Chương 812: Bức tranh bác sĩ
“Em có thể thấy ngọn lửa lớn đang lan rộng, tốc độ cháy cũng ngày càng nhanh, khói dày cuồn cuộn, tiếng la hét thất thanh ở khắp nơi, em không mở mắt được, muốn chạy ra ngoài nhưng vừa mở cửa thì ngọn lửa đã xộc thẳng vào trong phòng.”
Trương Cự quỳ rạp trên mặt đất, trên trán nổi đầy gân xanh, vết sẹo trên mặt khẽ run: “Sự đau đớn không biết truyền đến từ chỗ nào, em liều mạng lao ra ngoài, thở không nổi, mắt gần như không nhìn thấy gì, cuối cùng thì ngất xỉu trong hành lang.”
“Em lờ mờ cảm thấy có người nâng mình lên, lúc đó, em vẫn còn tỉnh táo.”
Những ngón tay dính đầy bùn và máu luồn vào trong tóc, Trương Cự dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể mình: “Đáng lẽ em phải được đưa đến bệnh viện, em có thể mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cha mẹ và bác sĩ, em muốn mở mắt ra, nhưng sau khi mở mắt ra thì em nhìn thấy một thế giới hoàn toàn đen tối, như thể mọi thứ đều bị thiêu rụi.”
Giọng nói của Trương Cự dần trở lại bình thường, cậu ta ngồi sụp xuống đất: “Em có thể nhớ đến khuôn mặt của cha mẹ em, cũng có thể nhớ tới các bác sĩ và y tá đã chăm sóc em, nhưng em không thể nhớ mình đã tỉnh dậy sau cơn mê như thế nào, và em cũng không nhớ rõ bản thân mình đến trường này bằng cách nào.”
“Có khi nào là như vầy hay không, thật ra em vẫn luôn chưa tỉnh lại, đây chỉ là thế giới sau khi em bất tỉnh thôi.” Lời nói của Trần Ca khiến Trương Cự kinh ngạc.
“Em còn chưa tỉnh lại? Đây là thế giới sau khi hôn mê?" Trương Cự lẩm bẩm lại lời Trần Ca nói: “Vậy thì tất cả đều là giấc mơ của em sao? Mấy người đều là tưởng tượng của em?”
“Phán đoán vớ vẩn, càng nói càng nực cười, chúng ta có thể bình thường hơn một chút được không?” Chu Đồ nắm lấy con dao làm bếp trong tay Trương Cự: “Những người khác thì tôi không biết, nhưng tôi không phải người trong mộng của cậu. Tôi sẽ giữ con dao cho cậu trước, chứ chẳng may tí cậu lại chém người để làm thí nghiệm.”
Chu Đồ cảm thấy như mình là người bình thường duy nhất trong câu lạc bộ này, tự mình cầm vũ khí sẽ an toàn hơn.
“Những lời của Trương Cự cũng không phải là hoàn toàn không có lý, nhưng có điều cậu ấy nói vẫn không đúng lắm. Thế giới này không phải là giấc mơ của riêng cậu ấy, mà là cơn ác mộng được tập hợp từ rất nhiều cảm xúc tiêu cực và trải nghiệm tuyệt vọng của nhiều người.” Trần Ca nhìn quét qua gương mặt của các thành viên trong câu lạc bộ: “Mấy em đều bị mắc kẹt trong thế giới này, và thế giới này là do chính mấy em tạo ra.”
Sau khi Trần Ca nói xong, rừng cây vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn anh, biểu hiện trên mặt mỗi người vô cùng đặc sắc.
“Thầy biết hiện tại các em có thể không tiếp nhận được, nhưng cũng không quan trọng, chúng ta vẫn còn thời gian.” Trần Ca cõng Vương Nhất Thành trên lưng, liếc nhìn bức tường rào phía xa: “Trí nhớ của Vương Nhất Thành đã thức tỉnh và thu hút sự chú ý của quản lý, hiện tại trí nhớ của Trương Cự cũng đang bắt đầu trở lại, quản lý có khả năng sẽ đến đây, chúng ta phải rời đi càng sớm càng tốt.”
Trần Ca xoay người, bước ra khỏi khu rừng.
“Chờ một chút!”
Hai tay Trương Cự nắm chặt bùn đất màu đỏ trên mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Ca: “Rốt cuộc thầy là ai? Tại sao lại muốn nói cho bọn em biết chuyện này?”
“Thầy là ai không quan trọng, điều quan trọng là thầy có thể giúp mấy em thoát khỏi đây, người thân ở thế giới thực của mấy em đã chờ đợi quá lâu rồi.” Trần Ca mỉm cười: “Thật ra thầy rất giống mấy em, thầy cũng đã từng mất đi một đoạn trí nhớ về tuổi thơ nên khi gặp được mấy em, thầy cảm thấy như nhìn thấy chính mình.”
Sau khi vẫy vẫy tay, Trần Ca cất bước đi về phía xa: “Gặp được thầy là may mắn của mấy em, lúc đầu thầy không có ai dẫn dắt, một thân một mình vùng vẫy trong bóng tối, mất đi rất nhiều thứ...”
