộc sống đại học trong tưởng tượng của mình!" Chu Đồ vỗ bùn đất trên người, cởi sợi dây thừng buộc bên hông.
“Lát nữa có khi còn nhiều thứ em không tưởng tượng ra xuất hiện.” Trần Ca dùng sức kéo mấy sợi dây thừng mình buộc trên đầu tường, giấu chúng ra sau đám thường xuân, cho dù có người đi qua bên cạnh, không nhìn kỹ cũng không phát hiện được.
“Sợi dây thừng này chính là đường lui của chúng ta.” Lúc rời khỏi khu dạy học phía Đông, Trần Ca chỉ có một mình, khi quay trở lại, anh đã trở thành người phụ trách của một câu lạc bộ.
“Thầy ơi, thầy có phát hiện ra chỗ nào bất thường không?" Trương Cự đứng thẳng người, con mắt ẩn dưới vết sẹo của cậu ta chầm chậm mở to.
“Sao thế?”
“Có lẽ do em tương đối mẫn cảm, cảm thấy không khí bên này tường khá dính dính, ẩm ướt, ngửi còn có mùi lạ, giống như bị thấm máu vậy.” Trương Cự dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, nói ra lời kì dị nhất.
Cậu ta chậm rãi há miệng, đầu lưỡi liếm một cái lên vết sẹo trên môi, trong ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt và nghi ngờ: “So với khu dạy học phía Tây, nơi đây đem lại cho em cảm giác thân thuộc hơn.”
“Cậu đang đùa đấy à? Lẽ nào cậu thân thuộc với mùi máu?" Chu Đồ vốn chỉ cảm thấy Trương Cự trông xấu xí, nhưng con người thì coi như bình thường, sau khi nghe được lời cậu ta vừa nói, Chu Đồ đã có cái nhìn mới đối với Trương Cự.
“Tôi không nói đùa, là thật.” Trương Cự nhìn về phía Trần Ca, Trần Ca đứng tại chỗ, gương mặt mang theo nụ cười.
“Em cảm giác không sai, nơi đây chính là vùng đất màu mỡ nuôi dưỡng mộng đẹp. Ở thế giới sau cánh cửa, chỉ có dùng thi thể và máu làm phân bón mới có thể nở ra đóa hoa khiến người kinh ngạc.”
Trần Ca cõng Vương Nhất Thành lên, ý bảo Trương Cự đi theo sau mình: “Trước tiên thầy dẫn em đến một nơi, chú ý, không được gây ra âm thanh quá lớn.”
Xuyên qua bụi cỏ không ai cắt tỉa, bóng đêm trở thành lớp ngụy trang tốt nhất của bọn họ.
Một đường hữu kinh vô hiểm, Trần Ca dẫn Trương Cự đến nơi trú ngụ của nữ quỷ hốc cây.
“Chỗ này các em có thấy quen mắt không?" Trần Ca chỉ hướng hốc cây có giấu đầu lâu của nữ quỷ, còn cả cây cối xung quanh.
“Hình như bọn em từng tới... Đúng rồi, đây chẳng phải hiện trường án mạng nữ sinh bị hại ư? Bọn em từng thấy ở khu dạy học phía Tây! Tại sao khu dạy học phía Đông cũng có một khung cảnh y hệt vậy?" Chu Đồ trợn to hai mắt, hai khung cảnh này, đến cả vị trí của hốc cây và góc mở cũng hoàn toàn tương tự.
“Hiện trường giết người ở khu dạy học phía Tây chỉ là cái vỏ rỗng, thi thể và linh hồn người chết giấu ở khu dạy học phía Đông, những gì các em thấy bây giờ mới là hiện trường án mạng thật sự.” Lúc Trần Ca nói ra những lời này, dường như Trương Cự bị thứ gì đó thu hút, một mình cậu ta đứng bên cạnh hốc cây, bả vai run lên nhè nhẹ.
“Trương Cự?”
Hình như cậu ta không nghe thấy tiếng của Trần Ca, chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ bên cạnh hốc cây, hai tay run rẩy với vào trong hốc cây.
“Này! Cậu phát điên gì thế? Tôi nhớ đầu của cô gái đó được tìm thấy ở trong hốc cây đấy! Cậu thò tay vào làm gì?”
Chu Đồ muốn đi túm Trương Cự lại, nhưng bị Trần Ca ngăn cản: “Đừng quấy rầy cậu ta, trong hốc cây kia có giấu ký ức của cậu ta, thứ mình làm mất phải tự thân đào ra mới được.”
“Đào ra? Mấy người điên thật rồi!" Chu Đồ không có nhiều sức như Trần Ca, chẳng thể tránh thoát nổi, chỉ có thể đứng một bên nhìn không.
Hai chân quỳ xuống đất, Trương Cự ghé vào bên cạnh hốc cây, con mắt nhìn chằm chằm vào hốc cây đen sì, cánh tay từ từ tiến vào trong hốc.
Cơ thể cậu ta cứ run lên liên hồi, mồ hôi dính vào vết sẹo trên mặt, giống như nước mắt chảy xuống.
