Chương 813: Em dám không?
Thân hình của cái bóng này nhìn rất giống Thường Cô, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, trông chẳng giống người gần như mù chút nào.
Trần Ca không dám mạo muội đi ra ngoài, anh vẫn muốn tiếp tục quan sát một lúc, nhưng đối phương đã trực tiếp chạy về phía bên kia hành lang, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Đó có phải là Thường Cô không? Mắt anh ta đã trở lại bình thường rồi sao?”
Tòa nhà dạy học hoàn toàn tối om, dù Trần Ca có Âm Đồng, anh vẫn phải thận trọng như trước.
“Thầy à, đó là người quen của thầy sao? Chúng ta có nên đi theo không?”
“Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta cứ đi lên tầng cao nhất trước đã.” Trần Ca cứ nhìn chăm chú vào bóng người đó, đối phương cũng không hề rời đi, mà là tiến vào một phòng học khác.
Còn có người khác ở trong tòa nhà dạy học vào đêm khuya, biến số tăng lên, Trần Ca cũng không biết là tốt hay xấu.
Mấy người đi lên lầu bốn, nhà vệ sinh bên kia hành lang, cần phải băng qua hành lang thì mới đến được.
“Bất kể nghe thấy gì cũng không được trả lời, bất kể nhìn thấy gì cũng đều không thể rời khỏi đội, hiểu không?” Trần Ca dặn dò các thành viên trong câu lạc bộ vài câu, sau đó cõng Vương Nhất Thành trên lưng, bước vào hành lang.
Anh cúi thấp người xuống, liếc nhìn phòng học ở hai bên.
Bên trong cửa sổ tối om, không thể nhìn thấy gì.
Các thành viên trong câu lạc bộ đi theo sau Trần Ca, họ cố gắng khống chế bản thân không được nhìn về hai bên, nhưng họ càng tự nhủ không được tùy tiện nhìn, ánh mắt lại càng không tự chủ được mà nhìn sang chỗ khác.
“Đó là gì vậy?”
Phòng học ở đây hình như đã lâu không được quét dọn, khi đi ngang qua một cái cửa sổ, Chu Đồ nhìn thấy những sợi mảnh nhỏ như sợi tóc ở dưới khung cửa sổ, khiến người ta có cảm giác như một cô gái đang nằm sấp gần cửa sổ phòng học.
“Sẽ không phải là người chứ?” Chu Đồ kiễng chân lên, cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế đi về phía trước, hơi nghiêng đầu nhìn xuống bệ cửa sổ phòng học.
“Tóc... đang chuyển động?”
Chu Đồ còn chưa kịp nhìn rõ, cơ thể đột nhiên đụng phải thứ gì đó, vội vàng không kịp chuẩn bị, trên tay còn chưa kịp cầm chắc con dao, con dao hoen rỉ rơi xuống đất.
Con dao hoen gỉ va vào gạch lát nền tạo ra tiếng vang nhẹ, trong tòa nhà dạy học vào đêm khuya, âm thanh đó vô cùng chói tai.
Mọi người dừng lại, Trần Ca cũng nhìn về phía Chu Đồ: “Em làm sao vậy?”
“Em vô tình đụng phải Trương Cự.” Chu Đồ che mũi, chỉ vào Trương Cự đang sững sờ, phát hiện vẻ mặt của Trương Cự hơi hơi kỳ quái: “Đang yên đang lành, sao cậu đột nhiên lại dừng lại?”
Trương Cự không đáp, ngửa đầu nhìn lên bức ảnh trên tường, miệng khẽ mở ra và con ngươi co lại một chút.
“Trương Cự?”
Dù người khác có la hét thế nào, Trương Cự vẫn không đáp lại, cậu ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tường, đôi mắt có phần bình tĩnh và buồn bã.
Khi nhìn thấy con dao phay giết chết cô gái trong rừng, cậu ta suy sụp thần kinh và phát bệnh, bây giờ cậu ta lại trở nên hoàn toàn khác trước.
Không gào thét điên cuồng, cũng không tự hại bản thân để xoa dịu nỗi đau tinh thần, cậu ta chỉ lặng lẽ đứng trước bức ảnh chụp.
“Vị bác sĩ này... tôi đã gặp rồi.”
Giọng cậu ta nhỏ đến mức chỉ những người xung quanh mới có thể nghe thấy.
“Ngọn lửa kia đã thiêu rụi 1/5 da thịt của tôi, tôi nhìn máu thịt bị thiêu rụi và ngửi thấy mùi hôi thối từ chính cơ thể mình, cho đến khi mắt nhão ra và hai mí mắt dính chặt vào nhau, thế giới của tôi chìm vào bóng tối.”
“Tôi được đưa đến bệnh viện, bởi vì quá đau, tôi không hề cảm giác được đau đớn nữa.”
“Tôi không mở được mắt, mũi bị đốt đến không còn gì, một bên tai còn dư lại 2/3, tai còn lại thì chỉ còn 1/3.”
“Tôi đã trở thành một con quái vật, tôi không thể nhìn thấy chính mình, nhưng tôi biết tôi đã không còn là tôi nữa, tôi không thể quay lại và sống như một con người nữa.”