Trần Ca tỏ ra khá xúc động, anh dẫn các thành viên trong câu lạc bộ tránh khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm và ký túc xá của công nhân viên chức, rồi đi theo con đường nhỏ đến tòa nhà dạy học.
“Nhà vệ sinh trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học, câu trả lời mình muốn chắc là sẽ ở đây.”
Tòa nhà dạy học ở khu dạy học phía Tây chỉ là yên tĩnh và u ám, nhưng tòa nhà dạy học ở khu dạy học phía Đông thì đầy kỳ quái, chỉ cần đến gần, một cơn ớn lạnh sẽ ập lên lưng, rồi chui thẳng vào não.
“Mấy em im lặng một chút, nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Trần Ca thì thầm.
“Hậu quả như thế nào?” Trán Chu Đồ đổ đầy mồ hôi, cầm con dao phay lấy ra từ trong hốc cây, khom người lùi lại, hai mắt nhìn xung quanh có vẻ rất căng thẳng.
“Khu dạy học phía Đông chứa rác thải không cần thiết ở khu dạy học phía Tây, bình thường chúng ta xử lý rác thải sinh hoạt như thế nào?" Trần Ca tiếp tục mỉm cười, nhưng những gì anh nói đã khiến một số thành viên của câu lạc bộ hít một hơi khí lạnh: “Sau khi bị bắt lại, chúng ta sẽ bị phân ra thành những vật còn dùng được, sau khi dùng đến hết giá trị thì trực tiếp vứt bỏ, cái chết ở đây thực sự là một điều xa xỉ.”
Mũi tên đã bắn ra thì không thể quay lại, Trần Ca là người đầu tiên bước vào tòa nhà dạy học của khu dạy học phía Đông.
Không biết có phải ảo giác không, màn đêm ở khu dạy học phía Đông còn tối hơn nhiều so vói khu dạy học phía Tây.
Bước lên những bậc thang cũ nát, tay vịn cầu thang còn sót lại những vết cháy, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bàn ghế di chuyển trong phòng học không có một bóng người bên cạnh.
“Nơi này thật đáng sợ, khó có thể tưởng tượng được nó chỉ cách chỗ chúng ta một bức tường.” Chu Long thấp giọng nói, cậu ta đi ở phía sau đội.
“Suỵt, đừng nói chuyện.” Chu Đồ cầm dao đi theo Trương Cự, sợ cậu học sinh có vết sẹo trên mặt đột nhiên đổ bệnh, làm mình bị thương.
Càng lo lắng về điều gì đó, có đôi khi chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra càng nhiều, Chu Đồ vẫn đang nhìn chằm chằm vào Trương Cự, đối phương đang đi lại đột nhiên dừng lại.
“Cậu làm sao vậy?”
“Không sao, tôi chỉ hơi tò mò, tại sao trên hành lang tòa nhà dạy học này lại có nhiều ảnh bác sĩ dán trên tường như vậy?” Trương Cự ngước nhìn các bác sĩ trên tường: “Trường chúng ta không phải là đại học y khoa, hơn nữa những bác sĩ này hình như không nổi tiếng lắm, rất nhiều người ngay cả một câu giới thiệu vắn tắt cũng không có, chỉ có một bức ảnh làm việc trong chiếc áo blouse trắng. Đúng rồi, mọi người có để ý rằng những bức ảnh của các bác sĩ này đều là ảnh làm việc không.”
Lời nói của Trương Cự khiến Trần Ca chú ý, lúc trước anh đã cảm thấy những bức ảnh chụp bác sĩ này rất lạ nhưng không tìm ra lý do, lúc này Trương Cự nói ra điều này khiến anh chợt nghĩ đến một khả năng.
“Thế giới đằng sau cánh cửa được dệt nên từ ký ức của những người đẩy cửa, ngôi trường này rất đặc biệt, nó chứa đựng ký ức của tất cả học sinh, các bác sĩ trên tường có thể chính là những người mà học sinh đã gặp trong thực tế.” Trần Ca nhẹ nhàng ấn vào vai Trương Cự: “Em để ý mấy tấm ảnh này xem, em có quen bác sĩ nào trong này không.”
“Những bác sĩ có thể được dán lên tường đều là những người đứng đầu ngành, làm sao em có thể biết được họ chứ?”
“Ở chỗ này, bác sĩ có thể có ý nghĩa đặc biệt nào đó, cứ làm theo lời thầy nói đi.” Trần Ca dẫn các thành viên trong câu lạc bộ tiếp tục bước lên lầu, khi đi ngang qua lầu ba, anh đột ngột dừng lại: “Đừng nhúc nhích, phía trước có người.”
Phòng học trên lầu ba gần hành lang không có khóa, cánh cửa gỗ kém chất lượng đó đang bị gió thổi đến mức kêu cót két.
Trần Ca và những người khác đứng yên trong hành lang. Một lúc sau, một bóng đen bước ra khỏi lớp học.
“Bóng dáng này hơi hơi quen thuộc, là Thường Cô sao?”