“Không có? Tại sao lại không có? Tại sao lại không có! Không thể nào!" Trương Cự chẳng sờ được gì hết, tiếng cậu ta đứt quãng, giống như căng thẳng đến nỗi không thở được: “Tôi tận mắt trông thấy! Tôi tận mắt trông thấy anh ta giấu thứ đó vào trong hốc cây! Sao lại không có!”
Ngón tay dùng sức bới bùn đất và thân cây, móng tay đã bắt đầu rướm máu, thế nhưng Trương Cự lại không cảm nhận được đau đớn, vẻ mặt của cậu ta dữ tợn, điên cuồng đào đáy hốc cây.
“Trương Cự, có phải em đang tìm thứ này không?" Trần Ca lấy một con dao phay rỉ sét loang lổ từ trong ba lô ra. Con dao này chính là vật ký thác của nữ quỷ hốc cây, sau khi bóng đen nuốt chửng nữ quỷ đã phát hiện ra nó ở nơi sâu trong hốc cây. Mới đầu Trần Ca muốn cầm con dao phòng thân, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào con dao phay kia.
“Con dao này thầy phát hiện trong hốc cây, linh hồn đã phát điên của người chết được ký thác trên con dao này.” Trần Ca đặt con dao phay trước mặt Trương Cự: “Cầm lấy nó, em có thể nhớ lại quá khứ của mình không?”
Trương Cự đã sắp suy sụp, biên độ run rẩy của tay cậu ta càng lúc càng lớn, con ngươi nảy lên kịch liệt.
“Có phải rất quen thuộc không? Em đã từng nhìn thấy con dao này ở nơi khác có phải không? Lúc đó con dao này nằm trong tay ai, cuối cùng con dao này chém vào cổ ai?" Lời của Trần Ca giống như đinh nhọn đâm vào đầu Trương Cự, cậu ta run rẩy vươn tay về phía con dao phay. Khi đầu ngón tay chạm vào cán dao, sắc mặt đột nhiên xảy ra thay đổi lớn, con ngươi thu nhỏ lại, miệng há rộng, giống như đụng phải bàn là nóng bỏng.
Trước khi Trương Cự hét ra tiếng, Trần Ca đã bịt chặt miệng Trương Cự: “Không sao, những chuyện đó đã qua rồi, chỉ là quá khứ của em mà thôi.”
Trong miệng an ủi Trương Cự, hai mắt Trần Ca lại nhìn chằm chằm vào tay cầm dao của Trương Cự, một khi đối phương có động tác vung chém, anh sẽ lập tức đè ngã.
Sức lực của Trương Cự phải lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Trần Ca, hơn nữa theo những ký ức tìm về, sức mạnh của cậu ta còn đang không ngừng tăng lên, thằng bé này hẳn không phải là lệ quỷ thông thường.
Vào lúc Trần Ca sắp không khống chế nổi Trương Cự, rốt cuộc đối phương cũng bình tĩnh lại.
Trần Ca buông lỏng tay ra, Trương Cự trực tiếp quỳ rạp xuống đất, môi cậu ta dính lên mặt bùn dưới đất, vết sẹo trên mặt lộ vẻ nhức mắt.
“Em, em nhớ lại một vài thứ.” Trương Cự nhìn chằm chằm móng tay te tua của mình: “Hôm đó là sinh nhật của học trưởng, có một cô gái muốn tỏ tình với học trưởng, nhưng học trưởng đã có bạn gái rồi, vì thế anh ta bảo em thay mặt đến từ chối đối phương. Em tới nơi hẹn nhưng không nhìn thấy cô gái nên cứ ở đó đợi, sau đấy mơ hồ nghe thấy trong rừng cây có động tĩnh, em lặng lẽ chạy tới, kết quả thấy có người cầm con dao này...”
“Cô gái còn đang giãy giụa, nhưng em không dám qua đó. Em bị dọa ngốc luôn, từ trước đến giờ em chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy.” Móng tay đào vào trong bùn đất, vết sẹo trên mặt Trương Cự chen vào một chỗ: “Nếu như lúc đó em đứng ra, có lẽ cô gái kia đã không chết.”
Tự trách và áy náy giày vò Trương Cự mọi lúc mọi nơi, cậu ta nắm chặt con dao phay: “Đợi khi em quay về gọi điện báo cảnh sát, đám người kia đã bỏ trốn rồi, em không biết bọn chúng có bị bắt không, nhưng em nhìn thấy trong đó có một bóng người cực kì quen mắt.”
“Buổi tối hôm sau, bọn em uống rất nhiều rượu, sau đó đi hát, tiếp đến đã xảy ra hỏa hoạn, em được đưa vào bệnh viện, chuyện sau nữa thì...” Trương Cự nện mạnh vào đầu mình: “Sau nữa đã xảy ra những gì? Tại sao em không có ký ức về sau?”
“Bị bỏng, hôn mê, đưa vào bệnh viện, ký ức của em dừng lại ở chỗ này.” Trần Ca đã biết quá khứ của Trương Cự rồi.