“Mấy người đã thử dùng 2/3 lỗ tai của mình để nghe giọng nói của người nhà chưa?”
“Có người cứu tôi, tôi có thể cảm giác được thân thể càng ngày càng đau, khoảng cách còn sống của tôi cũng càng ngày càng gần, nhưng làm sao tôi có thể tỉnh lại đây?”
“Đôi mắt của tôi bị thứ gì đó lạnh lẽo mở ra, lau sạch một chút, mắt trái bị lấy ra, mắt phải mơ hồ có thể nhìn thấy một thế giới màu xám trắng.”
“Tôi không thể cảm nhận được ánh sáng, thế giới mà tôi nhìn thấy bằng mắt phải chỉ là những cái bóng, mấy người nói xem, tôi có nên tiếp tục sống không?”
Tay Trương Cự đè vào bức ảnh treo trên tường, mặt cậu ta rướm máu, những tơ máu nhỏ li ti nổi lên từ dưới da, giống như những mũi kim khâu phẫu thuật.
“Tôi biết bác sĩ này, anh ấy đã ở với tôi một tuần, thần chết muốn lấy mạng tôi, nhưng anh ấy lại đang đánh cược cùng với thần chết.”
Giọng nói của cậu ta trở nên khàn khàn, cổ họng của Trương Cự như đã bị lửa thiêu rụi, bộ dạng bên ngoài cũng dần thay đổi.
Vết sẹo và vết máu lan tràn trên mặt, tai bắt đầu khô héo giống như một đóa hoa, mắt trái cũng từ từ tan ra.
“Tôi chưa nói một lời nào với anh ấy, nhưng tôi rất ấn tượng với anh ấy, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời tôi, anh ấy là một trong ba người đã đồng hành cùng với tôi.”
Cảm giác tội lỗi đối với người đã khuất đã mở ra ổ khóa trong trí nhớ của Trương Cự, bác sĩ đã từng điều trị cho cậu ta đã khiến trí nhớ vốn mơ hồ trở nên rõ ràng, các mảnh ký ức trong đầu đang liên kết lại với nhau, từng tơ máu đang dần chảy ra dưới làn da cậu ta, như thể vết sẹo đã lành lại vỡ ra.
Tơ máu đọng lại thành những hạt máu nhỏ xuống áo của Trương Cự, áo khoác của cậu ta đang dần bị nhuộm đỏ: “Nếu mấy người cũng ở trong hoàn cảnh như tôi, mấy người sẽ chọn sống hay là chết?”
“Nửa áo đỏ? Sau khi trí nhớ được khôi phục, lệ quỷ sẽ khôi phục dáng vẻ vốn có? Chẳng lẽ nữ quỷ trong hốc cây không thể duy trì hình dạng người bình thường cũng là bởi vì trí nhớ không bị xóa sạch sao?" Mí mắt Trần Ca khẽ giật giật, nhưng phản ứng của anh so với các thành viên khác trong câu lạc bộ có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Chu Đồ chẳng còn quan tâm đến việc nhặt con dao lên, nắm lấy cánh tay của Chu Long, hai người bất tri bất giác đã lui ra xa ba mét.
Không có ai trả lời, ánh mắt của Trương Cự từ từ rời khỏi tấm ảnh, cậu ta nhìn Trần Ca: “Tôi nhớ ra tôi là ai rồi, bây giờ thầy có thể nói cho tôi biết thầy là ai không?”
Hai người đứng trên hành lang đen nhánh, nhìn thẳng vào nhau.
“Vấn đề này em đã từng hỏi thầy rồi, thầy cũng đã cho em câu trả lời.” Trần Ca đứng im tại chỗ, không lùi bước: “Chúng ta là đồng loại, thầy muốn tìm lại ký ức đã quên của mình, giúp đỡ mấy em cũng chỉ như là giúp đỡ chính bản thân mình thôi.”
“Thầy đang nói dối!” Trương Cự đưa tay ra định nắm lấy Trần Ca, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào Trần Ca thì cậu ta lại dừng lại.
“Tại sao lại dừng lại?” Trần Ca tiến lên một bước, anh tiến gần đến vẻ mặt tuyệt vọng cùng khiếp sợ của Trương Cự: “Em sợ sau khi giết chết thầy, một “thầy” khác sẽ thoát ra khỏi thi thể thầy sao? Em sợ “thầy” mặc áo đỏ sao?”
Hai tay nắm lấy vai Trương Cự, biểu cảm trên mặt Trần Ca đã điên cuồng đến cực điểm, hai tay di chuyển trên vai Trương Cự, cuối cùng từ từ nâng mặt Trương Cự lên và nhẹ nhàng chạm vào trán của đối phương.
“Giết thầy? Em dám không?”
Không chỉ có Trương Cự, mà Chu Đồ và Chu Long đang trốn ở phía sau cũng bị giật mình.
Trong hành lang lặng ngắt như tờ, một lúc lâu sau, Trần Ca mới buông Trương Cự ra, anh nhìn những thành viên câu lạc bộ còn lại đang đứng trong hành lang: “Thầy chỉ muốn tìm lại ký ức đã mất của mình, mấy em giúp thầy, cũng chính là đang giúp bản thân mấy em, ngược lại thầy cũng như vậy.”